“Không lăn anh bây giờ làm em ngay chỗ này đấy.”

Quảng cáo này thực sự khó thấy.

So với nữ minh tinh mỹ phẩm bên cạnh, còn không bằng kem dưỡng da mặt nữ minh tinh đang cầm.

Lục Duyên liếc mắt nhìn, đèn đỏ trước giao lộ vừa chuyển, hắn vặn ga phóng xe về hướng quán bar.

Vừa đến cửa quán bar, còn chưa bước vào đã nghe thấy tiếng trang trí gõ gõ đập đập trong quán bar, hắn đặt chìa khóa xe lên quầy bar nói: “Trang trí cái gì?”

Lý Chấn rót cho hắn một ly rượu: “Nghe nói mấy ngày trước có kiểm tra, bị xử lần đầu, bắt được hai người hút bột trắng trong nhà vệ sinh, nếu không ngăn chặn lần sau sẽ gặp khó khăn, không đúng, phải là hoàn toàn chỉnh đốn lại.”

“Cũng không đúng lắm, cậu nhìn lại phía sau đi——”

Lục Duyên quay đầu lại, nhìn thấy tay ghi-ta của ban nhạc mình đang đứng trên bậc thang, tay cầm một biểu ngữ dài treo trên tường.

Biểu ngữ ghi: Xã hội hài hòa, nhảy disco lành mạnh.

“Đại ca, anh tới rồi?” Đang nói chuyện, Đại Pháo dừng lại kêu lên.

“Mới tới.”

Lục Duyên rót hết rượu, chống một chân trên mặt đất đứng lên, hỏi: “Trang thiết bị chỉnh xong chưa?”

Lý Chấn: “Thử rồi, không sao cả, cậu nếu không yên tâm thì lát nữa có thể thử micro.”

Tôn Kiềm nhờ bọn họ giúp trang trí, nói trắng ra là gã muốn bọn họ đến quán bar diễn tập, thiết bị chỗ này có thể tốt hơn, dù sao thì hầm trú ẩn trông hơi thô sơ, ở trong đó lâu vào mùa hè thì không tốt.

Sau khi mấy người giúp đỡ xong, đợi vài giờ trước khi quán bar mở cửa.

Lục Duyên buổi tối ở quán bar biểu diễn thật sự rất an phận, hành động lớn nhất chỉ là cởi một vài nút, trong bầu không khí nhiệt liệt không thể không trêu chọc khán giả, động mồm động mép.

Sau khi bước xuống sân khấu, Lý Chấn kinh ngạc: “Cậu còn là người không vậy?”

Lục Duyên: “Tôi thường không phải như vậy sao?”

Lý Chấn lắc đầu, nhìn từ trên xuống dưới đánh giá hắn: “Trên sân khấu cậu thường giống như con công, không lúc nào là không xòe cánh.”

Lục Duyên đối với đánh giá như con công này không hoàn toàn đồng ý.

“Thằng nhóc kia,” Dừng một lát, Lục Duyên lại hỏi, “Hứa Diệp sao vậy?”

Lục Duyên không lẳng lơ nữa, nhưng tay bass của ban nhạc bọn họ ——Hứa Diệp, sinh viên hàng đầu của Đại học C, sau vài buổi diễn tập, ngày càng trở nên thoải mái hơn trên sân khấu, vừa đánh đàn vừa lao ra trước sân khấu vặn eo lắc hông, lắc đến vô cùng say mê, làm cảm giác tồn tại không lớn của tay bass nâng cao, trở thành tiêu điểm của buổi biểu diễn.

Lục Duyên rất nhiều lần hát được nửa chừng, đối mặt với Hứa Diệp, người đang lắc đầu điên cuồng bên cạnh, suýt chút nữa quên luôn lời bài hát tiếp theo là gì: “…”

“Lúc trước khi cậu ấy mới tham gia, tôi còn nghĩ cậu ấy không đủ Rock and Roll”, Lý Chấn cũng cảm thấy thần kỳ, sờ trán nói, “Có vẻ như tôi sai rồi.”

