Một tuần sau đó, Lan Tinh cùng Hứa Trí Hữu gặp mặt.

Dựa vào tình huống của Lan Tinh, để cậu một mình gặp Hứa Trí Hữu là không có khả năng, bọn họ cơ hồ không có phương thức nào để trao đổi. Nếu muốn hiểu được Lan Tinh, y chỉ còn cách tận mắt xem cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của Lan Tinh như thế nào.

Tưởng Tế Văn hẹn gặp Hứa Trí Hữu ở phòng tranh của Hồ lão sư. Thời điểm vẽ tranh là lúc Lan Tinh bình tĩnh nhất, hắn không muốn một người xa lạ tới làm đảo loạn cảm xúc của cậu.

Vậy mà tình hình lại không như hắn tưởng tượng, thậm chí có thể nói là tốt hơn rất nhiều. Hứa Trí Hữu rất nhanh đã chiếm được hảo cảm của Lan Tinh, y lấy bút vẽ của cậu, vẽ loạn hai đường rồi nói, “Vẽ như vậy tốt hơn.” Thân là họa sĩ nổi tiếng, chỉ cần xuất ra vài chiêu đã khiến Lan Tinh thán phục, ngoan ngoãn ngồi nghe đối phương chỉ đạo.

Hứa Trí Hữu đứng ở bên cạnh thảo luận với Hồ lão sư về tranh của Lan Tinh, nói cậu không hổ là con của y, cảm giác các sắc thái vô cùng tốt. Y hỏi nàng, Lan Tinh vẽ một thể loại nhiều như vậy, vì sao không thử trường phái khác.

Hồ lão sư trả lời, “Trước đây Lan Tinh chưa từng học bất kì lớp vẽ nào, chủ yếu dùng bút sáp màu nhưng phần lớn đều chỉ vẽ những gì mình thích. Ta có ý định để cậu bé làm quen từ từ, bắt đầu bằng vẽ tranh nhi đồng rồi kết hợp với màu nước.”

Hứa Trí Hữu vừa lật xem tranh của Lan Tinh vừa nói, “Ân, sáp màu và màu nước quả thực rất phù hợp. Có thể cho nó học căn bản, đã từng thử phác họa chưa? Tranh màu nước đâu?”

Hai người thảo luận tiến trình học tập của Lan Tinh, Tưởng Tế Văn không nói vào được, mặt đầy nghiêm túc đứng một bên. Về mỹ thuật hắn thật sự không biết gì cả.

Ngày hôm đó, đã đến giờ tan học nhưng Lan Tinh vẫn tiếp tục thử phương pháp Hứa Trí Hữu dạy cậu, qua tận hai mươi phút cậu mới thu hồi bút, ngẩng đầu tìm kiếm Tưởng Tế Văn.

Lúc tạm biệt Hứa Trí Hữu nói với Tưởng Tế Văn, “Tình huống của Lan Tinh so với ta tưởng tượng tốt hơn nhiều, ít nhất trên phương diện vẽ tranh chúng ta có thể hiểu nhau.” Đoạn quay sang cười tủm tỉm với Lan Tinh, hẹn ngày khác sẽ đến.

Sau này Hứa Trí Hữu còn đến hai, ba lần nữa, đều là tùy tâm sở dục, lúc nào nhớ tới Lan Tinh thì đến, không hề nói qua với Tưởng Tế Văn. Thẳng đến một lần, khi Tưởng Tế Văn tan tầm qua đón Lan Tinh, thấy cậu vẫn trầm mê trong nghệ thuật, không chịu trở về thì hắn mới biết được. Hứa Trí Hữu đứng bên cạnh, mỗi lần y nói gì đó Lan Tinh đều nghiêm túc lắng nghe, sau đó không chớp mắt nhìn chằm chằm vào giá vẽ.

Lần đấy mãi đến tận bảy giờ Lan Tinh mới bằng lòng trở về, xáo trộn toàn bộ thời gian nghỉ ngơi và cơm chiều của cậu. Về nhà vừa ăn hai thìa cơm cậu đã chạy đến phòng vẽ, Tưởng Tế Văn hâm nóng sữa đậu nành bưng đến trước mặt, hai mắt Lan Tinh vẫn nhìn tranh, miệng ghé vào mép cốc vội vàng uống mấy ngụm, một bộ dạng vì nghệ thuật mà mất ăn mất ngủ.

Mối quan hệ huyết thống đôi khi thật sự cường đại, sở thích và hứng thú đều giống nhau như đúc.

Tưởng Tế Văn xem xong bản báo cáo thư kí đưa cho hắn, không nhịn được mà vò nát.

Hai năm trước hắn cũng từng cầm một tờ báo cáo như vậy, lúc ấy hắn là người duy nhất Lan Tinh có thể dựa vào. Khi hắn xé bản báo cáo đi, cảm giác như chính mình đã cho Lan Tinh một tia hy vọng cuối cùng.

Nhưng hiện tại tại sao hắn lại có một loại lỗi giác, tia hy vọng của hắn đang bị người khác cướp đi mất.

