Lúc này chiếc xe đã chạy vào sân, tài tế dừng xe lại rồi mở cửa bước nhanh ra sau mở cánh cửa bên phía bà cụ. Bà cụ vội nói, “Đến rồi đến rồi, các con ngồi xe mệt không? Mau ra nào.”

Thế là Quan Hử và Tần Thiên Hạo theo bà cụ chui ra chiếc xe màu đen. Vừa đặt chân vào bãi giữ xe đã trông thấy bốn người phụ nữ mặc trang phục giống nhau đang đi từ con đường nhỏ bên trên xuống, khi trông thấy Tần Thiên Hạo và Quan Hử, gương mặt họ thoáng qua nét phức tạp quái lạ, nhưng khi nhìn thấy bà cụ mặc quần áo màu đen đang đứng trong bóng râm, các cô lập tức cúi đầu chào, “Chào buổi tối thưa bà chủ.”

“Ồ, mấy cô muốn đi đâu thế?” Bà cụ lộ ra vẻ mặt hiền hòa, hỏi với giọng thân thiện.

“Thưa bà chủ, bọn con đã làm việc ở đây hơn ba tháng rồi, cảm thấy mình làm việc không giỏi cho lắm nên bọn con đã nói với quản gia Lưu, hôm nay không làm nữa, từ chức về nhà ạ.” Từ đầu đến cuối các cô đều cúi đầu, thái độ vô cùng lễ phép.

“… Vậy, thôi được. Nếu các con không hợp với việc này thì bà cũng không ép. Lát nữa các con tìm gặp quản gia Lưu để nhận thêm tiền lương một tháng nữa, xem như tiền thưởng của bà cho các con.” Nghe thấy các cô xin nghỉ tập thể, bà cụ không chỉ không tức giận mà ngược lại còn thân thiện cho họ thêm một phần tiền, trông quả thật là một người chủ tốt.

Bốn người phụ nữ kia không ngờ bà cụ lại nói lời như thế, gương mặt họ không kiềm được vẻ mừng rỡ, liên thanh cảm ơn bà cụ rồi xoay người đi tìm quản gia Lưu nhận tiền.

Sau khi chào tạm biệt các cô, bà cụ mới ra vẻ xin lỗi nói với Tần Thiên Hạo và Quan Hử đang đứng bên cạnh, “Chỗ này của bà tuy môi trường và cơ sở vật chất khá tốt, nhưng cách thành phố hơi xa. Không tiện cho họ lắm nên mỗi khi gặp trường hợp như thế bà đều thông cảm. Làm lỡ nhiều thời gian của các con quá, lúc nãy bà đã gọi điện kêu đầu bếp chuẩn bị thức ăn rồi, bây giờ chúng ta qua đó vừa đúng làm xong, đi thôi nào.”

Tài xế đi đầu, bà cụ đi sau một khoảng dẫn đường, cuối cùng là Quan Hử và Tần Thiên Hạo. Đi trên con đường lát những viên đá chỉnh tề có hình hoa văn kiểu tây, trên con đường nhỏ này trồng đầy những cái cây cao ngang eo, cứ cách một khoảng sẽ có một ngọn đèn có thân làm bằng sắt sơn màu đen tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Không chỉ soi sáng con đường mà còn làm tăng vẻ đẹp của cảnh vật xung quanh giữa màn đêm tối tăm và yên tĩnh.

Dưới bầu trời đêm, từng làn hương thơm thoang thoảng trong gió, mùi thơm này tỏa ra từ những cái cây ngang eo xung quanh. Có thể thấy rõ những đóa hoa màu đỏ thẫm to như quả trứng vịt đang nở rộ dưới ánh đèn. Bà cụ giới thiệu chúng với Tần Thiên Hạo và Quan Hử đang đi sau mình, “Đây là loài hoa hồng đêm được nghiên cứu đặc biệt đấy, là chủng loài đặc biệt, mùi thơm cũng rất đặc trưng.”

Đang giới thiệu thì những khóm hoa rậm rạp bỗng lay động, không bao lâu sau, một người chui ra từ khóm hoa. Trông thấy bà cụ, người vừa chui ra nhanh chóng đứng lên chào, “Chào bà chủ.”

“Ừm, chào. Ra là làm vườn Tôn à, tối thế này rồi cậu còn chăm sóc hoa nữa sao?”

“Hê hê, bà chủ, bà cũng biết mà. Đây là giống hoa hiếm, chúng khá yếu ớt, nếu không chăm sóc kỹ sẽ rất dễ chết, nên con muốn chăm sóc nhiều hơn.” Có lẽ là người phụ trách chăm sóc vườn hoa, làm vườn Tôn là một người đàn ông cường tráng, hắn mỉm cười lộ ra hàm răng trắng tinh, nở nụ cười mộc mạc gãi ót, quên mất đôi găng tay dính đầy bùn đất bên trên.

