Trong phòng cấp cứu.

Bác sĩ và y tá đều đã rời khỏi rồi.

Mà trong phòng bệnh vẫn còn vọng

lại tiếng kêu gào đau khổ của Lưu

Nguyệt. Xen lẫn tiếng chửi mắng là

tiếng kêu như heo bị chọc tiết:

“Bụng của tôi, đau quá. Loại con gái

đáng chết ngàn lần này đụng trúng

con tôi khiến nó không giữ được rồi.

Trả lại con cho tao, cái đồ đáng

chết này, mau trả con cho tao…”

Bạch Liễu Hoa không cách nào đối

diện với sự thật nên cứ ngồi xổm

dưới đất vò đầu bứt tai, đau đớn

không ngừng.

Kiều Huyền Thạc đi đến trước mặt

ông ta, lạnh lùng cảnh cáo: “Cho

ông một phút, ngay lập tức giải

quyết cho tôi. Nếu không tôi sẽ dựa

vào tội bôi nhọ người khác tiễn vợ

chồng mấy người vào trong kia ở

cùng với con gái ngoan của mình.”

Bạch Liễu Hoa bị dọa một trận, sắc

mặt thoát cái trắng bệch.

Sau đó, ông tay vội đứng bật dậy

xông vào phòng cấp cứu.

Lập tức trong phòng cấp cứu vọng

lại tiếng hét lớn tới tận trời của ông

ta: “Đừng la nữa. Bà hét thêm lần

nữa thì chúng ta đều chết chắc.”

“Ưm ưm…” Lưu Nguyệt bị Bạch Liễu

Hoa bịt miệng nên chỉ có thể rên ư

Ử.

Kiêu Huyền Thạc đút một tay vào

túi rôi xoay người nhìn Bạch Nhược

Hy. Bạch Nhược Hy nhìn gương mặt

lạnh lùng nghiêm túc của anh,

không nhịn được mà cười một

tiếng.

Người đàn ông này luôn mang lại

cho người khác cảm giác lạnh lùng

mà uy nghiêm. Thậm chí ngay cả

một ánh mắt cũng có thể khiến

người khác e dè, ai nấy đều sợ hãi.

Kiêu Huyền Thạc đi qua, nắm lấy tay

cô rồi dắt đi trong im lặng. Sau đó

hai người cùng ra khỏi phòng bệnh.

Cô không lên tiếng mà cứ im lặng

như vậy theo sát anh. Lúc này

không cần dùng bất cứ lời nào cũng

có thể cảm thấy được cảm giác an

toàn bao trùm khắp cả người.

Kiêu Huyền Thạc hoàn toàn không

mang cô rời khỏi mà đi về phía khu

khám bệnh khác.

Cô không hỏi mà cứ im lặng đi theo

anh.

Trước cửa phòng theo dõi bệnh

nhân cấp cứu.

Cách một cái cửa kính, cô nhìn thấy

A Lương đang nằm trên giường, trên

người cắm đầy ống và dụng cụ y tế.

Điện tâm đồ vẫn hoạt động bình

thường. Bình oxy cũng được cung

cấp đầy đủ. Nhưng người đàn ông

bên trong vẫn nằm im bất động.

Trong lòng Bạch Nhược Hy khó chịu

khôn cùng. Cô nhìn A Lương trong

phòng rồi lại ngẩng đầu nhìn người

đàn ông bên cạnh.

Biểu cảm anh lạnh lùng. Sắc mặt

khó coi tới cực điểm. Ánh mắt toát

ra vẻ cao thâm khó thể nào miêu tả.

Còn bàn tay lớn đang nắm chặt lấy

tay cô lại hơi siết chặt.

“Anh Ba, đã bắt được hung thủ hại A

Lương chưa?” Bạch Nhược Hy nhỏ

giọng thì thâm. Mắt dõi nhìn A

Lương đang nằm trong phòng kín.

“Hung thủ ở bên cạnh tôi.” Kiều

Huyền Thạc lạnh lùng mở miệng.

Giọng điệu lộ ra chút bất lực.

Câu này khiến Bạch Nhược Hy

hoảng sợ, kinh ngạc nhìn anh: “Anh

biết hung thủ là ai sao?”

“Không biết.”

“Vậy anh…

Kiêu Huyền Thạc ngắt lời cô, tiếp

tục nói: “Trừ người bên cạnh tôi ra,

không có người nào hiểu rõ hành

tung của chúng ta như thế, lại còn

dễ dàng tránh khỏi mọi tai mắt mà

hành động trước mắt tôi.”

