*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lấy tốc độ tay nhiều năm làm lập trình viên của hắn, thế mà so ra kém hơn fans vợ của Đông Quân?
Không, nhất định là mạng không tốt.
Nhưng mặc dù bên trên mưa đạn tất cả đều là “Ông xã”, nhưng trên thực tế Đông Quân còn chưa xuất hiện trong màn hình.
Dựa theo lệ cũ, bây giờ đang chiếu ra một đoạn phim ngắn tuyên truyền quan điểm của buổi hóp báo này, ám chỉ chủ đề của buổi hóp báo.
Phòng tuyên truyền của Ngân Hà cực kì ưu tú, mà bản thân Ngân Hà lại có tiền tiêu liên tục không hết, bởi vậy mỗi lần chiếu phim ngắn đều có thể làm ra hiệu ứng rất đặc biệt.
Nhưng phong cách lần này lại khác với trước đây — cực kì, cực kì kỳ huyễn.
Một thiếu niên mặc trường bào màu trắng phiêu dật — có vẻ như là một thi sĩ đến từ phương Đông cổ đại, bởi vì trong tay hắn cầm bút lông, đồng thời thỉnh thoảng nhíu mày trầm tư.
Hắn đi qua rất nhiều nơi, thần miếu dưới ánh trăng, sa mạc mặt trời đã khuất, rừng mưa với rắn hổ mang hoành hành, hành lang mưa bụi thê lương, phương Đông, phương Tây, khoa học kỹ thuật, tôn giáo — những cảnh tượng hùng vĩ đẹp đẽ khiến người ta hoa mắt trầm mê, nhưng hắn vẫn cứ nhíu mày, có vẻ như không viết ra được tác phẩm vừa lòng.
Cuối cùng, hắn ngẫu nhiên gặp được một người trong một thư viện sáng sủa, trước một tủ sách cao đến trần nhà.
Hình tượng của người này rất rõ ràng, là Hawking.
(*)Stephen Hawking là một nhà vật lý lý thuyết, vũ trụ học, nguyên Giám đốc Nghiên cứu tại Trung tâm Vũ trụ học lý thuyết thuộc Đại học Cambridge.
Ông xem việc tạo ra trí tuệ nhân tạo (Al) có thể là sự kiện lớn nhất trong lịch sử nền văn minh của chúng ta.
Thiếu niên thi sĩ nói, tiền bối tôn kính, tôi đã đi qua hơn nửa Trái Đất, lại không có cách nào miêu tả được hình dáng của toàn bộ thế giới, ngài biết rõ cơ chế thế giới này vận hành, có thể chỉ ra phương hướng giúp tôi không.
Hawking ngồi trên xe lăn không nói gì, ánh mắt của ông nhìn về phía kệ sách cao lớn.
Lần theo ánh mắt đó, thiếu niên lấy ra một quyển “Hamlet” từ trên giá sách.
Hawking chuyển mắt sang người hắn, ánh mắt rất ôn hòa, giống như đang khích lệ hắn đọc xem.
Thi sĩ mở sách ra, trang sách tự động lật ầm ầm, cuối cùng dừng lại ở một tờ, trên đó chỉ có một câu nói.
“I could be bounded in a nutshell, and count myself a king of infinite space.”
(Tôi có thể thu mình vào một quả hạch, và tự cho rằng mình là chúa tể của không gian vô tận.)
Trong nháy mắt nhìn thấy câu này, toàn bộ khung cảnh bỗng nhiên biến hóa!
Cơ thể thi sĩ trôi nổi, một thế giới khác mở rộng trước mắt hắn, hắn khi thì ở vực sâu đáy cốc, khi thì ở trên đỉnh tháp cao thành thị, một giây sau lại đi đến giáo đường văn hoá Phục Hưng trang nghiêm — thậm chí hắn còn đến thế giới thần thoại, nhìn thấy thiên sứ và ác ma, chúa Jesus, Maria, thậm chí cả Phật Đà.
Cuối cùng, tất cả thế giới cảnh sắc khác nhau cùng hội tụ lại, ngưng kết, sau đó nổ tung như pháo hoa, trở thành hàng trăm triệu đốm sáng lấm tấm — trên màn hình màu đen, trải rộng ra một ngân hà mênh mông.
