Bạch Nhược Hy ngẩn ra, nhất thời

cả người cứng ngắc. Trong lòng

cũng rất sợ hãi.

Lời cảnh cáo dịu dàng của anh có

tác dụng vô cùng to lớn, vượt qua

hàng triệu lần mấy loại hành vi thô

bạo trước kia. Không nghi ngờ gì

câu nói này đột nhiên khiến cô trở

nên căng thẳng.

Chần chừ hồi lâu, cô mới từ từ mở

mắt nhìn đôi môi mỏng của Kiều

Huyền Thạc. Sau khi nuốt nuốt

nước bọt mới từ từ lại gần.

Kiều Huyên Thạc nhìn dáng vẻ xấu

hổ của cô, rất vừa lòng mà nhắm

mắt lại.

Đợi hồi lâu, cuối cùng đôi môi mềm

mại ngọt ngào của cô cũng dán lên

môi anh.

Anh không động đậy chút nào, suốt

cả quá trình đều trong thế bị động.

Sự nhút nhát và rụt rè của cô khiến

lòng anh nôn nóng, rất muốn hôn

càng sâu hơn nữa.

Nhưng lúc này, anh cố gắng nhẫn

nhịn cơn xúc động của mình.

Nụ hôn của cô chủ động mà dịu

dàng.

Vừa giống mây khói lại vừa giống

sương mù lãng đãng trồi.

Lần đầu tiên bị sự dịu dàng như vậy

chạm tới linh hồn, Kiều Huyền Thạc

liên bị động hưởng thụ nụ hôn say

đắm chủ động thuộc về người con

gái này.

Thời gian tươi đẹp vẫn cứ trôi qua,

đó giờ chưa từng phút nào dừng lại.

Khắp căn phòng tràn ngập sự mập

mờ ấm áp, ấm cả trái tim của hai

người. Thế nhưng Bạch Nhược Hy

lại hoàn toàn không có ÿ định nhóm

ngọn lửa đang cháy âm ỉ này lên.

Kiều Huyền Thạc chỉ muốn biết cái

hôn động khẩu không động thủ

trong miệng Bạch Nhược Hy rốt

cuộc có cảm giác như thế nào.

Lúc này anh đã hiểu rồi. Đối với anh

mà nói là một loại kiềm nén áp bức

không dễ chịu chút nào.

Dịu dàng lan tỏa trong phòng hết

nửa ngày.

Kiêu Huyền Thạc mặc quần áo gọn

gàng rồi dắt tay Bạch Nhược Hy

xuống lầu.

Bạch Nhược Hy muốn làm bữa

sáng cho anh nhưng kết quả lại bị

Kiều Huyền Thạc bắt ngôi xuống

ghế, dịu dàng nói: “Em ngồi đây đi,

để tôi nấu cho.”

Sau đó, Bạch Nhược Hy hoàn toàn

không khách khí mà ngồi xuống,

hưởng thụ sự chiều chuộng của

anh.

Hai tay chống cằm nhìn vẻ bận rộn

của anh. Trên người của người đàn

ông to lớn kia bận một cái tạp dề

màu hồng phấn. Khung cảnh không

hài hòa chút nào khiến cô mỉm

cười: “Anh Ba, chuyện nấu ăn là của

con gái làm.”

Kiều Huyền Thạc cúi đầu thái thịt,

dịu dàng phản bác: “Luật nào quy

định vậy?”

“.” Bạch Nhược Hy mím môi bất

lực. Nhưng ánh mắt lại vui mừng

hớn hở.

Không gian giữa hai người yên tĩnh

lại, chỉ còn tiếng thái thịt vang lên.

Bạch Nhược Hy nhìn thủ pháp thành

thục của anh mà đoán lúc ở trong

quân đội, nhất định anh đã làm

không ít việc nhà.

Đổi loại tư thế khác, Bạch Nhược Hy

nhoài người lên bàn, cười nói: “Anh

Ba, người khác đều nói đàn ông

trước và sau khi kết hôn giống như

hai người khác nhau. Trước khi kết

hôn mọi chuyện lớn nhỏ đều quan

tâm hết mực mà sau đó sẽ lộ

nguyên hình.”

Kiều Huyền Thạc mở ga, bật lửa, đổ

nước vào trong nồi rồi nhẹ nhàng

hỏi: “Em thấy tôi là loại đàn ông đó

sao?”

