Cuối cùng Tống Phi Điểu đã hiểu vì sao Đinh Triết phải để trống cả một ngày.

Mười giờ kém buổi sáng, cô bị tiếng gõ cửa đánh thức, còn chưa kịp chuẩn bị đã được mời đến phòng tiệc.

Tống Phi Điểu nhìn tư thế còn tưởng bữa tiệc bắt đầu từ buổi trưa, nào biết bên ban tổ chức vừa thấy họ đến đã xua tay đẩy người vào một gian phòng nghỉ cạnh đó, nói liến thoắng một tràng dài, trước khi đi còn vươn tay đóng cửa.

Đinh Triệt cảm thấy kinh hãi, nhưng Tống Phi Điểu thì vui lắm, ý tứ của người anh em này đó là như thế này: các vị khách quý tham gia bữa tiệc vẫn chưa tới nên không biết rõ rốt cuộc khai tiệc buổi trưa hay buổi tối, dù sao mọi người đã đến rồi thì cứ đợi lên sân khấu biểu diễn. À phải, mọi người không được đi, cứ đợi ở đây, lúc nào gọi lúc ấy lên.

Tống Phi Điểu nổi danh từ nhỏ, đã nhiều năm rồi không phải chịu kiểu đối xử thờ ơ như thế này. Cô xúc động cảm thán, nghĩ thầm may mà Diêu Nhược Ngư không tới, nếu không sẽ bùng nổ tại trận ngay tức thì. Cái gì mà Feeyu, có khi bên phía tổ chức còn chẳng biết hai người tròn hay méo ra sao mà chỉ coi như nghệ sĩ chạy show, gọi bừa đến để khuấy động không khí.

Trước đó Đinh Triết đã từng hỏi thăm, nhưng chẳng ngờ đối phương không khách sáo đến mức này, nét mặt không nén được giận. Anh ta cào tóc mấy cái, trút giận lên trợ lý: “Diêu Nhược Ngư đâu!”

Trợ lý đang tết tóc cho Tống Phi Điểu chợt ngu người nét mặt mờ mịt, Tống Phi Điểu nhìn không chớp mắt: “Cô ấy đau bụng.”

“…” Đinh Triết tức tốc đổi sang khuôn mặt tươi cười, chỉ sợ vị này không vui một cái sẽ đạp đổ sạp hàng không làm nữa, được cái Tống Phi Điểu vẫn giữ nguyên bộ dạng lạnh nhạt, hoàn toàn không có dáng vẻ cáu giận.

Về mặt này Đinh Triết tương đối khâm phục, cảm xúc buồn bực tự dưng được dẹp bớt không ít.

Một đám người buồn bã chán ngắt trong phòng nghỉ, Đinh Triết dạo một vòng, không biết lôi từ đâu ra được bộ xường xám màu hồng đào, đứng trước mặt Tống Phi Điểu giũ rồi lại giũ: “Phi Điểu, chi bằng em mặc bộ này rồi đàn tỳ bà nhé? Người nước ngoài thích mấy thứ truyền thống, xem không chớp mắt cho coi!”

Mấy trợ lý đều nhìn anh ta bằng vẻ mặt quái lạ, trong đầu ai nấy không hẹn mà cùng hiện ra những cảnh tượng kỳ dị kiểu: “Ngày xưa vốn người thành đô”, “Một khúc không đếm xuể dải lụa đào”, nghĩ bụng Tony dở hơi hay sao, tạm không nói đến đàn tỳ bà, làm thế này là coi nghệ sĩ nhà mình thành cái gì rồi?

“Không được, chỉ đàn không hát thì quá đơn điệu, vẫn nên hát một bài mới được, hát “Cẩm điểu phi ngư”, cái bài hát debut của hai đứa nghe hay đấy!”

Một mình Đinh Triết đắm chìm trong vở kịch tưởng tượng của bản thân, lúc thì gật đầu lúc lại lắc đầu, dường như đã bố trí xong cả một đêm hội mừng xuân.

