Đối với chuyện Từ Vãn Tinh đột nhiên từ học sinh cuối bảng trở thành học sinh giỏi đám Tiểu Phân Đội Ma Tương hoàn toàn không có gì không thích ứng, bọn họ đều vui vẻ đón nhận.

Trong giờ giải lao cả đám vẫn ngắm cảnh, dù cô không ở đó.

Mập Mạp nhàn nhã dựa người trên hành lang lắc đầu cảm khái: “Đại ca của chúng ta đúng là có năng lực, khiến người ta phải rửa mắt, kinh ngạc đến rơi cả cằm.”

Xuân Minh duỗi tay sờ sờ cổ cậu ta nói, “Rơi cằm rồi vẫn còn lại ba cái nữa, còn nhiều lắm đó Vu Khánh Khánh.”

Mập Mạp lập tức đánh tung tay cậu ta ra sau đó trợn mắt mắng, “Mau lăn đi chỗ khác ngay, lăn cho nó mượt mà vào!”

“Ngượng quá, người tôi gầy, không lăn mượt mà được.

Không bằng cậu tới làm mẫu một cái nhé?”

Mập Mạp tức giận run lên, tay chỉ vào Xuân Minh nói: “Cậu con mẹ nó không mở miệng trào phúng tôi một ngày thì không thoải mái đúng không?!”

Xuân Minh mang theo nhu tình vạn chủng nói, “Đánh là thân, mắng là yêu, không đánh không mắng ——”

Mập Mạp đã sợ tới mức tè ra quần rồi vội chạy, một chiêu này của Xuân Minh lần nào cũng hiệu quả.

Đại Lưu lại có chút buồn bã mất mát, cậu ta cảm thấy Từ Vãn Tinh từ học sinh dốt thành học sinh giỏi khiến thời gian chơi với bọn họ ngày càng ít đi, “Đại ca sắp thành học bá rồi, cả ngày đều trộn chung với Kiều Dã, tôi nhìn thấy hết, lòng cũng hiểu hết.”

Xuân Minh vỗ vỗ vai cậu ta nói: “Nghĩ theo hướng tốt thì đám cặn bã của xã hội như chúng ta cuối cùng cũng có một cục vàng.

Tương lai ra ngoài xã hội nếu không lăn lộn được nữa thì đã có Từ Vãn Tinh.

Đại ca có một miếng cơm hẳn cũng sẽ chia cho chúng ta một ít đồ ăn thừa để sống đúng không?”

Đại Lưu tức giận mắng, “Phì phì, cậu mới ăn đồ ăn thừa, cả nhà cậu mới ăn đồ ăn thừa ấy!”

Đại Lưu cũng theo Mập Mạp nện bước đi ra ngoài, rất cáu tiết.

Xuân Minh quay đầu nhún vai nói với người lúc này đang trốn sau góc tường chỉ để lộ chút bóng dáng: “Tôi đúng là khó khăn quá mà, quen biết một đống bạn không có văn hóa nên dùng chút biện pháp tu từ nói bóng nói gió cũng không ai hiểu.”

Người kia giật giật, cuối cùng khi bước ra lại biến thành bóng một thiếu nữ.

Xuân Minh nhìn cô nhướng mày nói, “Cậu đừng nghĩ nhiều, cậu được thưởng bọn họ đều vui vẻ cực kỳ.

Tuy cậu ném lại đám bạn học dốt như bọn tôi nhưng mọi người đều khoan dung hào phóng, chẳng ai bụng dạ hẹp hòi ghét bỏ cậu đâu.”

Từ Vãn Tinh mắt lé liếc cậu ta nói, “Vậy thì đúng là cảm ơn các cậu.”

Đã lâu cô mới dựa vào lan can đứng với mọi người trong giờ giải lao.

Cô và Xuân Minh nhìn mọi người đi lại trên hành lang và nhàn nhạt nói: “Người được phần thưởng vẫn là Từ Vãn Tinh như cũ, chẳng qua trong quá khứ tôi chỉ là một học sinh dốt, nay thêm một danh hiệu học sinh giỏi nữa mà thôi.”