“Không phải, khéo sao anh lại trái

ngược hoàn toàn. Trước khi chúng

ta chưa kết hôn, anh đối xử với em

rất tệ. Thế mà kết hôn rồi lại thay

đổi”

Khóe miệng Kiều Huyền Thạc nhẹ

nhàng cong lên lộ ra nụ cười. Anh

cảm thấy đây là một lời khen ngợi

nên không nói thêm gì nữa, rất vừa

lòng mà tiếp tục nấu miến.

Nhưng lúc này Bạch Nhược Hy lại

phun ra một câu: “Em cảm thấy anh

chỉ nhất thời đối tốt với em mà thôi.

Là bởi vì còn chưa dỗ được em lên

giường.”

Kiêu Huyền Thạc ngây người, nhíu

chặt mày, sắc mặt trầm xuống.

Anh đổ toàn bộ miến, thịt và trứng

gà vào trong nồi nước đang sôi rồi

đóng nắp lại, vặn lửa tới nấc nhỏ

nhất, sau đó xoay người tức giận đi

về phía Bạch Nhược Hy.

Bạch Nhược Hy biết bản thân lại

chọc giận người đàn ông này rồi

nên liền vội vàng đứng dậy, trưng ra

bộ mặt tươi cười mà lui về phía sau:

“Anh Ba, anh như vậy có tính là bị

em nhìn thấu nên thẹn quá hóa giận

không?”

Kiêu Huyền Thạc gỡ tạp dề ném lên

bàn rồi từng bước từng bước ép sát

Bạch Nhược Hy. Gương mặt đẹp trai

cao thâm khó lường lộ ra chút âm u:

“Đối tốt với em chỉ là vì muốn ngủ

với em thôi sao?”

“Dạ.” Bạch Nhược Hy không sợ chết

tiếp tục gật đầu, miệng vẫn mỉm

cười giống như cố ý chọc giận anh

vậy.

“Trong lòng em tồi chính là loại

người nông cạn như vậy sao?” Kiều

Huyền Thạc từng bước lại gần, còn

Bạch Nhược Hy lại lùi dần ra cửa.

“Lẽ nào không phải sao?”

“Tốt lắm. Vậy tôi cho em toại

nguyện.”

Vừa nói xong, Kiều Huyền Thạc đã

đưa tay ra bắt lấy cô.

“A.

Bạch Nhược Hy bị dọa một trận, lập

tức né khỏi tay anh rồi xoay người

chạy ra phòng khách.

Kiều Huyền Thạc nhanh chóng đuổi

theo ra ngoài.

Anh luôn nghiêm túc mà Bạch

Nhược Hy lại cảm thấy đùa vui,

cùng với anh chơi trò chim ưng bắt

chim non trong phòng khách.

Bạch Nhược Hy linh hoạt né tránh

sau cái ghế sofa, còn Kiều Huyền

Thạc lại vững vàng đuổi theo cô hết

một vòng nhưng vẫn không bắt

được cô.

Trong phòng khách tràn đầy tiếng

cười đùa vui vẻ của Bạch Nhược Hy,

mang theo chút sợ hãi nhưng lại vui

vẻ cầu xin: “Anh Ba, em đùa mà.

Anh đừng có nghiêm túc như vậy

được không. Anh như vậy dọa người

lắm đó.”

“Lại đây.”

“Không lại.

“Em cảm thấy tôi sẽ không bắt

được em sao?” Kiều Huyền Thạc

nhíu mày, một tay đè lên trên ghế

sofa, nhàn nhã nhìn Bạch Nhược Hy

đang đứng cách một cái sofa.

Bạch Nhược Hy nhịn không nổi liền

mím môi cười, sau đó chỉ chỉ nhà

bếp: “Anh Ba, anh mau đi nấu miến

đi, nếu không sẽ bị cháy đó.”

Kiêu Huyên Thạc nhướn mày, tự

nhiên như không nói: “Chọc tức tôi

lại còn muốn tôi thả em sao?”

“Vậy anh còn muốn thế nào chứ?”

“Lại đây”

“Không lại.” Bạch Nhược Hy lộ ra nụ

cười ngọt ngào đắc ý. Ánh mắt

khiêu khích nhìn anh.

Cô biết người đàn ông này rất để ý

tới hình tượng của mình, không thể

đuổi theo mình tại nhà. Cho dù

không có người nào khác ở đây, anh

cũng sẽ không chơi mấy trò con nít

như quay qua quay lại quanh ghế

sofa như vậy.

