Một tuần trước kỳ thi giữa kỳ mọi người đều thức đêm chiến đấu hăng hái.

Rốt cuộc thì loại sự tình này có học còn hơn không.

Cố tình có người lại nghĩ thoáng, đại khái cô nghĩ chuyện học gạo nào có học hay không cũng thế.

Bạn học Từ Vãn Tinh vừa tan học về nhà chuyện đầu tiên làm chính là: lăn ra giường ngủ.

Rạng sáng 1 giờ đồng hồ báo thức vang lên, lúc này cô hấp tấp bò dậy, võ trang tận răng để lên núi xem nguyệt thực.

Bởi vì lúc này là 1 giờ rưỡi nên Từ Nghĩa Sinh vẫn còn ở chợ đêm bày quán bán.

Vạn nhất nửa đêm ông dọn hàng về đi qua kiểm tra phòng cô phát hiện không có ai thì chuyện sẽ to lắm.

Từ Vãn Tinh cực kỳ biết lo xa, cô bắc ghế lôi từ trong tủ ra một cái vỏ chăn, dùng chăn của mình che nó lại kín mít tạo hiện trường giả.

Lão Từ cùng lắm là đẩy cửa vào nhìn một cái chứ không thật sự đi kiểm tra vì thế hóa trang tới trình độ này là có thể lừa được.

Thậm chí Từ Vãn Tinh còn không dám đi đôi giày mùa đông hàng ngày mà sờ soạng đôi giày mùa hè trong tủ và đi vào chân.

Cô lén lút chạy tới đầu ngõ tìm một cái xe đạp công cộng, mở khóa sau đó phóng đi rồi mới bỗng nhiên ngừng lại vài giây và quay đầu về phía khác của con hẻm.

Ngôi nhà nhỏ hai tầng lúc này đen nhánh, mấy đóa hoa trắng cô không biết tên đang đón gió mà rêu rao.

Hiển nhiên chủ nhân ngôi nhà đã ngủ.

Từ Vãn Tinh cũng không nói chuyện với Kiều Dã nhưng theo bản năng cô cảm thấy cậu ta sẽ không bỏ qua sự kiện nguyệt thực lần này.

Tuy cô hơi do dự nhưng vẫn nhảy qua hàng rào đứng cạnh phiến cửa sổ nào đó rồi nhón chân nhìn qua khe hở của rèm cửa mà ngó vào.

Cô tìm từng phiến một, hẳn cuối cùng cũng tìm được phòng Kiều Dã đúng không?

Nhưng cô vừa mới tiến đến gần một cánh cửa sổ và đang định nhón chân nhìn vào trong thì thình lình có người nói từ phía sau: “Cậu đang tìm cái gì thế?”

Giọng nói kia không nhanh không chậm, so với bình thường thì nhỏ hơn một chút nhưng trong đêm tối yên tĩnh cũng có vẻ cực kỳ đột ngột.

Cổ chân cô mềm nhũn, vừa há mồm định thét ra tiếng thì miệng bị người ta nhanh chóng bịt kín.

Kiều Dã nhét tiếng thét chói tai kia vào miệng bắt cô nuốt xuống, chỉ trong nháy mắt sau đó cậu ta lại buông lỏng tay lui về phía sau.

Lòng bàn tay cậu hơi ướt nóng, mới vừa rồi lướt qua cảm xúc mềm mại khiến cậu không thể không để ý.

Mặt Từ Vãn Tinh trắng bệch, cô sợ hãi che ngực đè thấp giọng mắng: “Mẹ ơi, cậu muốn hù chết tôi hả?”

Hiển nhiên cô nhóc này thần kinh thô, hoàn toàn không cảm nhận được vừa rồi lòng bàn tay cậu tiếp xúc với môi của mình có vấn đề gì.

Kiều Dã chuyển tầm mắt hỏi: “Tìm tôi đi xem nguyệt thực hả?”

“Đúng vậy.” Cô nhìn cái balô nặng trĩu trên lưng cậu và cái xe địa hình phía sau thì nhếch miệng cười, “Tôi còn lo lắng cậu đang chuẩn bị thi giữa kỳ nên lần này không đi.”

Kiều Dã lặng yên mở cửa nhà, đẩy cái xe địa hình ra ngoài sau đó bình tĩnh nói: “Cậu còn nghĩ thoáng như thế thì tôi có gì mà phải ôn?”

Từ Vãn Tinh gật đầu tán thành: “Cậu nói cũng đúng.”

Một lát sau cô mới hoàn hồn và phát hiện có chỗ không đúng, “Chờ một chút, tôi còn nghĩ thoáng như thế ấy hả? Tôi thì làm sao? Cậu khinh thường tôi hả?!”