Tối qua Tống Phi Điểu ngủ khá ngon giấc, ngủ ngon thì tốt tính, cô cười nói với anh ta: “Sao hả, có phải em cần lên nhảy đối kháng một màn nữa không.”

Tạm chưa nhắc đến có nhảy đối kháng hay không, dù sao cả một buổi chiều bầu không khí cũng hết sức gượng gạo. Tống Phi Điểu chơi tới vài trận game, cuối cùng trước bữa tối đã được gọi ra khỏi phòng nghỉ.

Tốt xấu gì Đinh Triết còn nhớ mình là Quản lý của nhóm nhạc siêu nổi tiếng, hiếm khi có khí phách, cuối cùng quyết định được tiết mục với bên tổ chức: Tống Phi Điểu đàn tỳ bà hai khúc, xem tình hình rồi hát từ một đến hai bài thì rời sân.

Bữa tiệc kéo dài đến tận khi đêm xuống mới bắt đầu, trong hội trường nườm nượp phụ nữ ăn vận lộng lẫy.

Tốn Phi Điểu đi vào từ cửa nách gần sân khấu, không có người dẫn chương trình, không lời giới thiệu, không tiếng vỗ tay, chỉ có tấm thảm đỏ nửa cũ nửa mới dưới chân im lặng tỏ vẻ hoan nghênh.

Cô đi đến chỗ đặt đàn piano đằng góc rồi ngồi xuống ghế, tiện thể đưa mắt liếc nhìn, toàn những thanh niên trẻ tóc vàng mắt xanh.

Có lẽ đám người này thường xuyên ra vào những nơi cao cấp, mặc dù nhìn tuổi tác có vẻ không lớn, nhưng quần áo tinh tế cầu kỳ chẳng mảy may có cảm giác hài hòa, đang đứng túm năm tụm ba cùng nhau, rượu vang đỏ, rượu cocktail, đủ mọi loại rượu, vô cùng hào hứng.

Cảnh này làm Tống Phi Điểu nhớ thời nay kết hôn đều mời những nhóm tạp kỹ kiểu này, phần đầu dốc sức xem diễn, phần sau tập trung chè chén, song dẫu sao người ta cũng có thể nhận được những tràng vỗ tay.

Tống Phi Điểu cúi đầu, ấn phím đàn vài tiếng tình tính tang, một chuỗi nốt nhạc thoát ra từ đầu ngón tay.

*

Lộ Viêm Xuyên xuất hiện khi bữa tiệc đã tiến hành được một nửa. Nhân viên phục vụ mở cửa giúp anh, tiếng đàn tình tính tang theo đó vang ra, nghe rất êm tai.

“Anh Lộ, anh Lộ!” Có người trông thấy anh lập tức nhào tới, lông tóc nhuộm hết thành màu vàng rất giống loài vật nào đó. Hắn bật ngón cái, hở hàm răng trắng muốt, khen ngợi: “Thi đấu kết thúc rồi? Anh giỏi thật!”

“Đơn giản.” Lộ Viêm Xuyên nhận cái ly hắn đưa cho, nhìn rõ là rượu thì trực tiếp nhét trả lại.

“Trời **, anh như thế là trái với tự nhiên.”

Lông vàng hoe kính nể cảm thán rồi uống một hơi cạn sạch chất lỏng bị Lộ Viêm Xuyên ghét bỏ, lau miệng nói: “Hôm nay anh hành động nhanh đấy, tối hôm qua làm gì mà lề mề thế? Em đã bảo với anh phòng ở tầng 23 rồi mà! Để người ta hơn nửa đêm còn phải đợi trên hành lang mất cả buổi!”

Lộ Viêm Xuyên không lên tiếng, cũng chẳng rõ đang nghĩ gì.

“Anh… vãi chưởng không phải anh nhìn trúng cô nào xinh đẹp nên không cất bước nổi đấy chứ haha!” Vàng hoe đảo tròn đôi mắt cười đến độ long trời lở đất, thu hút không ít ánh mắt khó hiểu.

