Hai người bốn mắt nhìn nhau, nụ

cười trên mặt tràn đây ngọt ngào.

Tia sáng trong mắt từ từ tiến vào

trong lòng.

Bạch Nhược Hy cảm thấy bàn tay

người đàn ông này rất ấm áp, rất rắn

chắc, nắm chặt rồi liên không nỡ

buông tay.

Việc nắm tay liên tục trong thời gian

dài khiến Bạch Nhược Hy càng lúc

càng căng thẳng. Tim đập ngày

càng nhanh. Ánh mắt của Kiều

Huyền Thạc giống như từ trường

hút người khiến cô không thể nào

dời mắt.

Bạch Nhược Hy hít sâu một hơi. Cả

mặt nóng lên, thẹn thùng nói: “Em đi

quét dọn nhà cửa một chút. Anh lên

lâu nghỉ ngơi đi.”

Kiều Huyền Thạc vẫn không nỡ

buông tay cô, nhẹ giọng nói: “Cùng

làm đi.”

“Nhưng tay của anh…”

“Không sao. Tôi còn một tay có thể

cử động.”

Bạch Nhược Hy gật gật đầu. Hai

người nhìn nhau cười rồi xoay người

đi đến phòng khách bắt đầu giở

mấy tấm vải trắng ra.

Bụi bặm phiêu phiêu bay nhưng vẫn

không ngăn được tâm tình kích

động của hai người.

Bạch Nhược Hy phát hiện cánh tay

bị thương của Kiều Huyền Thạc

không hề gây trở ngại gì lớn, hai tay

vẫn có thể làm việc được.

Có thể là do anh nhịn đau, cũng có

thể thật sự sắp hồi phục rồi.

Sắp xếp phòng khách xong xuôi,

Bạch Nhược Hy liền lên lâu dọn dẹp.

Khi đi đến hành lang tầng hai, cô

liền dừng lại một hồi rồi căng thẳng

mở miệng: “Anh Ba, anh muốn ngủ

ở phòng đó không?”

“Em thích là được.” Giọng nói hào

hùng của anh vọng tới.

Bạch Nhược Hy căng thẳng vân vê

góc áo rồi vội vàng nói: “Vậy anh

ngủ ở phòng kế bên em đi. Có gì thì

gọi em.”

Nói xong, cô lập tức xoay người đi

vào phòng.

Kiều Huyền Thạc dưới lầu sững

người.

Chia phòng ngủ sao?

Sắc mặt anh tối sầm. Ánh mắt cũng

trở nên sâu thẳm. Sau hồi lâu, anh

mới từ từ nhìn lên lầu hai, nỗi thất

vọng tràn ngập trong lòng.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại

vang lên.

Tiếng chuông khiến Kiều Huyền

Thạc giật mình tỉnh lại. Anh móc

điện thoại ra rồi cúi đầu nhìn số

điện thoại trên màn hình. Sau đó

anh ngẩng đầu nhìn lên lầu hai một

lần nữa, buông tấm vải trong tay

xuống rồi vừa nghe điện thoại vừa

đi ra ngoài ban công.

Sau khi ấn nút nghe, còn không đợi

anh lên tiếng, giọng nói giống như

sư tử đực đang tức giận kêu gào

của Kiều Huyền Hạo vang lên: “Kiều

Huyền Thạc, mày mang Nhược Hy

đi đâu rồi? Lập tức mang về cho

tao.”

“Anh Hai.

“Nhược Hy ở đâu?”

“Anh tìm vợ em có chuyện gì

không?” Kiều Huyền Thạc nhấn

mạnh từ vợ này.

Kiều Huyền Hạo dừng lại nhưng vẫn

thấp thoáng nghe được tiếng thở

gấp nặng nhọc và cơn tức giận

dâng trào cách một tâng sóng điện

của anh.

“Nhược Hy đã ký tên ly dị rồi. Mày

tha cho cô ấy đi.” Sau khi Kiều

Huyền Hạo suy nghĩ kỹ càng, giọng

nói liền hòa hoãn trở lại, thêu thào

van xin: “Coi như anh xin chú,

Nhược Hy không thích chú. Cô ấy

có quyền truy cầu hạnh phúc của

mình, cũng có quyền theo đuổi

tương lai của cô ấy.”

