Hách Nguyệt luôn luôn nói ra những

câu giật gân như vậy.

Cùng mặc một cái quần sịp là khái

niệm gì?

Bạch Nhạc Hy mỉm cười bất lực vì

không có cách nào để bắt kịp.

Cô cúi người: “Xin lỗi, đã tiếp đón

không chu toàn rồi. Em vào bếp làm

việc trước.’

Bộ Dực Thành vội vàng nói chen

vào: “Em dâu, mấy công việc nặng

nhọc đó em đừng làm làm gì.

Chồng em là vạn năng đó, để cậu ấy

làm là được rồi.”

Bạch Nhược Hy mỉm cười bất lực.

Cô thực sự nghi ngờ hai người đàn

ông trước mặt có phải là bạn của

anh Ba không mà sao tính cách

khác nhau một trời một vực.

Chào khách rồi, Bạch Nhược Hy đi

vào bếp. Lúc này, miến đã mềm rồi.

Cô lấy đũa gắp một bát rồi ngồi

xuống ghế ăn một mình.

Bây giờ đã là mười một giờ rồi mà

cô vẫn chưa ăn sáng. Vì vậy đều

ngại gọi hai người bên ngoài vào ăn

cùng.

Ăn xong bữa sáng.

Bạch Nhược Hy rửa sạch chén đũa.

Không có việc gì làm nên đi đi lại lại

trong bếp, chạm chỗ này, lau chỗ

kia.

Thực ra lúc cô tò mò có lén lút ló

đầu ra ngoài phòng khách thăm dò.

Kiều Huyền Thạc bảo cô vào trong

bếp ăn sáng, hình như phải bàn bạc

chuyện gì đó hoặc là chuyện bí mật

gì không thể để cho cô biết.

Ngoài phòng khách, sắc mặt ba

người đàn ông nặng nề. Cho dù là

Hách Nguyệt cũng nghiêm túc hẳn

lên.

Sau khi nhìn một hồi, Bạch Nhược

Hy lại rụt người lại, quay người đi

vào bếp.

Trong lúc vô tri vô giác.

Đã mười hai giờ rồi.

Bạch Nhược Hy nghĩ ba người đàn

ông bên ngoài đều chưa ăn trưa

nên nhanh chóng mở tủ lạnh rồi tìm

thức ăn bên trong, tâm huyết dâng

trào chuẩn bị bữa trưa.

Một tiếng sau.

Bạch Nhược Hy từ từ đi ra từ trong

bếp.

Cả ba người đàn ông trong phòng

khách nghe thấy tiếng bước chân

nên đều nhìn về phía cô. Cô hơi ngại

ngùng, chậm rãi mở miệng: “Xin lỗi,

đã làm phiền các anh rồi nhưng thời

gian không còn sớm nữa, mọi người

nên ăn trưa đi…

Bộ Dực Thành nhanh chóng đứng

dậy, khách sáo nói: “Làm phiền hai

đứa ăn cơm trưa rồi. Tụi anh cũng

nên về thôi.”

“Không phải như vậy.” Bạch Nhược

Hy vội vàng giải thích: “Em đã nấu

cơm xong cho mọi người rồi, chỉ

bằng các anh ở lại ăn trưa đi.”

Hách Nguyệt đứng dậy, vui vẻ nói:

“Vậy thì tốt quá rồi, có thể nếm thử

tay nghề nấu nướng của em dâu.”

Nói xong, Hách Nguyệt không

khách sáo đi vào phòng ăn.

Bộ Dực Thành cũng mỉm cười: “Vậy

anh cũng không khách sáo nữa. Em

dâu vất vả rồi.”

“Không vất vả.” Bạch Nhược Hy lễ

phép mỉm cười.

Hai người đã ngồi vào bàn ăn.

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc trầm

xuống, từ từ đứng dậy đi đến trước

mặt Bạch Nhược Hy, thì thâm nói:

“Không cần phải tiếp đãi bọn họ

đâu.