Xuân Minh: “Thêm một cái danh hiệu nữa đi, cậu còn kể thiếu đó.”

“Danh hiệu nào?”

“Da mặt dày, đây cũng là một danh hiệu á.”

Từ Vãn Tinh lười biếng cười, “Thế thì tôi đúng là không nhường ai cái gì hết.”

Thu hoạch một cái cúp, một tờ giấy chứng nhận thế là Từ Vãn Tinh nghĩ nghĩ và để lại giấy chứng nhận ở trong nhà, còn cái cúp thì trộm nhét vào ngăn bàn của Kiều Dã.

Thế nên sáng ngày ra vừa vào phòng học, mới buông cặp sách và thò tay lấy sách vở từ trong ngăn ra Kiều Dã đã chạm vào một thứ lạnh lẽo.

Cậu cúi đầu thì thấy trong tay là một cái cúp kim quang lấp lánh, bên trên viết: Giải nhất cuộc thi vật lý toàn quốc.

Cậu nghiêng đầu thì thấy tầm mắt ai đó.

Trên hành lang, thiếu nữ luôn đi trễ rồi phải chịu phạt lúc này lại phá lệ đến từ sớm tinh mơ.

Dù sốt ruột cô vẫn tỏ vẻ ung dung dựa lên lan can, khóe miệng mang ý cười nhìn cậu sau đó nghênh ngang đi vào.

Cậu nhướng mày, “Cho tôi hả?”

“Cho cậu đó.”

“Cậu không cảm thấy tôi mà đem cái này về thì ba mẹ tôi sẽ tức giận sao?”

“Vậy cậu trộm giấu đi.”

“Ý nghĩa của cái này là gì?”

“Tiến cống.” Cô cười với cậu, giọng nhẹ nhàng, “Cậu đưa khôi giáp cho tôi, còn tôi thắng trận nên đương nhiên chúng ta phải chia đều chiến lợi phẩm.”

“Chúng ta đã chia đều rồi mà.” Kiều Dã đưa cúp cho cô sau đó thấp giọng cười nói, “Vinh quang, vui sướng, thắng lợi, tôi đều cảm nhận được.”

Trong 10 năm trước đây cậu độc lai độc vãng, vui hay buồn cũng chỉ có bản thân biết.

Sau khi gặp được cô cậu mới hiểu được thế nào là chia sẻ.

Lúc cô đứng trên sân khấu, cả người tỏa ánh hào quang thì cậu là người thỏa mãn nhất.

Từ Vãn Tinh nghe vậy thì ngẩn ra, ngơ ngác nhìn cậu lại chỉ thấy thiếu niên mang theo ý cười, ánh mắt đen nhánh trong suốt mềm mại lúc nhìn về phía này.

Cuối kỳ học này Từ Vãn Tinh vẫn phải sống chung với đám nhiệm vụ học bá cho thêm.

Từ mới cô biết tăng nhanh, tỉ lệ chọn đúng đáp án cũng tăng theo, viết văn cũng không từ biết từ không như trước, các môn khoa học tự nhiên cô cũng có thể trao đổi với học bá.

Lúc Kiều Dã tháo thạch cao cô cũng chưa ý thức được chuyện mình có thể lui thân trở về với Tiểu Phân Đội Ma Tương mà vẫn cùng cậu về nhà như cũ.

Cậu không phải người nói nhiều, ngẫu nhiên đi cùng nhau cậu thường trầm mặc, ít khi mở lời.

Lúc cô và đám Xuân Minh ở bên nhau trước giờ luôn ồn ào, tuyệt đối không tẻ ngắt.

Nhưng cùng Kiều Dã đi chung một chỗ hình như im lặng sẽ thích hợp hơn.

Cậu mua hai củ khoai lang nướng ở cổng trường và chia cho cô một củ nói, “Cho ấm tay.”

Cô không hề nghĩ ngợi đã cắn một miếng sau đó mơ hồ hỏi: “Kiều Dã, cậu muốn thi vào trường nào?”

Kiều Dã ngây ra sau đó nghiêng đầu hỏi cô, “Sao thế?”

“Thì tôi thuận miệng hỏi thôi.”