— Ống kính chuyển đến buổi trực tiếp, cũng là bối cảnh ngân hà.
Thính phòng ầm ầm, tiếng vỗ tay, tiếng hoan hô, tiếng thét chói tai, tiếng “Ông xã” vang lên liên tiếp.
Máy chiếu kỹ thuật 3D phát triển cấp tốc, hiệu quả lúc này cứ như Đông Quân đang ra đi từ bầu trời ngân hà vậy.
Tiếng vỗ tay kết thúc, tiếng “Ông xã” chiếm thượng phong.
Lâm Tầm: “…”
Hắn không so đo với mấy cô nhóc.
Đúng vậy, sẽ không so đo.
Bây giờ hắn rất bình tĩnh, cực kì bình tĩnh.
Những người luôn mồm hô hào “ông xã” này, căn bản không hiểu sự mỹ lệ của mã nguồn mà Đông Quân viết, các cô chỉ bị hấp dẫn bởi vẻ bề ngoài và tiền tài không thể tính nổi của Đông Quân thôi, đây là nông cạn, không đáng nhắc tới.
— Lâm Tầm thành công thôi miên bản thân, bình tĩnh nhìn về phía màn hình lần nữa.
Đông Quân đi đến chính giữa sân khấu.
Hôm nay anh mặc áo khoác tây trang màu đen, áo sơmi màu tím sẫm, cà vạt màu xám bạc, khí chất cả người rất tương xứng với ngân hà sau lưng — thần bí lại xa xôi.
Cặp kính vẫn như lúc trước, chỉ là không có dây.
Đối mặt với khán giả kích động reo hò, anh nhẹ nhàng gật đầu: “Cảm ơn.”
Tiếng hoan hô càng to hơn, qua một hồi lâu, mới dần dần dừng lại.
Đối mặt với đám người, Đông Quân nói: “Chào buổi tối.”
Phong cách trong buổi họp báo của anh luôn là lãnh đạm đơn giản, cũng không có quá nhiều sắc thái tình cảm, tất cả mọi người biết điểm này.
Bọn họ không nói gì, trong sự yên tĩnh, chỉ nghe Đông Quân nói: “Năm năm trước, trong buổi họp báo đầu tiên của Ngân Hà, có người nói tôi không giống một lập trình viên.”
Dưới sân khấu truyền đến tiếng cười.
Trên thực tế, hiện tại Đông Quân cũng không giống lập trình viên — vẻ bề ngoài và phong độ nhã nhặn của anh giống nghệ sĩ dương cầm hơn.
“Khi đó tôi trả lời, mộng tưởng ban đầu và sứ mệnh cuối cùng của lập trình viên là thay đổi thế giới, trừ cái đó ra, nghề nghiệp này không cần thêm nhiều dấu hiệu hơn.”
Trong phòng yên tĩnh lại, chỉ có tiếng của anh: “Năm năm sau, tôi đã không còn viết mã nguồn nữa, Ngân Hà cũng không còn là công ty chỉ làm thuật toán và khai thác hệ thống.
Cho nên hôm nay tôi mới có thể đứng ở chỗ này, đại diện cho Ngân Hà kể cho mọi người nghe… về tiến triển nhỏ bé thay đổi thế giới.”
Tiếng vỗ tay như sấm động.
Tim Lâm Tầm đập nhanh hơn.
Hắn liền nghĩ tới những buổi họp báo trước đây của Ngân Hà — có hai lần mang ý nghĩa cực kì quan trọng.
Trong đó có một lần, là lần đầu tiên từ khi Ngân Hà thành lập đến nay, bọn họ đẩy ra hệ thống tự lái, về sau đã thống trị tất cả con đường và xe cộ.
Còn lần khác, khái niệm thành phố thông minh được thực hiện sơ bộ — ở phương diện này, chỉ có Eagle là có thể cạnh tranh cùng Ngân Hà.
Mà lần này —
Lâm Tầm nhớ lại các tin tức ngầm trước đây.
Không hề nghi ngờ, nếu như những tin tức ngầm kia là thật, như vậy buổi họp báo lần này lại chính là một sự kiện quan trọng nữa.
Hắn nghĩ như vậy, hơi khẩn trương nhìn Đông Quân trên màn ảnh.