“Những thứ này em sẽ cho cô ấy.”

“Kiều Huyền Thạc, mày đừng có quá

tự phụ. Mày dựa vào cái gì mà cho

cô ấy hạnh phúc? Mày dựa vào cái

gì mà đòi cho cô ấy tương lai? Mày

biết cô ấy muốn gì sao? Mày biết

trong lòng cô ấy nghĩ gì sao?”

“f ”

… Kiều Huyền Thạc im lặng.

“Cái gì mày cũng không biết thì mày

dựa vào gì?”

Kiều Huyền Thạc nhìn bầu trời đêm

bên ngoài ban công. Ngôi sao lác

đác chiếu sáng trên bầu trời nhưng

vẫn không thể thắp sáng cả trời đất.

Tâm trạng nặng trĩu khó lòng giải

thích. Lời chất vấn của Kiều Huyền

Hạo vẫn luôn lớn vởn bên tai anh.

Kiều Huyền Hạo tức giận hỏi tiếp:

“Mày dựa vào cái gì mà giành

Nhược Hy? Chỉ dựa vào quyền cao

chức trọng của mày hay là dựa vào

súng trong tay? Tao nói cho mày

biết, Kiều Huyền Thạc, mày…”

Kiều Huyên Hạo còn chưa nói xong,

Kiều Huyên Thạc đã lạnh nhạt phun

ra một câu: “Dựa vào việc em cũng

yêu cô ấy như anh vậy.”

Kiêu Huyền Hạo im lặng.

Kiêu Huyền Thạc châm chậm nhắm

mắt, hít thở sâu bầu không khí mát

lạnh bên ngoài. Mà trong lòng anh

đau đớn từng cơn.

Anh cảm thấy hổ thẹn với Kiều

Huyền Hạo nhưng trong tình cảm, ai

lại không ích kỷ?

“Tuy em nhanh chân đến trước

nhưng em sẽ tận lực làm mọi thứ

có thể để khiến Nhược Hy được

hạnh phúc.”

Nói xong, Kiều Huyền Thạc lập tức

ngắt máy.

Anh không có năng lực chính diện

cạnh tranh với Kiều Huyền Hạo. Anh

biết rõ, trong lòng Bạch Nhược Hy vị

trí của anh vốn không sánh bằng

anh Hai.

Đêm, vô cùng tịch mịch. Gió lạnh

thổi từng cơn.

Ngày hôm nay Bạch Nhược Hy bận

rộn tới rất khuya mới ngủ.

Sau khi ngã xuống giường, cô liền

đánh một giấc đến khi mặt trời lên

cao.

Mơ mơ màng màng bò dậy từ trên

giường, lúc nhìn thấy ánh mắt trời

chói chang bên ngoài ban công cô

mới hoảng sợ, sau đó vội vội vàng

vàng tìm điện thoại. Khi nhìn đồng

hồ rồi, cả người liên trở nên ngây

ngốc.

Đã là hơn mười giờ sáng ngày hôm

sau.

Bữa sáng, vệ sinh phòng khách, còn

có mua sắm vật dụng hằng ngày.

Còn rất nhiều việc cô chưa làm

xong.

Bạch Nhược Hy vội vàng xuống

giường, rồi dùng tốc độ nhanh nhất

chạy vào phòng vệ sinh đánh răng

rửa mặt.

Chải sơ qua đầu tóc một chút, vừa

cột tóc cô vừa chạy ra ngoài cửa.

Đang vội vội vàng vàng chạy như

bay xuống lầu nhưng khoảnh khắc

đứng ở đầu cầu thang cô liền ngây

ngốc cả người.

Kiêu Huyền Thạc câm chén đũa từ

trong nhà bếp ra, liếc nhìn cô một

cái rồi dịu dàng nói: “Lại đây ăn

sáng đi.

“ ”

Bạch Nhược Hy có chút lúng túng.

Sau khi cô sửa sang đầu tóc xong

xuôi mới từ từ đi vê phía bàn ăn.

Lúc đi qua phòng khách cô quẹt tay

lên ghế sofa và bàn trà một cái.