Phải không.

Cậu không chút để ý mà đổi tay cầm củ khoai lang nóng bỏng rồi đáp, “Đại học C.”

Đó là trường đại học đỉnh đỉnh toàn quốc, dù sớm đã có dự cảm nhưng Từ Vãn Tinh vẫn không nhịn được mà hít hà một hơi.

“Thế thì quá cao và xa xôi rồi!”

“Sao, cậu cảm thấy tôi không làm được hả?”

“Cậu đương nhiên được, tôi đang nói tới thể loại chót lớp như tôi cơ mà, tôi chỉ thấy xa vời vợi thôi.” Cô hồn nhiên không biết mình đang nói cái gì, chuyện cậu muốn thi trường nào có liên quan gì tới cô đâu.

Kiều Dã nhìn cô một lát, đáy mắt mang theo ý cười nho nhỏ khó mà lộ ra.

Cô thì vẫn hồn nhiên hỏi: “Cậu chọn đại học đó là vì muốn về Bắc Kinh sao?”

“Không liên quan tới địa điểm học, chẳng qua vì ngành thiên văn của đại học C là đứng đầu cả nước.”

Đúng rồi, cậu thích thiên văn như thế thì chọn trường này đúng là trong dự kiến.

Đêm đó Từ Vãn Tinh lên mạng tìm đọc điểm trúng tuyển của đại học C, và…… ngành lấy điểm thấp nhất,”

Nhưng mà ——

Ngành lịch sử thì cô thi thế qué nào được!

Từ từ, không đúng, khi nào thì cô lại tự tin tới độ cảm thấy mình có thể thi đỗ đại học C chứ?!

Từ Vãn Tinh chỉ thấy chấn động, cô vội tắt máy tính đi.

Mười phút sau cô lại ngồi dậy tìm tòi các trường khác ở Bắc Kinh, và nhìn kỹ điểm đầu vào nhiều hay ít.

“Mình cũng đâu nhất thiết phải cùng học bá học chung một chỗ.” Cô vừa tìm tuyến đường xe chạy vừa cường điệu với bản thân, “Là sư gia nói mình sinh ra ở phương nam, lớn lên ở hẻm Thanh Hoa, cũng nên tới phương bắc nhìn ngắm cuộc sống nơi ấy, xem hồ lô ngào đường nhúng lẩu, xem đám hán tử thô kệch phương bắc.”

“Cái này chả liên quan quái gì tới Kiều Dã.”

Ngay sau đó lớp 11 số ba lập tức đón một sự thay đổi chỗ ngồi muộn màng.

Vốn việc này nằm trong kế hoạch của La Học Minh, lý ra có kết quả thi giữa kỳ một cái là mọi người lập tức đổi chỗ nhưng hết chuyện của Trương Xuân Nguyệt lại tới chuyện Từ Vãn Tinh đi Bắc Kinh tham gia trận chung kết thế là mãi tới vài tuần đầu của học kỳ hai mới có thể thực hiện.

Nhưng chuyện gì tới vẫn tới.

La Học Minh tự nhận là chủ nhiệm lớp công bằng, bọn nhỏ được tự do lựa chọn chỗ ngồi, từ người đầu tiên tới người cuối cùng đều xếp hàng trên hành lang để chờ được gọi tên vào lớp đi tới chỗ mình chọn, ai vào trước được chọn trước.

Đương nhiên người đầu tiên chính là Kiều Dã.

Mười phút trước lúc mọi người bị gọi ra khỏi phòng Từ Vãn Tinh lập tức quay đầu lại hỏi cậu: “Sắp thoát khỏi ma trảo của tôi cậu có loại vui sướng muốn ca hát tưng bừng của người nông dân được tự do không?”

Kiều Dã: “Sao cậu biết hai chúng ta sẽ không tiếp tục ngồi cạnh nhau nữa?”

Từ Vãn Tinh trợn trắng mắt, “Từ số 1 đến số 30 là bao nhiêu người, đều là kẻ ngốc hết sao? Cậu chọn cái chỗ vàng nào thì chỉ cần một lát xung quanh đã đầy tràn rồi.”