“Được rồi, vậy cậu làm tiếp đi, tôi dẫn họ vào ăn tối đã.” Bà cụ gật đầu đáp.

Người đàn ông cường tráng kia vẫn giữ nụ cười ban đầu, hắn thả tay xuống, tầm mắt gần như kín đáo liếc nhìn Quan Hử và Tần Thiên Hạo đang đứng sau lưng bà cụ. Vẻ mặt hắn không có gì thay đổi, cũng chẳng nói thêm lời nào, chỉ tiếp tục nở nụ cười chất phác đưa mắt tiễn họ đi xa.

Đi thêm một đoạn đường khá dài, cuối cùng Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã đến một tòa nhà cổ kính ba tầng. Tuy tòa nhà này chỉ có ba tầng, nhưng hầu như tầng nào cũng được xây cao khiến tòa nhà trông như có rất nhiều tầng, ngang bằng những tòa nhà năm tầng khác.

Đây là một tòa kiến trúc đan xen giữa phương đông và phương tây, có lẽ đã được xây từ lâu lắm rồi. Bức tường xám trắng đã ố vàng, nóc nhọn, nơi đỉnh nóc cao vút kia có những cây dây leo và rêu xanh bò đầy những chỗ tối và góc tường.

Cổng chính tầng một đang mở rộng sang hai bên, cửa lớn hơn những cánh cửa bình thường, trông rất đặc biệt. Lớp bên ngoài là cánh cửa sắt lớn đính đầy những chiếc đinh tán màu bạc. Còn bên trong hai cánh cửa đang mở toang ấy là cửa gỗ trông rất nặng.

Với Quan Hử, người vô cùng quen thuộc với những vật làm bằng gỗ, chỉ cần liếc nhìn đã biết ngay chất liệu của cánh cửa gỗ này vô cùng quý giá, muốn lấy gỗ làm cửa thì cần dùng một cây thật cứng và khó tìm. Cần hơn mười năm, cây mới dần trở nên thô to, phải là một cây đại thụ vài trăm tuổi mới đủ điều kiện làm cửa.

Nhìn tuổi của cánh cửa gỗ này, thật sự đếm không xuể nó có bao nhiêu vòng. Vì nó vô cùng rắn chắc, còn có thể chống mối, nên thông thường người ta đều lấy nó để chế tác những vật dụng trong nhà. Nhưng do cung không đủ cầu, những cái cây đó hiện giờ đừng nói là cây già, chỉ cây non thôi đã rất khó tìm rồi.

Quan Hử quan sát hai cánh cửa nọ, chúng đều được làm từ loài cây quý hiếm ấy, y cũng là người rõ hơn ai hết sự quý giá của cánh cửa này.

Khó khăn lắm mới dời sự chú ý từ cánh cửa đi, khi Quan Hử bước theo bà cụ vào trong, cảm giác lạnh lẽo bắt nguồn từ dưới chân rồi lan dần khắp toàn thân. Rõ ràng là mùa hè nhưng cái lạnh này không hề khiến người ta dễ chịu chút nào. Mùi bùn đất ẩm xộc vào khoang mũi Quan Hử. Không biết ngôi nhà cổ kính này đã trải qua biết bao nhiêu đời chủ rồi, nó luôn thoang thoảng sự lạnh lẽo và cũ kỹ.

Nhưng sau khi đi sâu vào, mùi ẩm mốc dần nhạt đi. Hơn nữa, khi bà cụ dẫn hai người vào phòng khách, có thể trông thấy cách bày trí bên trong rất tân thời, hoàn toàn khác biệt với vẻ bề ngoài của ngôi nhà, vật dụng tiên tiến và cách trang trí mới mẻ trông vô cùng sang trọng và cao quý, chẳng có chút cũ kỹ nào.

Trên chiếc bàn dài giữa phòng khách được bày rất nhiều món ngon. Một người đàn ông mập mạp mặc đồng phục đầu bếp, trên đầu đội một cái nón khiến hắn trông khá là hài hước, hai tay hắn khoanh trước ngực đứng bên cái ghế bên cạnh chiếc bàn dài. Tương phản với đầu bếp mập, một người khác đứng ở đối diện hắn, đó là một cô gái gầy như một cây gậy, cô mặc bộ đồ bó sát càng làm nổi bật vóc dáng gầy tong teo của mình. Xương gò má của cô nhô cao, gương mặt chẳng có lấy miếng thịt, hai má hóp lại trông bạc bẽo và chanh chua làm sao, làn da cô cũng vàng vọt và khô quắt.

Hai người này đang đứng, trên cái ghế bên cạnh bàn dài còn có hai người đang ngồi, đó là hai người đàn ông trông giống y như nhau. Hai người này là hai người trẻ tuổi nhất mà Tần Thiên Hạo và Quan Hử gặp trong ngôi nhà này, nhưng ước chừng cũng đã ngoài ba mươi.

