Trước khi bước vào phòng thi La Học Minh có thái độ khác thường, không hề lải nhải mà chỉ vỗ vai hai người nói: “Tinh thần thoải mái, thi cho tốt.”

Trương Vĩnh Đông so với ông ấy thì vẫn còn non hơn, trên mặt không giấu được khẩn trương, vẫn liều mạng muốn nhắc nhở những điều cần chú ý để hai đứa nhỏ cẩn thận hơn.

Cuối cùng La Học Minh vỗ vỗ vai ông ấy nói: “Được rồi, bọn nhỏ đều đã biết rồi.”

Dưới ánh mắt mong đợi của hai ông thầy Từ Vãn Tinh và Kiều Dã đi vào trường thi.

Cả thành phố có mười mấy trường trung học, tuyển chọn ra mấy chục hạt giống vật lý tốt nhét vào hai phòng thi.

Lục Trung còn một học sinh lớp 12 tên là Lý Giai Viễn cũng tham gia thi, nhưng cậu ta tới cùng chủ nhiệm lớp mình chứ không đi với bọn họ.

Ở cửa phòng có dán sơ đồ chỗ ngồi, sau khi nhìn xong Từ Vãn Tinh mới phát hiện mình và Lý Giai Viễn ngồi cùng một phòng, còn Kiều Dã ngồi một phòng.

Cô lướt ánh mắt vào trong phòng thấy đã có nửa lớp tới, tất cả đều xa lạ.

Ngay cả phòng học cũng cực kỳ xa lạ, khác hẳn Lục Trung.

Kiều Dã đứng bên cạnh cô, ánh mắt chuyển từ số ghế đến trên mặt cô và hỏi: “Sợ à?”

“Đùa cái gì thế? Tôi mà sợ à?” Từ Vãn Tinh trước sau như một mà mạnh miệng, mắt trợn trắng nói, “Là hai mươi mấy kẻ ngồi trong kia mới cần phải run lên bần bật ấy?”

Phía sau cô đột nhiên có kẻ bật cười.

Từ Vãn Tinh vừa quay đầu lại thì thấy một gương mặt xa lạ, trắng nõn sạch sẽ.

Kẻ nọ cười nói: “Từ Vãn Tinh hả? Anh là Lý Giai Viễn, khối 12.”

Đáng tiếc theo số ghế thì ba học sinh của Lục Trung ngồi cách xa nhau vạn dặm, Từ Vãn Tinh ngồi bàn đầu, Lý Giai Viễn ngồi cuối cùng, Kiều Dã thì khác phòng luôn.

Ba người nhanh chóng đi tới chỗ của mình.

Trước khi đi Kiều Dã nhìn Từ Vãn Tinh một cái rồi hỏi, “Thi thố bắt đầu chứ?”

Từ Vãn Tinh lập tức ý chí sục sôi, cằm hếch lên nói: “Bắt đầu thì bắt đầu, ai sợ ai?”

Cô như con gà chọi, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về chỗ ngồi của mình nhưng lúc ngồi đó một lát rồi cô mới sửng sốt.

Bên cạnh chỗ cô ngồi có một kẻ cực kỳ quen mắt, hắn đang cười cười nhìn cô.

Nụ cười kia mang theo đầy khiêu khích, “Ố ồ, không phải ác bá Từ Vãn Tinh của Lục Trung à?”

Từ Vãn Tinh kết không ít bạn nhưng cũng có không ít thù.

Cô giúp vô số người nhưng cũng đắc tội một mớ tiểu nhân.

Kẻ trước mặt chính là tiểu nhân trong đám tiểu nhân, Lý Dịch Từ.

Vào năm lớp 10 tên này học cạnh lớp cô, cũng là kẻ học giỏi các môn khoa học tự nhiên.

Gia cảnh nhà hắn tốt, cha mẹ là quản lý cấp cao của một công ty niêm yết, sở dĩ để hắn học Lục Trung chứ không phải trường trọng điểm chẳng qua vì ông hắn là giáo viên về hưu của Lục Trung.

Như thế ông ta cũng có thể cho hắn được nhiều giúp đỡ và tài nguyên tại Lục Trung.

Trương Vĩnh Đông dạy vật lý cho hai lớp 10, một là lớp Từ Vãn Tinh hai là lớp Lý Dịch Từ.