Bạch Nhược Hy căng thẳng ngước

nhìn anh: “Mục tiêu của hung thủ là

anh sao?”

“Mục tiêu là A Lương. Từ lúc cậu ta

bị vu oan có liên hệ với xã hội đen

tới vụ nổ bom được sắp xếp trong

xe từ trước, lân này lại gặp mai phục

trong lúc diễn tập. Toàn bộ đều

nhắm vào A Lương.”

Bạch Nhược Hy rất ích kỷ mà thở ra

một hơi. Dù sao không phải nhắm

vào Kiều Huyền Thạc là cô đã yên

tâm rồi.

Cô thấp thoáng cảm thấy có chút

không đúng nên mới hỏi lại: “A

Lương chỉ là phụ tá nhỏ bên cạnh

anh thôi. Tại sao hung thủ lại nhắm

vào anh ấy mọi nơi tới nỗi phải đưa

anh ấy vào chỗ chết?”

Kiều Huyền Thạc cúi đầu, híp mắt

lại rồi phỏng đoán: “Chắc là A

Lương biết bí mật gì đó mà không

thể nói cho người khác. Cậu ta có

chuyện giấu anh.”

Bạch Nhược Hy cảm thấy bản thân

không đủ thông minh đúng là

chuyện đau khổ nhất lúc này. Cô

không cách nào theo kịp được suy

nghĩ của Kiêu Huyền Thạc, cũng

không cách nào nhìn thấu được ý

đồ ẩn giấu đằng sau vụ án này.

Cô càng đoán không ra là người

›hương 106 Nội gián của người bí ẩn

nào đang ở phía sau điều khiển hết

tất cả mọi việc này.

Cô nghĩ nghĩ hồi lâu mới yếu ớt hỏi:

“Hung thủ giết thím Hai anh cũng là

vì thím ấy biết bí mật không thể nói

cho người khác. Mà A Lương cũng

vậy. Liệu hai vụ án này có liên quan

gì tới nhau không?”

Kiều Huyên Thạc nhìn về phía Bạch

Nhược Hy. Anh nhíu mày, nhẹ giọng

hỏi: “Tại sao lại nghĩ hai chuyện này

có liên hệ với nhau?”

Bạch Nhược Hy nhún nhún vai. Dù

sao đầu óc cô cũng kém thông

mình cho nên một khi hỏi tới liền

không kiêng nể gì mà phỏng đoán:

“Bởi vì trước kia anh có nói hung thủ

giết hại thím Hai ở nhà họ Kiều. Nhà

họ Kiều đều là những người quen

thuộc với anh. Mà người muốn hại A

Lương cũng là người bên cạnh anh.

Cho nên em luôn cảm thấy hai

chuyện này đều là do một người gây

”„

ra.

“Nguyên nhân gì?” Thái độ của Kiều

Huyền Thạc nghiêm túc hơn vài

phần. Ánh mắt nghi ngờ nhìn sâu

vào đôi mắt trong suốt của cô.

Giọng điệu dịu dàng: “Phân tích suy

nghĩ của em thử xem.”

Bạch Nhược Hy chu miệng, im lặng

vài giây.

Sau khi sắp xếp lại từ ngữ trong đầu

mới nghiêm túc phân tích: “Căn cứ

vào hiểu biết của em, anh đang tìm

một viên phật châu có quan hệ tới

vận mệnh quốc gia. Mà nếu như tìm

không ra viên ngọc này thì sẽ gây ra

chiến tranh cho nên viên ngọc này

vô cùng quan trọng. Mà anh từng

nói với em, trước khi thím Hai chết

đã vô tình tiết lộ chuyện thím đã

nhìn thấy phật châu nhưng chỉ là

buột miệng mà thôi. Do đó, việc

thím bị người giết hại là có liên

quan tới phật châu.

Kiều Huyền Thạc gật gật đầu.

Bạch Nhược Hy căng thẳng cười

cười. Nhận được sự tán thành của

người đàn ông này, đột nhiên tự tin

trong cô càng lớn nên tiếp tục nói:

“Em bị người bí ẩn bắt cóc nhưng

không có bị giết người diệt khẩu là

bởi vì người bí ẩn muốn tìm Vĩnh

Hằng, mà em còn có giá trị lợi dụng.

Nếu như phật châu đang năm trong

tay người thân bí kia thì người đó có

thể là người nhà họ Kiều hoặc là

một người nào đó mà thím Hai

biết.”