Khi nói chuyện Kiều Dã đã đạp pê đan, chiếc xe đạp địa hình lao vào bóng đêm.

Từ Vãn Tinh cưỡi xe đạp công cộng hồng hộc đuổi theo: “Này, cậu mau giải thích ngay, vừa rồi có phải cậu kỳ thị tôi không?”

Đồ con rùa! Mọi người đều là anh em tốt mà cậu ta vừa mở miệng đã lại trào phúng mỉa mai cô là sao?

Học bá thì ghê gớm hả?!

Học bá thì có thể tùy ý cười nhạo học tra hả?!

Từ Vãn Tinh nói nhiều như cái tên của cô, đúng là bầu trời đầy sao, cả đường nói mãi không hết.

Nhưng kỳ quái chính là trước kia Kiều Dã từng cảm thấy cô ồn ào, hiện giờ bị cô lải nhải mắng một đường mà ngược lại cậu chỉ thấy tâm tình của mình nhẹ nhàng hơn.

Cậu nghĩ có lẽ gần đây ôn bài tương đối vất vả, lúc nghe những lời không có chút trí tuệ nào này khiến cậu thả lỏng hơn chăng?

Đình ngắm sao trên núi Long Tuyền lúc này trước sau đã có mười mấy người yêu thích thiên văn chiếm cứ.

Kỳ thực đây cũng không phải đình ngắm sao, bình thường người ta dùng nó để nấu cơm, nướng thịt lúc đi dã ngoại.

Chỉ có những người thích thiên văn mới gọi nó bằng cái tên mỹ miều kia.

Nếu đổi lại là ban ngày thì tên của nó sẽ là “cái góc nướng thịt”.

Từ Vãn Tinh cười ha hả dựng xe ở một bên sau đó xông lên chào hỏi: “Lão lương, chú tới sớm thế!”

Sau đó cô lại nhìn chung quanh và tìm được mấy gương mặt quen thuộc.

Tuy không gọi được tên người ta nhưng cô vẫn nhiệt tình gật đầu chào hỏi: “Tới rồi ư?”

“Tới rồi.”

“Hôm nay hơi lạnh, phải mặc nhiều một chút.”

“Đã biết, chú cũng thế.”

Kiều Dã chậm hơn cô một bước, cậu khóa xe thật kỹ mới đi về phía này nhìn cô vô tư chào hỏi với mọi người.

Cậu khác với Từ Vãn Tinh, thật giống như thành tích hai môn song ngữ của bọn họ vậy.

Cậu vĩnh viễn nho nhã lễ độ, nhưng khiêm tốn ấy lại mang theo xa cách mắt thường có thể thấy được.

Còn Từ Vãn Tinh thì ngược lại, rõ ràng cô lớn lên ở chợ đêm, lúc còn nhỏ cũng gặp không ít khinh thường và bắt nạt nhưng cô vĩnh viễn không bị thế tục nhuộm đen chút nào.

Cô vĩnh viễn dùng nụ cười tươi sáng nhất mà đối mặt với mọi người và mọi chuyện.

Cậu nhìn cô lắc lư đi chào hỏi một vòng rồi mới vòng về chỗ này nói: “Này, cậu chỉnh thiết bị, tôi giúp cậu lắp giá nhé?”

Kiều Dã liếc cô một cái rồi hỏi: “Cậu biết lắp giá hả?”

Từ Vãn Tinh dừng một chút, “…… Không.”

Giây tiếp theo cô lại đúng lý hợp tình mà nói: “Đều là tài năng khoa học tự nhiên thì cái này có gì khó? Tôi chẳng qua chưa làm bao giờ, cậu giải thích chút là tôi sẽ chuẩn bị xong cho cậu trong một giây.”

Vì thế dưới sự hướng dẫn của Kiều Dã cô quả nhiên làm xong nhanh chóng.

Từ Vãn Tinh cực kỳ đắc ý đứng đó nắm cái giá ba chân như nữ thần Athena nắm đinh ba của mình.

“Nếu tôi đã giúp cậu một việc lớn như thế ——” tròng mắt cô xoay tròn, thò người qua cười hớn hở nói, “Vậy cậu cho tôi mượn xem 30 giây nhé?”

Kiều Dã liếc cô một cái: “Tổng cộng chỉ có 1 phút cậu đòi xem tới 30 giây, ân này lớn quá.”

“Đại lão gia đừng tính toán chi li thế chứ.” Từ Vãn Tinh cam chịu thân phận hèn mọn, cô ném balô trên mặt đất sau đó lôi ra hai quả chuối rồi đưa quả to hơn cho cậu, “Này, cho cậu.”