Cái gọi là một núi không chứa nổi hai hổ chính là khi Trương Vĩnh Đông thường xuyên nhắc đến tên Từ Vãn Tinh ở lớp bên cạnh.

Hơn nữa mỗi lần thi cô đều đứng đầu, luôn đè trước Lý Dịch Từ khiến hắn không phục.

Hai người chưa từng gặp mặt nhưng đã nảy sinh hiềm khích.

Có lần Từ Vãn Tinh nghe nói có người lớp bên cạnh không vừa mắt với cô, cả ngày nói xấu sau lưng cô.

Lúc đầu cô chẳng thèm để ý, nhưng sau này lời đồn càng lúc càng khó nghe ——

“Từ Vãn Tinh lớp số 3 đi cửa sau, bố mẹ suốt ngày tặng quà cho giáo viên chủ nhiệm, nếu không với thành tích học lệch, lại suốt ngày đánh nhau của cô ta thì sớm bị đuổi rồi, còn có thể làm đại biểu môn học chắc?”

“Không phải nó là con nuôi à? Cha không thương mẹ không yêu, một lão già không thân chẳng quen lại không có văn hóa thì nuôi nấng cái gì? Ha, không chừng là có lằng nhằng bẩn thỉu gì đó ấy chứ.”

Nói cô thì không sao, nhưng đã công kích lão Từ thì cô không để yên được.

Ngày kia trong lúc tổng vệ sinh cô một mình sang lớp bên cạnh hùng hổ đứng ở cửa hỏi: “Có Lý Dịch Từ ở đây không?”

Nhà Lý Dịch Từ có tiền, ngày thường sẽ mang máy chơi game, đồ ăn vặt tới trường.

Qua thời gian quanh hắn cũng có một đám hồ bằng cẩu hữu.

Vừa nghe thấy vậy đám người kia đã sôi nổi quay đầu lại.

“Này, này là Từ Vãn Tinh!”

“Nó đã tìm tới cửa!”

“Từ ca, kệ nó di, nó có võ đó, chúng ta không phải đối thủ đâu!”

Từ nhỏ tới lớn Lý Tịch Từ không thua ai bao giờ, người nhà lại nâng niu nên hắn chỉ biết người khác nghe mình chứ chưa từng biết cúi đầu là gì.

Cũng vì thế mà hắn mới có bộ dạng như hôm nay.

Hắn cười cười đi ra hỏi: “Sao, tìm tao có việc à?”

Từ Vãn Tinh cười lạnh một tiếng sau đó móc từ trong túi ra một cái bàn chải đánh răng đưa cho hắn nói, “Này bạn học, tao tới cứu vớt cái mồm tanh tưởi của mày nè.

Không có việc gì thì đánh răng nhiều một chút, phải biết phân biệt miệng với mông chứ.

Đừng có dùng sai công năng, cả ngày chỉ biết dùng miệng nhả phân.”

Lớp học cười vang.

Học sinh lớp số 3 chen ở hành lang xem náo nhiệt, còn học sinh lớp số 2 thì đứng trong phòng xem.

Chẳng ai dám nhúng tay vào giao tranh của đám đầu gấu, chỉ đứng đó nhìn không chớp mắt.

Từ Vãn Tinh lớn lên ở chợ đêm nên đã quen nhìn đám người lớn đấu võ mồm trong quán trà, rồi nghe khách tới ăn sủi cảo nói chuyện chêm chọc, loại thiếu gia như Lý Dịch Từ không phải đối thủ của cô.

Nói cũng không lại.

Đánh cũng không thắng.

Con người một khi nổi nóng và cãi không lại được thì chỉ có ra tay.

Hắn đánh không lại, lúc bò dậy nhìn xung quanh chỉ thấy mọi người hoặc đồng tình, hoặc khinh thường nhìn thế là máu nóng dồn lên đầu.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!)

Giây tiếp theo hắn vọt vào trong phòng học, không chút nghĩ ngợi cầm lấy cái cốc thủy tinh ai đó để trên bàn sau đó đập nát rồi nhặt một mảnh vỡ lao ra.

“Tao liều mạng với mày!”

Mảnh thủy tinh kia nhắm vào mặt Từ Vãn Tinh, mọi người thấy thế thì đều hốt hoảng.

Từ Vãn Tinh theo bản năng quay đầu đi, giơ tay chặn, miếng thủy tinh kia cắm lên tay cô, máu chảy lênh láng.