Chỉ nghe tiếng nói nhàn nhạt của Đông Quân vang lên: “Bảy năm trước, kỹ thuật VR(*) hoàn thiện, thông qua kính VR và trang bị toàn thân, chúng ta có thể đặt mình vào khung cảnh 3D giả lập.
Năm thứ hai, tập đoàn Kopin căn cứ vào kỹ thuật theo dõi phần đầu, đẩy ra mũ trò chơi giả lập hiện thực.”
(*) VR = Virtual Reality = thực tế ảo
Lâm Tầm: “!”
Cùng lúc đó, trên màn hình điện thoại của hắn bắn ra tin nhắn trong nhóm chat.
Vương An Toàn: Đờ mờ, là thật đúng không?
Triệu Cơ Cấu: Fuck, game thực tế ảo!
Đồng thời, Đông Quân đảo mắt quanh đám người đang lặng ngắt như tờ, tiếp tục nói: “Công việc này kéo dài rất nhiều năm, trong lúc đó, Ngân Hà hợp tác cùng Kopin, OCZ, USC, đồng thời được sở nghiên cứu thần kinh sinh vật Simpson ủng hộ.
Hôm nay, cuối cùng nó có thể trở thành một hạng mục kỹ thuật hoàn thiện để gặp mặt với mọi người, tôi cũng có thể công bố, Ngân Hà thực hiện trải nghiệm thực tế ảo tự do, liên kết lẫn nhau, đắm chìm trong hiện thực.”
Nói đến đây, trong mắt anh như có có chút ý cười: “Cá nhân tôi gọi nó là “Quả Hạch”, chúng ta đã có thể thu mình vào một quả hạch, và tự cho rằng mình là chúa tể của không gian vô tận.”
Câu nói kia vừa rơi xuống, bầu không khí trong buổi họp báo liền bùng nổ triệt để!
Vương An Toàn: @Lâm Thuật Toán, tớ muốn mua.
Triệu Cơ Cấu: @Lâm Thuật Toán, tớ muốn mua.
Lâm Thuật Toán: Bế mạch, chờ giá cả.
Một giây sau, màn hình phía sau Đông Quân bắt đầu phát ra video tuyên truyền chính thức của “Quả Hạch 1.0.1”.
Một khoang màu bạc trắng, dài 3 mét, rộng 1.5 mét.
Con người nằm trong đó, mấy ngàn mạng lưới mini sẽ trải rộng toàn thân, khi bắt giữ được tín hiệu sóng điện não và tín hiệu thần kinh toàn thân, nó sẽ định nghĩa những tín hiệu này thành động tác bên trong thế giới mô phỏng.
Video không chỉ lấy game thực tế ảo để làm điểm chính tuyên truyền, nó còn thể hiện ý nghĩa quan trọng trong hiện thực.
Bởi vì toàn bộ thế giới thông tin này có thể kết nối được với nhau – công ty trò chơi có thể truyền số liệu trò chơi lên, mở ra thế giới trò chơi, mời người chơi gia nhập, mà những người sử dụng khác nhau cũng có thể tùy ý gặp mặt trong thế giới ảo.
Nếu có một ngày, cái khoang này được phổ biến hoàn toàn — mỗi người chỉ cần nằm trong khoang, là có thể hoàn thành mọi điều trong thế giới giả tưởng — ví dụ như học tập, công việc, xã giao, đương nhiên, trên lý thuyết, ngày đó còn rất xa xôi.
Trước mắt, nó chỉ có thể làm một công cụ xã giao hoặc là sân đấu.
Sau khi video kích động lòng người kết thúc, trên sân khấu đã thay người, tiến sĩ Simpson của sở nghiên cứu thần kinh sinh vật Simpson lên giải thích nguyên lý sâu xa trong đó.
Trong nhóm chat điên cuồng nhắn tin.
Vương An Toàn: Thời hoàng kim của thực tế ảo, tui đến đây.
Triệu Cơ Cấu: Tỉnh lại đi, tớ đoán không mua nổi.
Vương An Toàn: Vậy thì mua một cái thôi.
Triệu Cơ Cấu: Vậy xếp đội kiểu gì?
Vương An Toàn: Ssh.