Khi đó cô đương nhiên cho rằng Kiều Dã sẽ lựa chọn vị trí trung tâm được các học bá yêu thích, nhưng cậu lại chỉ ung dung nhìn cô không nói gì.

Từ Vãn Tinh có chút bực bội, nhưng không biết cảm giác này từ đâu ra.

Mười phút sau lúc La Học Minh gọi tên Kiều Dã thì cậu là người đầu tiên xách cặp vào lớp.

Từ Vãn Tinh xếp giữa hàng nên không nhìn thấy cậu ta chọn chỗ nào.

Dù sao dùng ngón chân cũng đoán được không phải bàn số 2 thì là bàn số 3 của dãy giữa.

Cô chán đến chết mà dựa vào lan can thầm nghĩ cũng tốt, về sau cậu sẽ không quản được cô, không thể bức bách cô không được vẽ hình bậy bạ lên sách nữa.

Cậu cũng sẽ không có nhiều thời gian rảnh chen ngang lúc cô đang ngắm cảnh ở giờ giải lao để tiến hành bổ túc nữa.

Người phía trước di chuyển vào trong phòng và ngồi xuống, lúc này rốt cuộc đến lượt cô.

“Từ Vãn Tinh ——” La Học Minh gọi tên cô nói, “Vào đi thôi.”

Từ Vãn Tinh héo rũ xách cặp đi vào trong, đầu tiên cô quét mắt nhìn 29 chỗ ngồi đã bị chọn nhưng vừa nhìn cô đã đờ người, tim đập như điên.

Sao có thể?

Oa?

Oa, oa, òa?!

Bàn số 2 và số 3 đều không có bóng Kiều Dã đâu.

Hai chỗ kia bị mấy học sinh xuất sắc cực kỳ yêu thích học tập chiếm hết, chỉ có người đứng số 1 là không thấy đâu.

Mà kỳ lạ nhất là ở góc cuối cùng bên trái, ngay sau bảo tọa cô đã ngồi từ đầu năm tới giờ lại là kẻ đứng đầu lớp.

Lúc này cậu ta như kẻ bị thiểu năng ngồi ở chỗ ấy, vứt bỏ mọi chỗ ngồi ngon lành khác.

Từ Vãn Tinh ngơ ngẩn đứng tại chỗ không nhúc nhích đến khi La Học Minh thúc giục: “Thất thần cái gì, mau chọn chỗ đi!”

Cô yên lặng nhìn cái tên thiểu năng kia sau đó cong môi sải bước đi tới.

“Xem ra cậu cũng hưởng thụ ma trảo của tôi quá hả bạn Kiều Dã?”

Ở chỗ ngồi cũ Kiều Dã cầm quyển sách đọc, đầu không ngẩng chỉ có miệng nói: “Cũng không tệ, trời giáng sứ mệnh cho ai ắt sẽ khiến người đó phải chịu nỗi khổ về tâm chí, mệt nhọc về gân cốt.”

Sau đó cậu ngước mắt cười cười nhìn cô nói, “Coi như để mài giũa ý chí.”

Một khắc kia Từ Vãn Tinh nôn nóng đi tới, lúc ngồi xuống thậm chí cô còn có xúc động muốn ngửa đầu lên trời cười dài.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Mặc dù tiếp tục ngồi bàn trước bàn sau thế này tức là sẽ tiếp tục phải chịu hành hạ từ học bá nhưng hình như thế cũng không phải vấn đề lớn.

Trên thực tế cô rất vui lòng.

Tới gần lúc thi cuối năm học Từ Vãn Tinh lại đón một chuyện phiền lòng khác.

Cái cô nàng Phó Ý Tuyết lần trước cô gặp trên đường tới quầy bán quà vặt, chính là cái kẻ đưa thư tình ấy, không biết cô nàng lấy sức lực ở đâu ra mà công khai hừng hực khí thế theo đuổi học bá.

Trong khi toàn bộ giáo viên khối 11 đều tẩy não học sinh bằng khẩu hiệu “kết quả kỳ thi cuối năm lớp 11 cơ bản quyết định trình độ lớp 12, kỳ thi đại học sắp tới sẽ thế nào đều thể hiện trong lần thi này” nhưng cô nàng kia vẫn không hề nghiêng ngả!