Sau đó Từ Vãn Tinh được đưa đi bệnh viện, cánh tay khâu bảy mũi.

Sau đó hai người đều phải lên văn phòng.

Một màn kia học sinh cả hai lớp đều nhìn thấy, không xử lý là không được.

Dù ông của Lý Dịch Từ đích thân tới trường xin cũng không áp được việc này xuống.

Thái độ của hiệu trưởng cực kỳ quyết liệt: “Hành vi côn đồ như thế mà không nghiêm túc xử lý thì học sinh trong trường đều học theo còn gì? Chỉ cần không vui sẽ đánh nhau, thế thì làm sao?”

Kết quả xử phạt là cả Từ Vãn Tinh và Lý Dịch Từ đều bị phạt nặng.

Một lần kia Từ Vãn Tinh bị lão Từ xách về nhà ra sức đánh một trận, còn bắt viết bản kiểm điểm cả ngàn chữ.

Còn Lý Dịch Từ ở nhà đại náo một trận, cả tuần không đi học, đến tuần thứ hai thì hắn chuyển sang Túc Đức.

Từ Vãn Tinh ngàn lần không ngờ hôm nay sẽ gặp được con người này thế là biểu tình trên mặt cô cứng lại sau đó lạnh xuống.

“Ồ, gặp tao mày không vui hả?” Lý Dịch Từ dùng giọng nhừa nhựa mà nói, chân bắt chéo, tay cầm cái bút không ngừng xoay xoay, “Tao thì vui lắm, có thể gặp được người quen ở địa bàn của mình.”

Từ Vãn Tinh không thèm để ý tới hắn, cô lấy đồ dùng từ trong cặp ra sau đó mắt nhìn thẳng.

“Này, này, tao nói cho mày nghe, lúc trước ở Lục Trung tao cảm thấy dù thiên hạ to lớn cũng chỉ có hai chúng ta liều mạng tranh giành.

Ai biết sau này chuyển trường rồi tao mới phát hiện ra còn có nhiều người giỏi hơn.”

“……”

“Từ Vãn Tinh, tới Túc Đức rồi tao mới biết mày chỉ là cái đinh gỉ.

Trường này có quá nhiều anh tài, có giáo viên giỏi, còn Lục Trung kia chỉ là cái trường quèn, so ra không bằng một góc.” Lý Dịch Từ cười lạnh, “Lúc này tao sẽ cho mày thấy thế nào là tinh anh trong giới học sinh, thế nào là giáo dục cao cấp.”

Từ Vãn Tinh vẫn không thèm để ý tới hắn, chỉ có lúc giám thị đi lên bục giảng cô mới giơ tay lên.

Cô giáo tuổi trung niên kia hỏi: “Chuyện gì?”

Từ Vãn Tinh chỉ chỉ người bên cạnh và mách: “Thưa cô, có thể bảo cậu ta câm miệng được không? Từ lúc em vào cậu luôn ở bên cạnh lải nhải, ồn chết đi được.”

Mọi người lục tục vào phòng thi nhưng vừa nghe thấy thế thì đều bật cười.

Lý Dịch Từ tức đến mặt trắng bệch: “Mày nói ai lải nhải? Mày nói lại xem?”

Từ Vãn Tinh mang vẻ mặt thành khẩn nhìn cô giáo nói: “Cô xem, cậu ta lại lải nhải rồi đó.”

Cô giáo: “……”

Cô ta chỉ nghiêng đầu nhìn tên kia sau đó nói: “Lý Dịch Từ, đừng nói chuyện nữa, chuyên tâm chuẩn bị thi đi.”

Nói xong cô ta cúi đầu nhìn phong thư được dán chặt và lo làm việc của mình.

Từ Vãn Tinh hơi dừng lại, bỗng nhiên cô ý thức được đây không phải Lục Trung, đây là Túc Đức, học sinh và giáo viên đều là của trường khác, và đương nhiên họ sẽ bênh nhau.

Cô thấy bộ dạng dạt dào đắc ý của Lý Dịch Từ khi hắn hạ giọng nói tiếp: “Tiếp tục mách đi, nhìn xem có người để ý tới mày hay không.”

Bọn họ ngồi ở bàn đầu, dù thấp giọng nói chuyện thì giáo viên kia hẳn cũng nghe và nhìn thấy.

Nhưng cô ta chẳng hề phản ứng, căn bản không quan tâm đến động tĩnh ở bên này.