Giây tiếp theo cô lại cúi đầu móc ra hai bình nước ấm, chia cho cậu một bình: “Canh long nhãn táo đỏ, trước khi đi ngủ tôi nấu bằng nồi cơm điện đó.”

Kiều Dã ngây hết cả người rồi.

Chuối có lẽ là do cô tiện tay vặt mang theo, nhưng bình giữ ấm cũng có 2 cái thì không phải do trùng hợp rồi.

“Sao lại không cầm?” Từ Vãn Tinh mang vẻ mặt cảnh giác mà nhét bình giữ ấm vào trong ngực cậu rồi mạnh mẽ bắt nhận, “Dù cậu muốn hay không thì kính viễn vọng này cậu cũng phải cho tôi xem 30 giây, đừng mong đổi ý!”

“……”

Kiều Dã dừng một chút, tay ôm bình giữ ấm kia rồi nhếch khóe miệng.

Tên nhóc này đã sớm có ý đồ với cái kính thiên văn của cậu, còn tỉ mỉ chuẩn bị đồ hối lộ.

Nguyệt thực lần này Kiều Dã cũng không xem được toàn bộ, một là vì kính viễn vọng phải chia đôi, cậu không thể xem được toàn bộ quá trình.

(Truyện này của trang Rừng Hổ Phách, những trang khác đăng truyện đều là đi ăn cắp.

Mọi người muốn đọc nhiều truyện hay đề nghị ghé thăm trang web: runghophach.com!) Hai là vì Từ Vãn Tinh xem quá chăm chú nên quên mất thời gian, nói chỉ xem 30 giây nhưng cô lại kéo dài, cuối cùng chỉ để lại cho cậu xem cái đuôi của nguyệt thực.

Lúc phát hiện ra chuyện này Từ Vãn Tinh xấu hổ đứng bên cái giá ba chân xoa xoa tay nói: “Tôi không cố ý……”

Kiều Dã dán hai con mắt lên kính viễn vọng nhưng tâm tư lại vẫn đặt ở lỗ tai chứ không phải đôi mắt.

Ánh trăng dần thoát khỏi bóng tối trở lại màu trắng sáng lấp lánh không khác gì mâm ngọc.

Bầu trời đêm cuồn cuộn vô số dải màu xanh lam, vũ trụ trời cao cất giấu muôn vàn sao trời, hoặc chúng giấu trong bóng tối hoặc rực rỡ lấp lánh trong ánh hào quang.

Cậu đứng phía sau kính viễn vọng nhàn nhạt nói: “Lần sau cậu có đưa canh gà nhân sâm cho tôi thì tôi cũng không cho cậu mượn thiết bị.”

“Đừng, đừng, anh em tốt không nói cái này.

Hai chúng ta là ai chứ?!” Từ Vãn Tinh bắt đầu gấp đến độ dậm chân mà vớt vát.

Cô cũng không biết phía sau kính viễn vọng là một khóe miệng đang cười vui sướng, cho dù cậu nhìn bầu trời đêm nhưng tâm tư lại chẳng ở nơi ấy.

Cậu cố ý không mở miệng nói.

Trong những năm quá khứ cậu chỉ có một mình với đam mê về những vì sao, cậu nhìn vũ trụ mênh mông và trời cao cũng nhìn cậu chăm chú.

Còn hôm nay lần đầu tiên cậu cảm nhận được thế nào là có người cùng chia sẻ sở thích.

Có người cũng đắm chìm trong những kỳ tích xa xôi ở nơi xa.

Cô nhìn ánh trăng còn cậu thì nhìn cô.

Hình như không được ngắm nguyệt thực cũng không quá quan trọng.

Trên đường đạp xe về nhà gió lạnh thổi tới khiến mặt người ta tê dại.

Từ Vãn Tinh hỏi cậu: “Cậu ôn tập đến đâu rồi?”

“Tàm tạm.”

Cô trợn mắt mắng, “Tôi ghét nhất đám học bá mấy người, học giỏi thì thôi đi còn dối trá.

Mỗi lần trước kỳ thi tôi nói không ôn chính là không ôn, nhưng mấy người mà nói không ôn thì chính là lật sách đọc 3 lần.

Nhưng từng ấy với đám học bá luôn nghiêm túc đọc đi đọc lại 5 lần chắc không được tính là ôn đâu nhỉ?”

Kiều Dã nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái.

Lòng đầy căm phẫn thế này chắc từng bị người ta lừa đây.

Cậu nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Một kỳ thi giữa kỳ mà còn phải đọc đi đọc lại 3 lần, vậy mà cũng là học bá hả?”

Từ Vãn Tinh: “?”