Lộ Viêm Xuyên chẳng buồn quan tâm, đảo ngược bước chân: “Về đây.”

“Ấy đừng mà, em nói bậy, nói bậy thôi, chơi một lúc đã hãy về!”

“Chú tự chơi đi.”

Lông vàng hoe sao mà chịu, vội vàng lách đến trước mặt anh chặn người, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng đàn thanh lịch bên tai chợt dừng lại, sau vài nốt nhạc liền đổi giai điệu không hề báo trước.

Lộ Viêm Xuyên thoáng đứng hình, như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn về đầu đằng kia.

“Ủa, giai điệu này nghe quen lắm mà?”

Sự chú ý của lông vàng hoe lập tức bị lôi kéo, hắn gãi đầu gãi tai, bắt đầu vắt óc lục lọi hết mọi kiến thức âm nhạc trong đời và nghĩ: “Bài hát này tên gì ấy nhỉ, cái gì mèo, ném mèo? Bắt mèo?” Vì không nghĩ ra nên vẻ mặt vặn vẹo đau đớn như thể táo bón.

“Giẫm vào.” Lộ Viêm Xuyên bị hắn làm cho khó chịu, ban phát từ bi thưởng cho hai chữ.

“Đúng rồi, đúng rồi, chính là “Giẫm vào mèo”!” Lông vàng hoe kích động vỗ tay một cái: “Coi như nhớ ra rồi!” Tạm dừng một chút, bất thình lình hắn khó hiểu nhìn sang bên cạnh: “Không phải, anh Lộ, bài này là em nghe em gái đi học mẫu giáo từng hát, xin hỏi làm sao anh biết?” Phẩm vị như vậy… một lời khó nói hết?

Lộ Viêm Xuyên mặc kệ hắn, ánh mắt vẫn khóa chặt vào bóng dáng trên sân khấu.

Lông vàng hoe thấy vậy cười hì hì, đắc chí huýt sáo: “Sao hả, em gái trên sân khấu có ngon không! Ban nãy em nhìn chằm chằm không chớp mắt đến tận giờ đấy, quả thực đẹp vãi chưởng!”

Lộ Viêm Xuyên bỗng thốt một câu chặn họng: “Câm miệng, ăn nói đứng đắn một chút.”

Lông vàng hoe: “…”

“Giẫm vào mèo” là bài hát Tống Phi Điểu dùng để luyện tốc độ tay mỗi lúc rảnh rỗi, làn điệu được sửa đổi lặp đi lặp lại càng ngày càng nhanh dưới mười đầu ngón tay linh hoạt nhạy bén của cô, tiếng đàn piano nhảy nhót lọt vào tai người nghe như trút hạt đậu, hết sức mê hoặc và có lực tấn công.

Người bên dưới bị màn biểu diễn lỗ mãng bất ngờ thu hút hoàn toàn, nhất thời tiếng huýt sáo tiếng vỗ tay vang lên ầm ầm, lông vàng hoe càng hớn hở nhảy nhót: “Thú vị đấy! Em gái nhìn anh, nhìn bên này!”

Tống Phi Điểu không chuyên tâm đàn hết bài cuối cùng, nhẹ nhàng đứng dậy. Cô duỗi tay cầm micro dựng bên cạnh, hành động liền mạch tự nhiên, khiến người xem theo đó tim đập lỡ mất một nhịp.

Cô đi từng bước từ trên sân khấu xuống dưới, mái tóc được dày công tết bện như áng mây rủ xuống bả vai, bộ váy lễ phục màu đen bồng bềnh chao đảo, xem mà cũng lắc lư theo.

Thiên Hoàng là ông trùm trong ngành giải trí, bình thường luôn yêu cầu nghiêm khắc với nghệ sĩ dưới trướng ở những mảng rất kỳ quái, ví dụ như cách đi đường. Để mà nói nghiêm khắc tới mức độ nào, thì là động tác nhìn vừa có vẻ mềm mại dẻo dai như nhành liễu vừa có vẻ tao nhã đẹp mắt như cành trúc, nói chung chỉ cần mặc bộ đồ cổ trang vào người là có thể chạy đi diễn vai quý tộc hoàng cung.