Từ Vãn Tinh cười cười, lạnh lùng nói: “Ỷ vào mình là ác bá ở đây mà khua môi múa mép cũng ra trò đấy.

Chúng ta phải thi mới biết được.”

Lý Dịch Từ cũng cười: “Được, bố mày hôm nay sẽ cho mày mở mắt, nhìn xem cái trường kia và cả mày rác rưởi thế nào.”

Từ Vãn Tinh có thể nghe lời thô tục, có thể nghe lời đồn nham hiểm nhưng không thể chịu được khi có người nói “bố mày” như thế này thế nọ.

Cô nóng tính cực kỳ, nhưng bây giờ lại không phải lúc tức giận.

Cô dứt khoát coi tên kia như con ruồi bọ, trong lòng chỉ thầm mặc niệm “Mình không tức giận” đến mười mấy lần.

Một khắc bài thi được phát ra cô như lão tăng nhập định.

Dù muốn so cũng không thể so ai mồm mép lợi hại hơn.

Trong lòng cô hiểu rõ mình phải nghiền nát Lý Dịch Từ trên chiến trường thật sự, như thế mới khiến hắn khó chịu.

Đó mới là đòn phản kích tốt nhất.

Điều càng quan trọng hơn chính là cô vẫn còn nhớ rõ những lời nghe thấy ở hành lang trưa nay.

Cô không thể để La Học Minh thất vọng.

Bởi vì chỉ có hai bàn tay trắng nên cô không muốn phụ bất kỳ một ánh mắt chờ mong nào dành cho mình.

Bài thi rất khó nhưng có đề thi siêu kinh hoàng mấy thầy giáo ở Lục Trung vắt óc nghĩ ra trước đó nên phần đề thi này lại vẫn coi như nhẹ nhàng.

Từ Vãn Tinh còn vui tươi hớn hở phát hiện có vài đề chọn đáp án và cả đề chủ đạo đều có sự tương đồng với đề Đông ca đưa ra lần trước.

Đấu vòng loại là do trường tự ra đề, nhưng từ bán kết trở đi đề sẽ do thầy cô ở Bắc Kinh ra đề sau đó gửi tới các tỉnh thành để tuyển chọn cho vòng trung kết.

Lý Dịch Từ dám nói Lục Trung là rác rưởi à? Đùa cũng vừa phải thôi, đây là đề mà giáo viên của một trường rác rưởi có thể ra được à?

Cô tập trung tinh thần làm từ đầu tới cuối, bản nháp lần lượt viết kín.

Lý Dịch Từ ở bên cạnh nhìn cô nhiều lần và phát hiện tốc độ của cô nhanh hơn mình thì cũng tăng tốc, không muốn tụt lại phía sau.

Thậm chí cô mở miệng xin giấy nháp thì hắn cũng mở miệng xin.

Cô giáo kia cũng phát hiện ra trạng thái của Lý Dịch Từ không đúng vì thế sau khi hắn đi theo Từ Vãn Tinh hỏi xin giấy nháp lần thứ tư cô ta đi tới nhíu mày, thấp giọng nói: “Làm bài của mình đi, đừng để ý tới người khác!”

Lúc này tên kia mới ngừng để ý tới Từ Vãn Tinh và thu lại tâm tình để làm bài của mình.

Từ Vãn Tinh là người nộp bài đầu tiên.

Cô kiểm tra từ đầu tới đuôi, cảm thấy không có gì cần sửa lại mới lập tức giơ tay nói: “Thưa cô, em nộp bài.”

Cô giáo kia ngẩn người nhìn đồng hồ trên trường thì thấy vẫn còn 15 phút nữa.

Thi vật lý không giống thi thông thường, mỗi một đề đều cực kỳ khó, có bao nhiêu học sinh làm đến khi hết giờ còn chưa xong, hiếm có người nào nộp bài trước.

Theo phản xạ có điều kiện cô ta định nói “Đừng vội nộp bài thi, kiểm tra lại xem sao”, nhưng nghĩ lại thì đây không phải học sinh Túc Đức nên cô ta cũng mặc kệ.

Cô ta nói: “Để bài thi lên bục giảng sau đó lặng lẽ đi ra ngoài.”

Từ Vãn Tinh làm theo.

Lúc đi qua phòng số 2 cô nhìn vào thì thấy Kiều Dã cũng dựa vào bên cửa sổ, bút không động, chỉ có mắt vẫn nhìn bài thi.