Vương An Toàn: Thuật Toán đâu, tại sao lại không nói chuyện?
Triệu Cơ Cấu: Tín hiệu trên núi không tốt mà.
Lâm Thuật Toán: Tỉnh lại đi, thời đại 5G rồi.
Vương An Toàn: Tầm, hôm nay cậu trầm mặc lạ thường.
Lâm Thuật Toán: Chỉ là tớ hơi bị Đông Quân làm cho choáng váng đầu óc.
Vương An Toàn: Đây không phải phát minh của Đông Quân, là phát minh của Ngân Hà, cái đầu của cậu tỉnh táo chút đê.
Lâm Thuật Toán: Ngân Hà = giám đốc điều hành Ngân Hà = Đông Quân, đẳng thức thành lập.
Lâm Thuật Toán: Phần lớn lợi nhuận của Eagle đều đến từ sản nghiệp VR, nó có thể càng không hợp với Ngân Hà hay không? Đầu óc của nam thần, lại phải dùng trên việc cạnh tranh thương trường không hề có ý nghĩa nữa rồi.
Vương An Toàn: Còn lo cả cái này, sao cậu không lên trời thành phật luôn đi.
Lâm Tầm: “…”
Hắn tắt giao diện tin nhắn đi, tiếp tục xem trực tiếp, tiến sĩ Simpson còn đang giới thiệu sản phẩm.
Hắn mở phần bình luận ra, những câu kiểu “ông xã em đây” vẫn còn không ít, nhưng có càng nhiều người hơn đang kích động thảo luận xem hạng mục kỹ thuật này sẽ nhấc lên biến đổi vượt thời đại như thế nào.
Hắn có chút hoảng hốt.
Ở thời điểm này, hắn vốn nên kích động, phấn chấn giống mọi người đang điên cuồng bình luận kia, nhưng trên thực tế, hắn lại có chút lo nghĩ.
Từ mười mấy tuổi, hắn đã coi Đông Quân là nam thần.
Dụng ý của hắn hoàn toàn khác với những fans nữ luôn mồm hô “ông xã” kia, Đông Quân có đẹp hay không, có tiền hay không, thật ra đều không quan trọng.
Quan trọng chính là những mã nguồn mà anh viết, cùng với mộng tưởng mà anh đại diện cho lập trình viên.
Lâm Tầm rất sùng bái anh, loại sùng bái này có nghĩa là: Hắn tán thành thành tựu của Đông Quân, đồng thời hy vọng sẽ có một ngày có thể trở thành người giống như Đông Quân.
Mà lúc này, Đông Quân lại đặt mình vào đỉnh cao ánh sáng một lần nữa, hắn bỗng nhiên chẳng thấy tự tin.
Rốt cuộc Lạc Thần có thể sáng tạo ra bao nhiêu giá trị? Rốt cuộc hắn và Đông Quân chênh lệch bao nhiêu?
Lâm Tầm day trán.
Không, không được, Lâm Tầm, mày không thể như vậy.
Mặc dù mày là quả chanh tinh đã được bác sĩ công nhận, vậy cũng không thể chua đến trên người Đông Quân được.
Thế nhưng suy nghĩ kỹ, cũng không phải chua, chỉ là sợ hãi cuối cùng cả đời mình sẽ không có cách nào làm ra được thành quả đáng để nhắc tới.
Càng nghĩ, vẫn là phải tu tiên cho tốt, vì đề cao trí thông minh.
Hắn nhìn màn hình, tiến sĩ Simpson vừa mới đi xuống, kế tiếp là một cô gái thuộc phòng nghiên cứu của Ngân Hà, có vẻ như cô đã chuẩn bị tốt để thao thao bất tuyệt.
Lâm Tầm cầm điện thoại lên, do dự nhiều lần, cuối cùng vẫn tìm tên Đông Quân trong danh bạ, chân thành nhắn tin qua.
Nội dung tin nhắn: Chúc mừng ^ ^
Tiếp đó, hắn để điện thoại xuống, chống cằm nghe cô gái kia giới thiệu.
Nửa phút sau, màn hình điện thoại bỗng nhiên sáng, lại một giây kế tiếp, tiếng chuông vang lên.
Màn hình cuộc gọi: Đông Quân..