Lục Duyên không cùng Lý Chấn nói chuyện nữa, nghĩ đến trong nhà còn có người đang đợi mình, sau khi biểu diễn xong liền lắc chìa khóa xe, lui vào hậu trường thay quần áo.

Không có ai trong phòng thay đồ.

Lục Duyên vừa mới mặc quần vào, cửa bị đẩy ra, sau đó nghe thấy tay bass của bọn họ âm trầm nói: “Mẹ!”

Lục Duyên đưa tay cầm lấy thắt lưng, bị tiếng kêu “Mẹ” này làm cho sửng sốt.

Giọng điệu Hứa Diệp ban đầu vẫn tràn đầy hạnh phúc và vui vẻ, nhưng sau vài giây, giọng cậu hạ xuống.

Cậu nói, “Mẹ à, nó hoàn toàn khác với những gì mẹ nghĩ, đây không phải nghề không đứng đắn.”

Mặc dù cách cửa phòng thay đồ rất xa, nhưng âm thanh bén nhọn ở phía đối diện gần như vọng ra khỏi tai nghe, cụ thể nói cái gì Lục Duyên không nghe rõ, nhưng tiếng ồn ào vẫn tiếp tục như móng tay cào lên bảng đen, âm thanh sắc nhọn khiến da đầu tê dại.

Ngay sau đó, Hứa Diệp im lặng hồi lâu.

Cuối cùng cậu vô lực, lại có chút tức giận gào lên: “Đủ rồi! Mẹ đừng như thế nữa được không!”

“Nói chuyện này với mẹ, không phải để nghe mẹ nói những lời này!”

Sau buổi biểu diễn kỷ niệm 4 năm, Hứa Diệp chính thức lọt vào tầm ngắm của mọi người với tư cách là tay bass của nhóm V, cậu bước ra ngoài thậm chí còn bị vài khán giả nhiệt tình ngồi xổm ở cửa xin chữ ký vây quanh: “Chơi hay đó, cố lên!”

Cậu không nói chuyện này với người nhà, hôm đó thực sự rất hạnh phúc, nhịn không được muốn chia sẻ với người thân nhất.

“Hồi cao trung mẹ muốn con tập trung học để thi vào trường tốt,” Hứa Diệp có chút đè nén nói, “Nhưng khi đậu Đại học C, lại không cho phép tham gia sinh hoạt câu lạc bộ, con không thể có sở thích sao? Con thích chơi bass, con thích làm việc này, cũng sẽ không để việc học bị trì hoãn, thời gian luyện tập là sau giờ học… Mẹ à, đây là cuộc sống của con.”

Sau khi nói ra sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Hứa Diệp đã sống quy củ trong nhiều năm như vậy, học sinh xuất sắc, trường học danh giá, đều nằm dưới sự quản lý của gia đình dù cậu có làm gì đi chăng nữa.

Cậu chỉ nhận ra cậu còn có thể nói “không”.

Cuộc gọi kết thúc.

Lục Duyên sợ lúc này đi ra ngoài Hứa Diệp sẽ xấu hổ, liền ở trong phòng thay quần áo đợi một hồi.

Khi Lục Duyên trở lại khu 7 thì đã là đêm khuya.

Trong khoảng thời gian này, cuối cùng hắn cũng có thể xả hơi, đậu xe máy trong gara nhỏ của anh Vĩ, khi lên lầu hắn không biết là do thoải mái khi kết thúc công việc, hay là có thể nhìn thấy ai đó vì hắn mở cửa.

Mở cửa.

Bỏ khóa xuống.

“Về rồi à.” Tiêu Hành nghe thấy tiếng, ngẩng đầu, cắn điếu thuốc nhìn hắn, “Con trai.”

Lục Duyên đi tới với bữa khuya mà hắn mang về cho anh: “Anh làm ba còn chưa đủ hả?”

Tiêu Hành dời tầm mắt xuống, liếc nhìn hộp đồ ăn vặt: “Hiếu thảo đấy.”

“…” Lục Duyên, “Fuck.”

Lục Duyên đi đến bên cạnh Tiêu Hành, đem con chuột trong tay anh ném đi, lắc lắc cái túi trước mặt: “Muốn ăn thì nói gì đó dễ nghe đi.”