Đầu tiên là treo đầu dê bán thịt chó.

Cô nàng ngày ngày nhân cơ hội đến hỏi bài, luôn đứng ở cửa ôn nhu hỏi: “Xin hỏi Kiều Dã có ở đây không?”

Tiếng nói mềm mại của thiếu nữ xinh đẹp khiến ngay cả kẻ cao lớn thô kệch như Mập Mạp cũng không nhịn được nhẹ giọng và trở nên lịch sự nhã nhặn hơn.

Cậu ta chỉ tay vào trong lớp đáp: “Ở đằng kia kìa.”

“Cảm ơn cậu.” Phó Ý Tuyết uyển chuyển nhẹ nhàng đi vào trong lớp, tay cầm sách mỉm cười gọi, “Kiều Dã, tôi muốn hỏi cậu một chút đề toán/ vật lý/ hóa học/ sinh học.”

Cảnh tượng này ngày ngày đều diễn ra ở lớp số 3.

Đại Lưu si ngốc nhìn bóng dáng kia sau đó cảm khái nói: “Phó Ý Tuyết đúng là người có tinh thần học tập hăng hái.”

Mập Mạp cũng hăng say nhìn về phía kia và gật đầu nói: “Đúng vậy, người đã xinh đẹp lại có giác ngộ cao.”

Xuân Minh thì chỉ cười không nói gì.

Từ Vãn Tinh thì mặt không biểu tình đốp lại, “Giác ngộ cao hay không tôi không biết, nhưng trong nhà chắc chắn có tiền.

Mỗi ngày cô nàng đều đổi quần áo, quả thực hoa hòe lộng lẫy.

Kẻ biết sẽ thấy cô ta yêu học tập, kẻ không biết còn tưởng cô ta đi thi hoa khôi chứ chả chơi.”

Đại Lưu vội biện bạch cho người đẹp: “Mặc xinh đẹp một chút cũng không ảnh hưởng tới học tập.”

Mập Mạp cũng gật đầu như đảo tỏi: “Cái này gọi là trong ngoài như một, chú trọng chi tiết.”

Từ Vãn Tinh cười lạnh: “Ha hả.”

Xuân Minh tiếp tục cười không nói gì.

Đến ngày thứ ba Phó Ý Tuyết tới hỏi bài thì Kiều Dã vốn muốn nói sau này cô ta không cần làm điều thừa nữa.

Nhưng ai biết mới vừa quay đầu đã thấy ánh mắt của người trên hành lang.

Cậu nghiêng đầu nhìn thì thấy Từ Vãn Tinh dùng ánh mắt côn đồ cùng khuôn mặt không biểu tình nhìn chằm chằm mình.

Sau khi nhìn một lát cô lập tức trợn mắt sau đó nghiêng đầu đi.

Trong lòng xoay chuyển, cậu lặng lẽ thu lại ánh mắt, lại nhìn xuống bài tập trước mặt ——

“Bước thứ ba của cậu có vấn đề, nên dùng định luật Ôm.”

Sau đó Phó Ý Tuyết tiến hành bước tấn công thứ hai: tặng bánh quy nhỏ vào lễ Giáng Sinh.

Cô nàng mang theo một đống điểm tâm ngọt được đóng gói tinh xảo tới lớp 11 số 3.

Lúc này cô ta cười lộ lúm đồng tiền nói với Kiều Dã, “Đây là quà cho cậu, cảm ơn cậu trong thời gian này giúp tôi giảng bài.

Cái này là bánh quy tôi tự tay nướng, coi như chút tấm lòng.”

Từ Vãn Tinh cong chân bắt chéo ngồi phía trước, ánh mắt xem thường sắp lật lên trời rồi.

Cô quay đầu nhìn thì thấy trong cái hộp trong suốt bày mấy cái bánh quy gừng được sắp xếp chỉnh tề, còn có bánh quy hình tất Giáng Sinh, tất cả đều đẹp đẽ và tinh xảo.

“Bánh quy đẹp đấy.” Cô chỉ chỉ cái hộp.