Kiều Huyền Thạc nghe tới đây vẫn

không có cách nào liên tưởng tới

chuyện của A Lương bị hại. Khóe

miệng anh lộ ra nụ cười rồi hỏi

ngược lại: Vậy chuyện A Lương bị

hại nhiều lân thì có liên quan gì với

nhau?”

Bạch Nhược Hy nhíu mày. Nghe tới

đây, vậy mà Kiều Huyền Thạc vẫn

chưa nghĩ ra sao?

Cô chớp chớp mắt, nghiêm túc phân

tích: “Làm sao có thể không liên

quan được? Anh nghĩ đi. Nếu như

người bí ẩn đang ở nhà họ Kiều, hơn

nữa còn có thể nắm được nhất cử

nhất động của chúng ta thì nội gián

nhất định là đang được sắp đặt ở

bên người anh. Bên cạnh anh trừ A

Lương còn có ai nữa? Là Tinh Thần

có phải không? Cho nên chuyện A

Lương bị hại nhất định có liên quan

tới người bí ẩn.”

Đột nhiên Kiều Huyền Thạc giơ tay

ra sờ đầu cô. Động tác dịu dàng

giống như đang an ủi và cổ vũ. Anh

dắt tay cô rôi xoay người rời khỏi,

vừa đi vừa nói: “Phân tích không tồi

nhưng bên cạnh tôi không chỉ có

hai người A Lương và Tinh Thần mà

còn có rất nhiều người khác. Cho dù

điều em đoán cũng có khả năng

nhưng còn một loại khả năng nữa,

đó là A Lương chính là nội gián. Biết

quá nhiều mà lại không thể hoàn

thành nhiệm vụ cho nên đối phương

chỉ có thể chính mình xử lý nội bộ.”

Bạch Nhược Hy tò mò hỏi: “Tại sao

ng 106 Nội gián của người bí ẩn

anh không nghi ngờ Tinh Thần chút

nào vậy? Hôm diễn tập đó, rõ ràng

Tinh Thần cũng ở bên cạnh chúng

ta lại đột nhiên không thấy đâu. Anh

không cảm thấy anh ta rất đáng

nghi sao?”

“Hôm đó em ném đá trúng đầu đối

phương để cứu tôi, còn nhớ không?”

Kiều Huyên Thạc nắm chặt tay cô.

Mỗi khi nhớ lại ngày hôm đó anh

đều cảm thấy cảm động vô cùng.

Bạch Nhược Hy bất giác tỉnh ngộ, a

một tiếng. Sau đó đúng là cô có

nhìn thấy Tinh Thần một lần ở trước

cửa phòng bệnh, anh ta cũng không

có bị thương.

Kiều Huyền Thạc cười cười, tiếp tục

bổ sung: “Tinh Thần biết Vĩnh Hằng

ở trên người Doãn Nhụy.”

“Hả?” Bạch Nhược Hy kinh ngạc

không ngớt: “Sao anh ta lại biết

được?”

“Còn nhớ trước kia em điều tra

Đường Lập Đức, theo tới tận câu lạc

bộ cao cấp không?”

Bạch Nhược Hy gật gật đầu, trả lời

lại: “Nhớ.”

Bạch Nhược Hy vẫn nhớ ngày đó

gặp được Doãn Nhụy. Bởi vì anh tới

đón Doãn Nhụy nên cô ta mới gọi

anh là chồng. Lúc đó cô đau lòng

biết bao nhiêu, sao cô lại có thể

quên được.

Giọng điệu Kiều Huyền Thạc trở nên

âm trâm: “Tài xế hôm đó là Tinh

Thần. Lúc đó Doãn Nhụy còn lấy

Vĩnh Hằng ra một lần mà nhắc nhở

tôi. Đó chính là sợi dây chuyền mà

em không thèm nhìn tới.”

Nói như vậy, Tinh Thân không thể

nào là nội gián của người bí ẩn đó

rồi?

Nhưng Bạch Nhược Hy lại có chút

khó chịu. Cô cắn cắn môi, trong

lòng gào thét: Em không có ghét bỏ,

chỉ là hiểu lầm mà thôi.

Nhưng cô không có dũng khí nói

cho Kiều Huyền Thạc biết. Cô sợ

Kiều Huyền Thạc biết rồi sẽ bất

chấp nguy hiểm mà lấy sợi dây

chuyên lại.

Cô hiện giờ chỉ muốn làm rõ, tờ giấy

trong hộp quà ngày đó rốt cuộc có

phải là Doãn Nhụy giả dạng nét chữ

của Kiều Huyền Thạc mà bỏ vào

hay không.