Động tác tay của Tiêu Hành vẫn không dừng lại.

Sau khi gõ xong dòng cuối cùng, con chuột vẫn ở dưới tay Lục Duyên, cách không trung chỉ huy: “Nhấn vào đó, màu đỏ.”

Lục Duyên rê chuột nhấp vào.

“… Dễ nghe à,”Tiêu Hành nói, “Em muốn nghe cái gì nào?”

Có quá nhiều đi.

Lục Duyên nghĩ thầm.

Chẳng hạn như nói, đại ca, anh Duyên, Duyên đại gia…

Hắn chưa quyết định được mình muốn nghe cái nào, chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy một tiếng: “Duyên Duyên?”

“…”

Tiêu Hành lại nói, “Duyên bảo bối?”

Câu nói anh Duyên trong miệng Lục Duyên thành công bị mắc kẹt.

“Còn muốn dễ nghe hơn à,” Tiêu Hành cười, “Lão…”

Người này có phải là cao thủ cợt nhả cấp mười không vậy? ? ?

Tiếng ‘Lão’ vừa dứt, Lục Duyên ném đồ đang ôm vào tay Tiêu Hành: “Em đi tắm đây.”

Nhưng Tiêu Hành vẫn hỏi sau lưng hắn: “Không nghe hết à?”

Lục Duyên chui vào phòng tắm, khóa cửa lại.

Tiêu Hành càng cười cường điệu nhắc nhở: “Duyên Duyên, không lấy quần áo à.”

Đâu chỉ không lấy quần áo, Lục Duyên thậm chí còn chưa tẩy trang.

Hắn vờ như chỉ đi vào phòng tắm rửa tay, đi ra ngoài lấy bông tẩy trang, bởi vì eyeliner không dễ tẩy, hắn nhắm mắt lại, đưa tay ra nói: “Giúp em lấy miếng bông tẩy trang, ở trên kệ sau lưng anh ấy.”

Tiêu Hành cắn điếu thuốc đứng dậy, đưa cho hắn hộp khăn giấy.

“Trang điểm?”

“Ừ,” Lục Duyên nói, “Ánh sáng trên sân khấu quá mạnh, khán giả có thể không nhìn rõ.” Nhưng kỹ thuật của hắn chỉ ở mức trung bình, cũng chỉ kẻ đuôi, theo cảm giác mà vẽ lên.

Lục Duyên nói xong, định lấy cái hộp từ trong tay Tiêu Hành.

Tiêu Hành ấn đầu hắn, lấy trong hộp khăn giấy ra một mảnh, quan tâm hỏi: “Sao lại thế này?”

“Cái này,” Lục Duyên nói ra suy nghĩ mình tâm đắc: “Vẽ cho qua loa thôi.”

Nghe xong lời này, Tiêu Hành cúi xuống, lén tóc mái trên trán: “Nhắm mắt lại.”

Lục Duyên nhắm mắt.

Có một loại cảm giác lành lạnh trên mi mắt.

Bản thân Lục Duyên thường lau loạn lung tung, nhưng Tiêu Hành lau nghiêm túc hơn hắn.

Trước mắt Lục Duyên hoàn toàn tối sầm, tất cả giác quan đều phóng đại, cảm giác ngón tay Tiêu Hành có thể đụng từ đầu đến ngón chân.

“A,” Lục Duyên nói không nên lời, “Hôm nay em ở phòng thay đồ, nghe thấy cuộc gọi của Hứa Diệp với mẹ cậu ấy…”

Tiêu Hành thản nhiên “Ừm” một tiếng.

“Mẹ cậu ấy có vẻ không đồng ý cho cậu ấy chơi trong nhóm.”

Lục Duyên đơn giản đem sự tình nói xong, Tiêu Hành gỡ miếng bông trên mi mắt xuống, giống như lông chim rơi trên sống mũi hắn.

Khi nói với Tiêu Hành chuyện này, hắn vô tình cảm thấy áy náy sau khi nghe Hứa Diệp gọi điện, dù gì cũng là người do hắn kéo qua, nếu vì ban nhạc mà cùng người nhà cãi nhau cũng không thoải mái.