Ngày ấy rất nhanh đã đến, ngày mà Hứa Trí Hữu yêu cầu Lan Tinh cùng y ra nước ngoài.

Y hẹn hắn ở khách sạn lần đầu tiên gặp mặt, lần này ngược lại đến rất đúng giờ, tác phong vẫn như cũ nhanh nhẹn. Khuôn mặt giống hệt Lan Tinh tuyệt không có chút khách sáo nào, mỉm cười đi thẳng vào vấn đề.

“Hiện tại hộ chiếu đang được chuẩn bị, chờ triển lãm tranh của ta kết thúc vừa vặn có thể cùng đi. Ta đã liên hệ với các chuyên gia nước ngoài, lần này chỉ cần Lan Tinh đến gặp họ, chuẩn đoán xem tình trạng của nó có thích hợp chuyển sang đó sống không.”

“Ta cảm thấy Lan Tinh nên theo ta, đối với bệnh tự kỉ này ở nước ngoài có nhiều phương pháp điều trị tân tiến hơn, bác sĩ và hộ lí chuyên nghiệp, điều kiện hoàn cảnh cũng tốt hơn nhiều. Ngươi cũng biết Lan Tinh rất thích vẽ tranh, dựa vào mối quan hệ của ta có thể tìm cho nó một thầy dạy thích hợp hơn. Nó có thiên phú như vậy, sau này rất có tiềm năng phát triển. Cái nó cần bây giờ là một hoàn cảnh mới, không phải chỉ ru rú ở trong nhà vẽ vời…” Hứa Trí Hữu thở dài, nhắc đến điều kiện học tập hiện tại của Lan Tinh hắn bày ra bộ dạng lo lắng.

“Lại nói tiếp, ta là người thân duy nhất của Lan Tinh. Mười mấy năm ta chưa bao giờ làm tròn nghĩa vụ của một người cha, hiện tại ta đã có khả năng, cũng đến lúc phải chiếu cố cho nó.”

Hai từ “Duy nhất” kia thấm vào lòng Tưởng Tế Văn, bùng lên ngọn lửa vô danh dữ dội, nhưng hắn cũng không biết phải nói gì. Hắn hiểu, những điều Hứa Trí Hữu nói đều có đạo lí.

Thấy Tưởng Tế Văn trầm mặc, Hứa Trí Hữu nói tiếp, “Ngươi không cần lo lắng, ta đã tìm hộ lí chuyên nghiệp, vừa xuống máy báy sẽ có người Trung Quốc làm bạn với Lan Tinh, bất đồng ngôn ngữ không thành vấn đề. Tình huống của Lan Tinh rất tốt, ta tin nó sẽ không có chuyện gì. Ta đã hỏi qua, nó có nguyện ý cùng ta ra nước ngoài xem tranh hay không, nó thật sự cao hứng.”

“Ngươi nói với Lan Tinh rồi?” Tưởng Tế Văn trầm giọng hỏi.

Hứa Trí Hữu không phát hiện ngữ điệu dị thường, “Đúng vậy, ta hỏi nó, nó gật đầu.”

“Lan Tinh không hiểu “Nước ngoài” là gì, cũng chưa từng ngồi máy bay, hoàn cảnh lạ lẫm sẽ khiến nó bất an.” Tưởng Tế Văn nói.

Hứa Trí Hữu cười cười, “Không có ngươi Lan Tinh cũng không yếu ớt đến vậy đi? Ta đã nói với nó nước ngoài rất xa, nhưng nó nghe thấy được vẽ liền đồng ý. Ta tin sẽ không có chuyện gì, nó rất hiểu chuyện. Kì thật ngoại trừ việc không muốn nói chuyện thì nó có khác gì những đứa trẻ bình thường. Ngươi đã từng gặp các thiên tài nghệ thuật chưa? Bọn họ đều là bệnh nhân mắc chứng tự kỉ, trừ bỏ vẽ còn đâu những sự tình khác đều không có hứng thú, cũng không thích tiếp xúc với người khác.”

Tưởng Tế Văn muốn nói chiếu cố Lan Tinh không đơn giản như vậy, nhưng cái gì hắn cũng không nói nên lời. Kì thật không phải chính hắn cũng nghĩ như vậy hay sao? Trừ bỏ không thích nói chuyện ra thì Lan Tinh vẫn như những đứa trẻ khác. Chỉ là cậu đáng yêu nhất, khiến tâm hắn như nhũn ra, muốn quan tâm cậu, đối tốt với cậu.

Muốn đem cậu giấu đi, trở thành tiểu hài tử của riêng mình hắn.

Dục vọng độc chiếm bốc lên trong ***g ngực, hắn không có cách nào trả lời.

Thanh âm Hứa Trí Hữu phía đối diện truyền đến, xuyên qua đầu hắn, ong ong tác hưởng.

“Hai năm nay thực sự cảm ơn ngươi đã chiếu cố Lan Tinh.”

Từng chữ từng chữ giống như bức tường được dựng nên, tầng tầng ngăn cách giữa Lan Tinh và hắn.