Bạch Nhược Hy nhìn anh cười ngọt

ngào. Là vợ của anh ấy, kiểu chào

đón bạn bè của chồng như vậy

khiến cô cảm thấy rất vinh dự, cũng

rất vui vẻ.

Ít nhất bây giờ cô đã từ từ bước vào

cuộc sống của anh, hiểu anh, biết

anh và thậm chí có thể giúp anh

chia sẻ gánh nặng. Đối với cô đây là

một niêm hạnh phúc.

“Anh Ba, bọn họ đều là bạn của anh.

Em không sao.”

Kiều Huyền Thạc dịu dàng giơ tay ra

xoa đầu, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi

thì thâm: “Em vất vả rồi, đi ăn cơm

đi”

Câu vất vả rồi của anh tràn đầy ngọt

ngào. Động tác của anh rất dịu

dàng khiến Bạch Nhược Hy cảm

thấy vô cùng hạnh phúc. Cho dù lúc

này có phải gánh vác thêm nhiều áp

lực chướng ngại đi chăng nữa cũng

đều không thành vấn đề.

Cô quyết tâm cùng người đàn ông

này tiếp tục đi hết cuộc đời.

Lúc Kiều Huyền Thạc nắm tay Bạch

Nhược Hy, cô cúi đầu mím môi cười

ngọt ngào rồi ngoan ngoãn, im lặng

mặc cho anh dắt vào phòng ăn.

Lúc hai người ngồi vào bàn, Bộ Dực

Thành và Hách Nguyệt đã không

khách sáo cầm đũa bát lên gắp

thức ăn rồi nhìn Bạch Nhược Hy

mỉm cười nói: “Vậy anh không

khách sáo nha.”

“Không cần khách sáo. Không có

món gì ngon tiếp đãi. Các anh đừng

để ý”

Bộ Dực Thành vừa gắp thức ăn vừa

nói: “Rất phong phú, lâu lắm rồi mới

lại được ăn bữa cơm gia đình. Mỗi

ngày anh đều phải ăn mấy món

trong nồi lớn đến phát ngán rồi.”

“Nồi lớn?” Bạch Nhược Hy kinh

ngạc nhìn Kiều Huyền Thạc, cảm

thấy từ này nghe rất lạ.

Kiều Huyên Thạc gắp một miếng

thịt gà đặt vào trong chén của Bạch

Nhược Hy rồi bình tĩnh giải thích:

“Giống như trong bộ đội, đầu bếp sẽ

nấu cho mấy trăm hoặc mấy ngàn

người ăn.”

Bạch Nhược Hy lập tức hiểu ra.

Sau đó, cô liền phát hiện cách nghĩ

trước đây đều đã sai rồi.

Theo quan niệm trước đây của cô,

cô tưởng những người vĩ đại như Bộ

Dực Thành và anh Ba đều giống

như các hoàng đế cổ đại, trên vạn

người, nắm giữ quyền lực, giàu có

hơn người, hơn nữa đãi ngộ cũng rất

tốt.

Kết quả lại hoàn toàn tương phản.

Thanh liêm, đơn thuần, ưu tú.

Đây là ấn tượng của cô về họ lúc

này. Ăn những món giống của vệ sĩ

hoặc quan viên, không có gì đặc

sắc, không thức ăn đầy bàn hoặc là

cuộc sống xa hoa.

Quan trọng là thái độ của bọn họ

không hề để ý tiểu tiết.

Rất nhanh, ba người đàn ông đã ăn

sạch sẽ năm món ăn trên bàn.

Tốc độ này quả thật rất khiếp.

Nếu không phải Kiêu Huyền Thạc

gắp thức ăn cho cô, thì với tốc độ

ăn chậm chạp này của mình, ước

chừng cả cọng rau cũng không có

mà ấn.

Hách Nguyệt đặt chén xuống rồi

câm khăn ăn lau miệng, mãn

nguyện cảm khái nói: “Ngon quá, có

vị của mẹ anh nấu.”