Phó Ý Tuyết tươi cười ôn nhu nói, “Lần đầu tiên làm nên cũng chưa tốt lắm.”

Từ Vãn Tinh cũng cười với cô nàng, “Còn chưa đủ tốt ư? Đã đẹp tới độ không khác gì bánh mua ngoài hàng rồi còn gì.

Cậu không nói thì tôi còn tưởng cậu mua ở cửa hàng cơ.”

Phó Ý Tuyết: “……”

Tươi cười của người đẹp lập tức cứng lại.

Trong ngày biểu diễn văn nghệ mừng năm mới mọi người tập trung ở đại lễ đường.

Từ Vãn Tinh và mọi người cùng ngồi ở dãy thuộc về lớp 11 số 3 vừa cắn hạt dưa vừa thờ ơ nhìn một màn trình diễn trên sân khấu.

Mỗi lớp đều phải có một tiết mục biểu diễn, lớp của bọn họ là Tân Ý biểu diễn đàn tranh.

Đến lượt lớp nào biểu diễn thì tiếng vỗ tay ở chỗ đó sẽ vang dội nhất, còn có tiếng thét chói tai, nói chung là chia phe phái cực rầm rộ.

Cũng trong cảnh náo nhiệt ấy đến lượt lớp số 6 lên đài, chỉ thấy Phó Ý Tuyết mặc một thân cổ trang thướt tha yểu điệu đi lên.

Cô nàng ôm tỳ bà nói sẽ đàn một khúc《 cao sơn lưu thủy 》cho mọi người cùng nghe.

Bá Nha tam sinh hữu hạnh mới gặp được Tử Kỳ, cô nàng cũng cảm kích đời này mình đã gặp được Chung Tử Kỳ của mình.

Lúc nói lời nay cô ta ngang nhiên nhìn về lớp số 3 sau đó dịu dàng cười.

Đại Lưu và Mập Mạp lập tức vỗ tay sau đó thét chói tai, “Nữ thần!”

Từ Vãn Tinh mắt cá chết: “Ọe ——”

Bình tĩnh mà xem xét thì Phó Ý Tuyết đúng là một cô nàng xinh đẹp, tài đánh đàn cũng không tồi, ít nhất trong đám học sinh cấp ba thì hình ảnh cô ta nhã nhặn ôm đàn ngồi đó đánh quả là khác hẳn, còn mang tới cảnh đẹp ý vui khác thường.

Nhưng Từ Vãn Tinh chỉ thấy cả người không được tự nhiên, cuối cùng vẫn quay đầu nhìn Kiều Dã ở phía sau ——

Học bá không hổ là học bá, trong trường hợp này cậu ta còn cầm một cuốn sách tiếng Anh và cúi đầu đọc không thèm nhìn ai.

Mày cậu ta nhíu chặt, toàn thân lộ ra hơi thở không vui kiểu “trời lạnh thế này không cho người ta ở trong phòng ấm áp đọc sách còn bắt ta phải ra ngoài xem mấy tiết mục ngu xuẩn này.”

Nhận thấy người phía trước quay đầu nhìn mình thế là cậu ta ngước mắt nhìn Từ Vãn Tinh, trong ánh mắt ấy là rất nhiều dấu hỏi.

Từ Vãn Tinh bỗng dưng bật cười, lại tà tà gõ lưng ghế, mắt lé liếc cậu hỏi, “Kiều Tử Kỳ, Phó Bá Nha của cậu còn đang ở trên đánh đàn cho cậu nghe kìa, sao lại không quan tâm thế?”

Kiều Dã yên lặng nhìn cô sau đó ung dung gập sách lại hỏi, “Cậu ghen ghét hả?”

Một câu này khiến Từ Vãn Tinh trợn hết cả mắt, “Tôi ghen ghét? Ghen ghét cái gì? Ghen ghét hai ngươi Bá Nha và Tử Kỳ hội ngộ, cùng nhau sánh vai bước qua phàm trần hả? Mẹ nó, cậu nghĩ cái khỉ gì linh tinh ——”

“Ý tôi là ——” Kiều Dã hơi hơi mỉm cười sau đó bình tĩnh nói tiếp, “Cậu ghen ghét vì cô ta có thể đánh đàn và lên sân khấu biểu diễn ấy.”