Hiển nhiên cậu cũng đã làm xong.

Cô đi tới gần, cố ý lắc lư hai cái, thầy giáo của phòng số hai nghiêng đầu nhìn và hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Trong phòng có không ít người ngẩng đầu nhìn qua, Kiều Dã cũng thấy cô.

Lúc này cô nhếch miệng cười với cậu sau đó trả lời thầy giáo kia: “Không có việc gì, không có việc gì.”

Nói xong cô chuồn ngay tới cuối hành lang.

Quả nhiên hai ba phút sau Kiều Dã cũng nộp bài thi sớm.

Cậu đi ra khỏi phòng thi đã liếc mắt thấy cô đứng cuối hành lang thế là thong thả đi tới.

“Thế nào?”

Cô nhếch miệng cười đáp: “Khá đơn giản.”

Kiều Dã cũng cười liếc cô một cái: “Vênh váo quá nhỉ.”

“Đương nhiên, ăn một bữa cậu mời thì nhất định phải xứng đáng.”

“Phải không?” Cậu cong cong môi, không nhanh không chậm nói, “Dự cảm của tôi và cậu đúng là trái ngược nhau.”

Hai người vừa đi ra vừa so đáp án.

Từ Vãn Tinh hỏi: “Đề cuối cùng đáp án của cậu là gì?”

“6 Ôm.”

“Ha ha, tôi cũng thế.” Mặt mày cô hớn hở, “Cậu được lắm, ngã một lần đã khôn hơn, lần trước cũng bẫy này cậu không qua được còn gì?!”

Kiều Dã bình tĩnh nói: “Kỳ thật lần trước tôi chưa nộp bài đã biết đáp án có vấn đề.”

Từ Vãn Tinh sửng sốt: “Vậy sao cậu không thay đổi? Thiếu thời gian ư?”

Kiều Dã dừng một chút sau đó cười cười ngắn gọn, “Ừ, không đủ thời gian.”

Quả thực không có thời gian, vì cậu còn phải vội viết ghi chú cho cô.

Cậu nghiêng đầu liếc cô một cái, hy vọng lần này cô thi hai môn song ngữ tốt một chút, coi như không phụ một câu “Không đủ thời gian” này.

Hai người đi đến sân thể dục thì Lý Giai Viễn cũng nộp bài đi ra và đuổi theo họ.

“Này, Kiều Dã, Từ Vãn Tinh!” Cậu ta thở hồng hộc đuổi lại đây, “Hai đứa chạy nhanh thật!”

Thế là hai người so đáp án biến thành ba người so đáp án.

Đương nhiên, cũng không ai có thể ghi nhớ hết đề thi trong đầu, chỉ cần đúng vài bài có ấn tượng nhất thì cũng không còn gì để so nữa.

Lúc này Lý Giai Viễn như nhớ tới cái gì đó mà tò mò hỏi Từ Vãn Tinh: “Này, em quen đứa ngồi bên cạnh à?”

Nhắc tới Lý Dịch Từ thế là sắc mặt Từ Vãn Tinh lập tức lạnh xuống, không mặn không nhạt ừ một tiếng.

“Nhìn nó quen quen, hình như anh cũng gặp rồi.” Lý Giai Viễn nỗ lực nhớ lại.

Từ Vãn Tinh chỉ nói: “Trước kia nó cũng học Lục Trung, sau đó lại chuyển trường.”

Lý Giai Viễn lập tức vỗ trán, “Nhớ ra rồi, có phải đứa đánh nhau với em năm ngoái không? Lúc ấy hình như việc rất lớn, nó còn đâm vào tay em phải khâu mười mấy mũi nữa hả?”

“……”

Sức mạnh của lời đồn thực là quá lớn.

Từ Vãn Tinh tức quá hóa cười: “Đâu ra mười mấy mũi? Khâu nhiều như thế tôi còn muốn tay hay không?”

Cô chẳng hề để ý vén ống tay áo lên để lộ một vết sẹo nhợt nhạt trong cánh tay sau đó nói một câu kịch ngầu lòi: “Người trong giang hồ sao có thể không có sẹo chứ?”

Lý Giai Viễn cười ha ha nhưng Kiều Dã lại không cười, cậu chỉ cúi đầu nhìn vết sẹo khó coi kia, mày nhíu lại.