Cho nên cô kết luận Kiều Huyền

Thạc sẽ không đuổi theo nên mới

có gan lớn như thế chọc tức anh.

Kiều Huyền Thạc dịu dàng cảnh

cáo: “Không qua đây đợi tới lúc tôi

bắt được em thì sẽ khiến em khóc

lóc câu xin tha thứ”

Bạch Nhược Hy không những không

lo lắng mà còn lè lưỡi, làm mặt quỷ

với anh.

Gương mặt mơn mởn phối hợp với

động tác dễ thương như thế khiến

cả trái tim của Kiều Huyền Thạc đều

tan chảy.

Nhớ lúc nhỏ khi cô nghịch ngợm

mới làm mặt quỷ với anh, mà lúc

này sau mười mấy năm lại nhìn thấy

bộ dạng đáng yêu tinh nghịch của

cô lần nữa, tâm tình anh như sóng

nước cuồn cuộn dâng trào, cũng bị

cô đùa tới nỗi không thể khơi lên

chút tức giận nào nữa.

Anh hoàn toàn không có cách nào

tức giận với cô.

Thế nhưng bắt cô lại dọa nạt một

chút lại cần thiết đấy.

Đúng lúc Bạch Nhược Hy còn đang

đắc ý, Kiêu Huyền Thạc đã vươn tay

chống lên sofa. Cả người anh dùng

sức một chút liền nhẹ nhàng phóng

qua rồi trực tiếp tóm lấy cô đang

đứng trước mặt.

Bạch Nhược Hy nhất thời đờ đẫn.

Lúc phản ứng lại muốn xoay người

chạy trốn thì đã không kịp rồi.

“A „

Cô hoảng sợ kêu lên một tiếng

nhưng vừa xoay người thì Kiều

Huyền Thạc đã ôm chặt lấy cô từ

phía sau khiến ngay cả cơ hội giấy

giụa đều không có.

Kiều Huyền Thạc cười bất lực, dán

mặt vào má cô. Tiếng hít thở gấp

gáp phả vào trong tai người nào đó:

“Ngay cả chướng ngại vật cao hai

mét tôi đều có thể dễ dàng nhảy

qua, chỉ bằng một cái ghế sofa mà

có thể chặn được tôi sao?”

Bạch Nhược Hy vừa tức vừa giận né

khỏi mặt anh. Hơi thở của anh ngập

tràn bên tai khiến cả người cô đều

mềm nhũn, thì thào nói: “Anh ăn

gian…

“Ai quy định muốn bắt được em thì

phải đuổi theo chứ?” Giọng nói của

anh trầm thấp mà đầy cuốn hút.

Anh ôm chặt cô vào lòng, mang

theo chút ý cười thì thầm bên tai cô:

“Với em, đó giờ tôi đều phải dùng

đủ mọi mánh khóe hết.”

Điểm này đã chạm tới đáy lòng

Bạch Nhược Hy.

Cả người cô hơi cứng lại, có chút

ngờ nghệch.

Dường như đúng thật. Anh đối với

cô đúng là dám dùng đủ mọi thủ

đoạn.

Mấy chuyện xấu xa như vậy, vậy mà

anh còn không biết xấu hổ, cứ

quang minh chính đại mà nói thẳng

ra sao?

Bạch Nhược Hy cười khổ, hỏi ngược

lại: “Anh đang rất đắc ý sao?”

Kiều Huyền Thạc từ từ nhắm mắt

lại, hít sâu mùi hương thoang

thoảng trên người cô, đắm chìm vào

chiếc cổ mềm mại của người nào

đó, cảm khái nói: “Không có gì đáng

đắc ý cả, chỉ cảm thấy bi ai.”

Bạch Nhược Hy thở dài, đồng ý với

câu nói này của anh. Hai người bọn

họ chống đối lại ý muốn của tất cả

mọi người như vậy, chống đối lại

đạo đức luân thường mà ở bên

nhau, quả thật rất bi ai.

“Anh…

Bạch Nhược Hy vừa muốn nói, đột

nhiên có người đẩy cửa ra.

Sau khi có tiếng động, bên ngoài

cửa vọng đến giọng nói hoảng sợ

của một người đàn ông: “Trời đất,

chuyện gì đang xảy ra vậy?”