“Nói ‘ không ’ đơn giản như vậy.”

“Khó ở đây chính là làm thế nào để chứng tỏ bản thân,” Tiêu Hành nói “Với cậu ta cũng không hẳn là chuyện xấu, quan trọng cậu ta nghĩ gì”.

Tiêu Hành nói xong, anh phát hiện tóc Lục Duyên lại dài ra không ít, trong khoảng thời gian này hắn không rảnh đi cắt tóc, có vài phần bóng dáng tóc dài năm đó.

…Mũi người này thực sự rất cao.

Tiêu Hành ỷ vào Lục Duyên lúc này nhắm mắt không nhìn thấy gì, không kiêng nể gì nhìn hắn, tiến lại gần, mới để ý hôm nay hắn còn tô son, môi đỏ như bị cắn, dưới ánh đèn mờ ảo thậm chí giống màu đỏ sẫm nguy hiểm.

Tiêu Hành chỉ cảm thấy muốn mệnh.

“Tẩy son môi đi.”

“Tẩy đi, lau vài cái là được,” Lục Duyên muốn mở mắt, tự mình làm, “Để em tự làm…”

Lục Duyên mở mắt ra một cái khe, lọt vào trong tầm mắt là ánh sáng mờ mịt cùng bóng tối.

Tiêu Hành một tay nhẹ nhàng bóp cằm hắn, cưỡng chế ngẩng đầu, như bị mê hoặc mà cắn môi hắn, ở tư thế này, mơ hồ không rõ nói: “… thay đổi cách tẩy.”

Cả hai đều không có nhiều kinh nghiệm, nhưng so với Tiêu Hành, Lục Duyên căn bản không chơi lại anh.

Kỹ năng hôn của người này không tốt lắm.

Lục Duyên không khỏi tự hỏi, mẹ nó có nên bí mật luyện tập hay không.

Nhưng loại chuyện này trước lạ sau quen, Lục Duyên vốn là người không dễ dàng chịu thua, hắn vươn tay kéo cổ áo Tiêu Hành. Sau một lúc, Tiêu Hành không thể chịu đựng được, thấp giọng mắng “Fuck”.

Lục Duyên mở mắt ra.

Tiêu Hành đặt khăn tẩy trang trong tay lên mặt hắn: “Không phải muốn tắm sao? Lăn đi tắm đi.”

“Bạn trai,” Giọng Lục Duyên cũng trầm thấp, hắn học theo Tiêu Hành ‘tsk’ một tiếng, “Anh trở mặt hơi bị nhanh đó.”

Lục Duyên lấy khăn ướt ra, khi ánh sáng mờ ảo cùng bóng đen trước mặt dần trở nên rõ ràng, hắn nhìn thấy cổ áo sơ mi trên người Tiêu Hành đã bị hắn kéo mở rộng ra.

Khóe miệng người đàn ông có chút đỏ lên, sau khi dùng lòng bàn tay lau một chút, hoàn toàn choáng thành thần sắc ái muội không thể giải thích được —— Bộ dạng Tiêu thiếu gia lúc này không khác gì cái loại hoang dâm vô độ, ăn chơi trác táng trên TV.

“Trở mặt cái rắm, lão tử cứng rồi.” Tiêu thiếu gia.

“Lăn hay không.”

Tiêu Hành nói, chậm rãi nhả khói: “Không lăn anh bây giờ làm em ngay chỗ này đấy.”

Tiêu Hành vẫn còn việc phải làm, Lục Duyên tắm rửa xong đi ra, anh vẫn đang gõ bàn phím trước máy tính.

Trong phòng không bật đèn, Lục Duyên nằm trên giường nghe âm thanh bàn phím, trước khi ngủ chợt nhớ tới quảng cáo kia, vừa nghĩ tới liền gọi Tiêu Hành một tiếng.

“Nói.”

“Cuối tuần anh có rảnh không?”