“Với tôi mà nói thì một lần đã nhiều, chỗ trọng điểm và chỗ khó ôn một lần là đủ.”

Từ Vãn Tinh két một tiếng dừng xe sau đó phẫn nộ quát: “Sao, cậu muốn cùng tôi đại chiến trên đỉnh Long Tuyền hả?!”

Kiều Dã cười, tiếng cười trầm thấp xẹt qua bóng đêm nhẹ nhàng lại thả lỏng.

“Từ Vãn Tinh.”

“Hả?”

“Hai môn song ngữ cậu từng qua yêu cầu chưa?”

“Này tôi cảnh cáo cậu đừng có khiêu chiến quá mức!”

“Tôi chỉ hỏi một câu thôi, không có ác ý.”

“Hừ, cũng không phải tôi chưa từng đạt yêu cầu.” Cô cào cào tóc bên tai mà khổ sở suy nghĩ, “Lúc khai giảng tôi từng thi đạt yêu cầu.

Nhưng đó khả năng là vì mới vào năm học nên thầy cô còn nương tay, không đành lòng để điểm quá khó coi.

Cho nên sau khi mọi người đều quen thuộc thì thành tích của tôi mới cách đường tiêu chuẩn ngày càng xa.”

Nói chuyện với cô quả thực một câu đã muốn cười.

Nhưng cố tình là cậu không thể cười, bởi vì cô đang rất nghiêm túc trả lời vấn đề, nếu dám cười thì sợ là tình huống sẽ trở nên cực kỳ máu me bạo lực.

“Cậu chưa từng nghĩ tới việc nỗ lực hơn để đạt tiêu chuẩn hả?”

“Tôi ghét học thuộc lòng.” Từ Vãn Tinh nhíu mày nói, “Cái gì mà văn ngôn, thơ cổ, căn bản tôi xem không hiểu mà còn phải học thuộc vậy đúng là nhàm chán và lãng phí thời gian.”

“Không phải trí nhớ của cậu rất tốt ư? Mập Mạp nói vào lúc khai giảng cậu chỉ nhìn lên bảng đã nhớ được 15 số sau dấu phẩy của số Pi ——”

“Là hai mươi số.” Cô nhướng mày kiêu ngạo sửa lại.

Hai bên lập tức trầm mặc.

Kiều Dã nói thẳng vào chủ đề: “Cậu muốn học đại học không?”

Từ Vãn Tinh sửng sốt.

“Hai môn song ngữ của cậu không tốt, lại học cực lệch về các môn khoa học tự nhiên nên dù cả năm lớp 12 đều cố gắng thì cũng nhất định sẽ bị ảnh hưởng, thi không đỗ trường đại học tốt nhất.” Kiều Dã nhìn bóng đêm vô biên rồi nhẹ giọng nói, “Từ Vãn Tinh, cậu đã từng nghĩ sẽ đi con đường của học sinh năng khiếu chứ?”

“……”

“Nếu đi theo con đường ấy, lấy trình độ các môn khoa học tự nhiên của cậu hẳn có thể có cơ hội.” Kiều Dã nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt là một mảnh trong suốt, “Sau khi thi giữa kỳ có cuộc thi vật lý quốc gia.

Từ Vãn Tinh, không phải cậu luôn không phục tôi hả? Thời cơ vừa lúc, chúng ta so một lần đi.”

Nếu chọn con đường năng khiếu vậy không thể đợi tới khi thi đầu vào mới bộc lộ bản thân.

Bọn họ cần phải lấy điểm thưởng, dọn đường trước, có danh tiếng rồi con đường ấy mới thông.

Kiều Dã xưa nay là người tâm tư chu đáo, làm việc luôn nhìn xa và có kế hoạch.

Nhưng Từ Vãn Tinh lại không nghĩ nhiều như thế, cũng không nhìn xa như thế.

Cô chỉ nghe cậu nhắc tới các môn khoa học tự nhiên rồi vòng tới thi vật lý thì tưởng thằng nhãi này thuận miệng nhắc tới vì muốn cùng cô phân cao thấp.

Sau nửa đêm về đến nhà Từ Vãn Tinh suy tư năm giây, thật sự không kìm nén được cơn buồn ngủ nên vội ngã vào cái ôm ấm áp của Chu Công.

Vào lúc hừng đông cô nhìn chằm chằm quầng thâm dưới mắt, vừa ngáp vừa nghĩ: được, đua thì đua.

Trước kia là cô không ra tay, lần này phải tranh với Kiều bá bá một lần rõ ràng, cho cậu ta biết cái gì là núi cao còn núi cao hơn.

Từ Vãn Tinh mà ra tay là gạo xay ra cám!