“?”

Lúc này tới lượt cậu mỉm cười hỏi lại: “Cậu nghĩ cái gì vớ vẩn linh tinh thế?”

“……”

Từ Vãn Tinh lập tức quay đầu lại ngồi nghiêm chỉnh, thề không bao giờ nói chuyện với cậu ta nữa.

Toàn bộ hành động chỉ mất có 0.01 giây.

Xuân Minh ở một bên vẫn khẽ mỉm cười, nghiễm nhiên hiểu rõ toàn bộ mà không nói.

Cũng vào lúc cuối kỳ ấy, khi đến gần kỳ thi Từ Vãn Tinh rốt cuộc không nhịn được.

Lúc Phó Ý Tuyết lại đến hỏi bài cô lập tức cầm lấy sách của cô nàng sau đó cực kỳ không kiễn nhẫn nói: “Tôi bảo này, cậu đã tới hỏi bài chừng mười ngày nửa tháng rồi, hỏi tới hỏi lui đều là mấy đề kiểu giống nhau, chứng tỏ bản lĩnh của tên Kiều Dã này cũng chẳng ra gì, giảng mãi mà người ta không hiểu ——”

Trong ánh mắt khiếp sợ của Phó Ý Tuyết, cô chớp chớp mắt, miệng cười vui sướng, “Cậu không biết tôi à? Tôi là Từ Vãn Tinh.”

Phó Ý Tuyết theo bản năng gật đầu, có ai mà không biết Từ Vãn Tinh đâu.

“Biết thì tốt, lần trước không phải tôi đã lên sân khấu nhận giải nhất thi vật lý quốc gia sao?” Từ Vãn Tinh đúng lý hợp tình cầm sách sau đó cúi đầu nhìn và nói, “Bài số 3 phải không? Kiều Dã giảng không đúng chỗ rồi, làm cậu tốn thời gian cứ phải chạy đi chạy lại hỏi mãi, quả là vất vả! Thế này nhé, để tôi giảng cho cậu, bảo đảm chỉ cần cậu không thiểu năng trí tuệ thì nghe một lần là rõ, sẽ không bao giờ cần phải hỏi lần thứ hai nữa đâu!”

Phó Ý Tuyết: “……”

Từ Vãn Tinh mặc kệ cô nàng nghĩ cái gì, cô lập tức rành mạch giảng giải từng bước trong bài kia, hoàn hảo không sai sót.

Sau đó cô còn từ một suy ra ba mà giảng giải tất cả những bài khác một lần.

Nói đến miệng khô lưỡi khô cô còn không quên nở nụ cười như gió xuân ấm áp mà hỏi: “Đó, lấy sự thông minh và tài trí của cậu thì nhất định đã hiểu rồi đúng không?”

Phó Ý Tuyết đờ ra mà gật gật đầu.

“Vậy được rồi, tôi giảng hết bài cho cậu rồi đó, trừ phi đầu óc cậu có vấn đề nếu không trong thời gian ngắn chắc cậu không có gì cần hỏi lại nữa đâu.” Từ Vãn Tinh lại cười ôn nhu như nước, cuối cũng vẫn không quên nhiệt tình nói, “Đương nhiên nếu cậu có vấn đề khác thì hoan nghênh cậu tiếp tục tới hỏi, tôi nhất định biết gì nói hết không giấu giếm nửa lời.

Còn Kiều Dã ——”

Cô quay đầu lại cho cậu một ánh mắt chết chóc: “Kiều Dã tuy học tốt nhưng năng lực biểu đạt ngôn ngữ quá kém, cứ giảng vớ vẩn người khác không hiểu.

Tôi đề nghị cậu bỏ quách cái thứ cố vấn rác rưởi của cậu ta đi, sau này cứ tới tìm tôi ấy.”

Xuân Minh lúc này đứng trên hành lang thấy thế thì cười không đứng thẳng được người, nước mắt cũng giàn giụa.

“Nhân tài.

Đúng là nhân tài.”