Lục Duyên thật sự quá buồn ngủ, mới nói được một nửa, Tiêu Hành còn chưa kịp trả lời đã nhắm mắt ngủ thiếp đi hoàn toàn, để lại một câu: “… Đưa anh đi ăn cơm.”

Bàn tay đang gõ bàn phím của Tiêu Hành dừng lại.

Trong phòng ấm áp yên tĩnh, bạn trai đang ngủ trên giường, trước khi đi ngủ còn hỏi anh cuối tuần có rảnh không, đưa anh đi ăn cơm.

Tiêu Hành sững sờ một lúc, cuối cùng kéo chuột thoát khỏi giao diện mã đang viết trước mặt.

Sau một hồi trầm tư mở Google, gõ một từ khóa: Hẹn hò.

Nhiều mục liên quan xuất hiện từ tìm kiếm này.

Ví dụ như những việc cần làm trong buổi hẹn hò đầu tiên, những vấn đề cần chú ý khi hẹn hò.

Trong màn đêm tĩnh lặng này, lặng lẽ cất giấu tình cảm thiếu nam ít người biết đến ẩn chứa trong Tiêu thiếu gia.

Lục Duyên không biết các loại hoạt động tâm lý của Tiêu Hành.

Hắn chỉ biết mình vì hoạt động Vua dạ dày này nhịn đói hai ngày. Không chỉ hắn, các nhóm hộ gia đình xung quanh cũng đã sẵn sàng, không ai chịu ăn cơm, vừa phấn đấu giành được ngôi vương Vua dạ dày, vừa phấn đấu mang về giải thưởng ngàn tệ.

‘Ai là vua dạ dày’ là một sự kiện nổi danh ở Hạ Thành. Đối với nhiều người mà nói, có thể được miễn phí một bữa ăn, cơ hội giật giải không lớn lắm, nhưng nhiệt độ so với rượt đuổi tội phạm lấy tiền thưởng 10 vạn không thấp hơn.

Lục Duyên vội vã trở về từ phòng thu âm, định đưa Tiêu Hành đến thẳng địa điểm. Nhưng mà, ngay khi vừa mở cửa, hắn đã sững sờ mười giây trước khi bật ra một câu chửi thề: “Fuck!”

Lục Duyên lại nói: “Anh mặc như vậy làm gì?”

“Không phải nói đi ăn cơm à.”

“Ừ,” Lục Duyên không biết nên nói cái gì, “Đi ăn cơm.”

Tiêu Hành ăn mặc đẹp hoàn toàn là đồ dạo phố, giống như lần đầu gặp mặt, lúc bước đi ai cũng muốn ngoái lại nhìn, thậm chí còn đeo đồng hồ trên cổ tay.

Mười phút sau.

Tiêu Hành đứng ở trung tâm quảng trường gần đó, đối diện với dãy quầy bán đầy dưa hấu, áp phích nền khổng lồ dựng đứng, cũng muốn mắng người: “…”

Đám đông náo nhiệt ở quảng trường, hàng trăm người dưới mặt trời chói trang đứng đó chờ trận đấu bắt đầu.

Giọng nam MC hùng hồn phát ra từ loa: “Chào mừng mọi người đến với Ai là vua dạ dày! Sau một năm xa cách, chúng ta lại hội ngộ! Đứng bên phải tôi là anh Hoàng, người chiến thắng Vua dạ dày năm ngoái. Mọi người hoan nghênh vỗ tay! “

Một người đàn ông dáng người đôn hậu gật đầu với quần chúng nhân dân xung quanh.

Người chủ trì tiếp tục bày tỏ tình cảm phong phú hùng hồn: “Cuộc thi Vua dạ dày của chúng ta vẫn tiếp tục truyền thống của những năm trước, nhưng năm nay giải thưởng còn hậu hĩnh hơn nữa. Ngoài khoản tiền thưởng một ngàn tệ, các nhà vô địch thế hệ mới còn có thể nhận được chiếc xe xanh lục tốt cho sức khỏe này, tiết kiệm năng lượng, giảm sức lực, đi chợ mua rau gì đó đều rất tiện lợi —— Xe đạp có giỏ! “

Tác giả có chuyện muốn nói: Tiêu Hành thật là thảm.