Dáng dấp đi đường của Tống Phi Điểu có thể cho vào sách giáo khoa làm ví dụ giảng dạy, song đâu ai biết được cô cũng từng đội từ điển trên đầu để tập đi lại tới mức choáng váng, đến đứng cũng không vững, nhưng cũng chính vì vậy nên năm 12 tuổi Tống Phi Điểu mới có thể tham gia đóng phim truyền hình “Non sông người xưa” tập hợp toàn lão làng của ngành, nữ giả nam thế vai thời niên thiếu của Ảnh đế Cảnh Trì trong phim, thiếu niên thiên tử.

Thiếu niên tướng mạo vô song vừa đẹp vừa mảnh khảnh, “chàng” kéo theo thanh kiếm Thiên Tử dính đầy máu đứng từ nơi cao nhất Bạch Ngọc Trường Giai ngoảnh đầu nhìn lại, vừa hung ác vừa bất lực, vừa phẫn nộ vừa ngỡ ngàng. Cảnh này thực sự đánh sâu vào lòng người, Tống Phi Điểu thu hút được vô số người hâm mộ, được cư dân mạng cắt clip biên tập thành đủ các loại hình tượng trong rất nhiều video.

Có những người trời sinh đã tự phát sáng, Tống Phi Điểu nổi tiếng là điều hiển nhiên.

Cô thong thả đi đến chỗ nền đất hình tròn chính giữa hội trường, khẽ gật đầu với người chỉnh âm thanh, đến khi nhìn về phía khán giả đã cong khóe môi, độ cong tiêu chuẩn, vừa vặn cười hở tám cái răng trắng bóng.

Đinh Triết chờ bên trong nghe Tống Phi Điểu đàn cái gì mèo đó đã có dự cảm hỏng bét, hiện giờ cô vừa mở miệng chỉ thiếu điều muốn quỳ lạy cô!

Bà nội của tôi ơi, cô hát cái gì không hát, lại đi hát nhạc vàng!!! Khí chất thần tượng quẳng hết đi đâu mất rồi???

Nhưng Tống Phi Điểu chẳng hề sợ hãi, hơn nữa còn hát vô cùng thành thật.

Nhạc vàng mang giai điệu cổ phong, lời ca mang đậm nét văn hóa truyền thống uyên thâm sâu sắc, rất có chiều sâu, huống hồ nơi này toàn thanh niên ngoại quốc, dù có người nghe ra được thì cũng chẳng hiểu nghĩa.

Bên này Đinh Triết nghe mà thấy phiền muộn kiệt sức, còn bên kia Tống Phi Điểu đã hoàn toàn giải phóng bản thân. Giọng cô rõ ràng lanh lảnh, nhả chữ tương đối đặc biệt, nhất là ở âm cuối, như cái bàn chải cọ tới cọ lui bên tai, mang cảm giác tê tê mềm mềm.

Tuy khán giả nghe không hiểu nhưng chẳng ảnh hưởng đến việc cảm thụ cái hay, bầu không khí được khuấy động lên cao.

Lâu lắm rồi Tống Phi Điểu không rũ bỏ hình tượng, cô âm thầm gào câu sảng khoái trong lòng.

Nhưng khi hát đến lần thứ ba câu “Đàn nàng gảy khi trầm khi bổng, cá nước cùng vui chơi tới bến”, Tống Phi Điểu vừa nghiêng đầu đã đụng ngay vào một đôi mắt sâu hun hút mang theo tính công kích không hề che đậy.

Hết chương 03.

  • Note: Nhạc vàng ở đây không phải kiểu nhạc vàng ở Việt Nam mình mà là kiểu lời toàn tả mấy cảnh trai gái dâm loạn, mình không biết dùng từ nào khác ~.~