Không có một hạt bụi nào.

Tâm tình càng khó cách nào bình

tính lại.

Kiều Huyền Thạc bưng chỗ cháo

cuối cùng ra rồi ngồi xuống, bắt đầu

múc cháo.

Bạch Nhược Hy đi qua, vội vàng

cầm lấy cái chén trong tay anh:

“Anh Ba, để em làm cho.”

“Ừ” Kiều Huyền Thạc đưa chén

cháo cho cô.

Bạch Nhược Hy ngại ngùng múc

cháo. Trong lòng lại vô cùng nghi

ngờ, bánh bao trên bàn, sữa bò,

cháo rốt cuộc là từ đâu đến?

Nhưng cô dậy quá muộn, cảm thấy

bản thân quá lười biếng rồi, còn để

cho chồng đang bị thương dậy sớm

làm việc. Cô không có mặt mũi nào

mở miệng hỏi.

Bạch Nhược Hy để chén cháo

xuống trước mặt anh rồi nhỏ giọng

hỏi: “Anh Ba, anh dậy từ sớm rồi

sao?”

“Ừ, không ngủ được nên dậy sớm vệ

sinh một chút, thuận tiện ra ngoài

mua chút đồ ăn sáng.” Kiều Huyền

Thạc nhẹ nhàng nói.

Bạch Nhược Hy nhìn gương mặt

lạnh lùng nghiêm trang của anh,

không cách nào tưởng tượng được

việc anh thức sớm làm vệ sinh rồi

nấu ăn.

Lần đầu tiên đơn độc sống chung

với người đàn ông này với tư cách

vợ chồng, có lẽ giữa hai người có

quá nhiều quá nhiều chỗ còn chưa

hiểu rõ đối phương.

“Vết thương của anh đã đỡ chưa?”

Bạch Nhược Hy cũng múc cho mình

một chén cháo, sau đó ngồi xuống

trước mặt anh, cẳng thẳng nhìn vai

người nào đó.

“Vết thương nhỏ mà thôi, uống

thuốc đúng giờ sẽ rất mau khỏi lại.”

Kiều Huyền Thạc rút ví tiền ra từ

trong túi rôi móc ra hai tấm thẻ đưa

cho Bạch Nhược Hy: “Cầm đi.”

“Cái gì vậy?” Bạch Nhược Hy buông

muỗng xuống rồi giơ hai tay nhận

lấy, nghi hoặc nhìn chằm chằm vào

hai cái thẻ trong tay.

Kiều Huyền Thạc gấp ví tiền lại rồi

cho vào túi: “Một cái là thẻ lương,

một cái là thẻ lợi tức từ tập đoàn

nhà họ Kiều. Tôi chưa kiểm tra xem

bên trong có bao nhiêu tiên, nhưng

chắc là đủ dùng.”

Bạch Nhược Hy cầm lấy hai tấm thẻ

trong tay mà sững sờ không động

đậy. Tâm tình khó thể nào bình tĩnh

lại.

Thẻ lương của chồng sao?

Loại hành động nhìn qua có vẻ bình

thường này lại khiến cả người cô

đều ngập tràn hạnh phúc.

Kiều Huyền Thạc lấy bánh bao cắn

một cái rôi nhướn mày nhìn bộ dạng

thân thờ của Bạch Nhược Hy, sau

đó không nhịn được lại nhíu mày:

“Sao vậy?”

Bạch Nhược Hy giật mình tỉnh lại.

Cả mặt đều nóng như phát sốt, bên

môi thấp thoáng nụ cười. Cô nắm

chặt hai tấm thẻ trong tay rồi đặt

tay lên đùi, thì thâm nói: “Anh Ba,

anh không sợ em xài hết tiền của

anh sao?”

Khóe miệng Kiều Huyền Thạc lộ ra

nụ cười, dịu dàng nói: “Cứ xài thoải

mái nhưng xài hết rồi, ăn bánh bao

rau cải với tôi thì đừng có mà than

vấn.

Bạch Nhược Hy cúi đầu, trên mặt

tràn đầy gió xuân, nụ cười vui vẻ

tràn đây mùi vị hạnh phúc, rất

nghiêm túc mà trả lời một câu: “Dạ.”