Bộ Dực Thành mỉm cười: “Có phải

cũng muốn tìm một cô vợ rồi

không?”

“Vợ không phải là hàng hóa trên kệ,

không phải muốn tìm thì tìm thấy

đâu. Cái này tùy duyên.” Hách

Nguyệt chậm rãi nhìn về phía Kiều

Huyền Thạc, tò mò hỏi: “Anh chỉ tò

mò, tại sao em dâu lại gọi chú là

anh Ba.”

Bạch Nhược Hy cả kinh, ánh mắt

hoảng hốt, căng thẳng nhìn Hách

Nguyệt rồi lại nhìn về phía Kiều

Huyền Thạc.

Vừa rồi cô gọi Kiều Huyền Thạc là

anh Ba đã bị Hách Nguyệt nghe

thấy rôi sao?

Cô rất lo lắng. Nếu nói ra không biết

có ảnh hưởng tới hình tượng của

anh Ba hay không.

Bộ Dực Thành nhướn mày nhìn Kiều

Huyền Thạc. Anh ta biết nhưng lại

không nói ra.

Bạch Nhược Hy cũng không biết

phải làm sao nên lại nhìn về phía

Kiều Huyền Thạc.

Sắc mặt Kiều Huyền Thạc bình tĩnh

như thường, dịu dàng nói: “Cô ấy là

^»sg

em gái tôi.

Hách Nguyệt trợn mắt há mồm, kinh

ngạc tới mức không cử động được

mà chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm

Kiều Huyền Thạc.

Bạch Nhược Hy thở dài một hơi,

châm chậm cúi đầu, cắn môi.

Trái tim cô đau khổ và khó chịu.

Thân phận này là vết thương vĩnh

viễn của cô. Cô sợ rằng một ngày

nào đó nó sẽ ảnh hưởng đến sự

nghiệp quốc gia của Kiêu Huyền

Thạc. Hơn nữa cô còn sợ ảnh

hưởng đến hình tượng của anh hơn.

Hách Nguyệt dừng lại một lúc. Anh

ta nuốt nước bọt rồi nở một nụ cười

ngượng nghịu: “Anh hiểu rồi. Anh tin

rằng chú sẽ không biết luật mà còn

phạm pháp. Là em gái không có

quan hệ huyết thống phải không?”

Kiều Huyền Thạc còn chưa lên

tiếng, Bạch Nhược Hy đã gấp gáp

giải thích: “Không có, tụi em không

có quan hệ máu mủ gì. Mẹ em dẫn

em theo khi gả cho cha anh ấy nên

tụi em không có phạm pháp. Hơn

nữa hộ khẩu em cũng ở nhà của

cha ruột.

“Thật không ngờ nha.” Hách Nguyệt

mỉm cười xấu xa, cảm khái nhìn

Kiều Huyền Thạc: “Cái thằng này

vậy mà lại thương nhớ em gái nhà

mình, thật là nước phù sa không

chảy ruộng ngoài mà.”

Bạch Nhược Hy gãi đầu lúng túng.

Cô nở nụ cười gượng gạo với Hách

Nguyệt.

Trong lòng cô rất không thoải mái.

Cho dù là bạn của Kiều Huyền Thạc,

cô cũng không muốn nghe người

khác chỉ chỉ trỏ trỏ anh Ba của

mình.

Ngược lại Kiều Huyên Thạc lại

không quan tâm. Anh cười khổ, cúi

đầu nhìn về phía cái mâm trống

không trên bàn: “Đó giờ em chưa

từng xem cô ấy như em gái mình.”

Bạch Nhược Hy hơi đau xót trong

lòng. Mặc dù không phải là câu nói

tổn thương gì nhưng cô vẫn cảm

thấy có chút đau đớn trong lòng.

Lúc nhỏ cũng không có sao?

Không coi cô như em gái, vậy coi cô

là gì?