Hai bên đều là lần đầu gặp mặt, cô gái gầy gò kia phản ứng trước, cô bước nhanh đến nhận lấy túi của bà cụ, sắc mặt trông rất đỗi vui mừng, cô nói, “Bà ơi, bà về rồi ạ. Cơm đã được đầu bếp Phùng chuẩn bị xong cả rồi. Hai người này là…”

“Họ là khách bà mời đến, các con cứ chăm sóc họ như chăm sóc bà là được. Quản gia Lưu, chuyện của những người hầu kia đã sắp xếp hết chưa?” Bà cụ gọi tên cô gái, thì ra cô tên quản gia Lưu. Không biết rốt cuộc là tên gọi tắt của quản gia Lưu hay tên thật của cô gái này là Quản đây.

Câu hỏi của bà cụ cũng khiến Tần Thiên Hạo và Quan Hử biết, thì ra cô gái gầy gò này chính là quản gia Lưu, người ban nãy bà cụ nhắc đến, chuyện bà đang hỏi có lẽ cũng là chuyện tiền nông của những người phụ nữ lúc nãy nhỉ?

Cô gái gầy gò tên quản gia Lưu phản ứng rất nhanh, cô đáp, “Tất cả đều làm theo lời bà, lúc nãy đã để các cô ấy đi rồi ạ.”

“Thế thì tốt. Tiểu Tần, tiểu Quan, hai con chắc cũng đói lắm rồi phải không? Chúng ta ngồi vào bàn ăn cơm nào.” Bà nhiệt tình mời Quan Hử và Tần Thiên Hạo, sau đó giới thiệu họ với những người kia, “Người này là đầu bếp kinh nghiệm lâu năm làm việc trong nhà chúng ta, thầy Phùng.”

“Không dám không dám, hai con cứ gọi chú đầu bếp Phùng là được.” Người đầu bếp mập vội xua tay, thái độ vô cùng khiêm tốn.

“Đây là người quản lý mọi việc trong nhà chúng ta, mọi người đều quen gọi cô ấy là quản gia Lưu, nếu các con cần gì có thể nhờ cô ấy giúp đỡ.”

“Dạ, thưa bà chủ. Nếu hai con có chuyện gì cần thì cứ tìm cô nhé.” Cô gái tên quản gia Lưu gật đầu với Quan Hử và Tần Thiên Hạo rồi nói.

“Hai người đang ngồi bên kia là anh em bên nhà ngoại của bà. Mấy hôm nay họ sang nhà bà nghỉ hè. Tuy hai người họ là song sinh, trông rất giống nhau, nhưng có thể dễ dàng phân biệt được. Người mặc áo thun màu kem là anh trai tên Trâu Văn, còn người có nốt ruồi trên lông mày, mặc áo thun màu lam là em trai tên Trâu Võ.” Bà cụ chỉ hai vào hai anh em và giới thiệu.

Nhưng thái độ của hai anh em với Quan Hử và Tần Thiên Hạo không quá nhiệt tình, họ chỉ ngẩng đầu nhìn Tần Thiên Hạo và Quan Hử, sau đó gật qua loa vài cái rồi không có phản ứng gì nữa.

Đã đủ người, thế là bắt đầu ngồi xuống ăn cơm. Có lẽ do thói quen từ nhỏ nên ngoài bà cụ và đôi song sinh ngồi vào bàn ăn ra, hai người còn lại đều rời đi, không quấy rầy họ dùng cơm. Quan Hử và Tần Thiên Hạo ngồi trước cái bàn bày đầy những món ăn phong phú, số lượng thức ăn quá nhiều, thật sự không biết phải ăn món nào trước, hai người đều đắn đo.

Bà cụ thấy thế bèn vươn đũa gắp một miếng thịt gà ngon trước mặt mình muốn bỏ vào chén của Quan Hử đang ngồi gần đó. Nhưng khi bà cụ định bỏ thịt vào trong chén của Quan Hử thì lại bị một đôi đũa khác đột ngột vươn ra ngăn lại, sau đó miếng thịt cũng được chuyển dời sang đôi đũa kia. Bà cụ ngẩng đầu nhìn thì ngạc nhiên phát hiện, chủ nhân đôi đũa là Tần Thiên Hạo…?

“Tiểu Tần à, sao con còn sốt ruột hơn cả anh con thế?” Bị cướp thức ăn đang gắp, bà cụ cười hỏi.

“Hì hì, anh con hướng nội lắm, chỉ quen để con gắp thức ăn cho anh ấy thôi. Nên hơi phiền, thật ngại quá.” Tần Thiên Hạo vừa cười rạng rỡ đáp vừa gắp một lượt tất cả những món trên bàn. Nào ngờ khi cậu gắp hết thức ăn vào bát rồi, vừa định ngồi lại xuống ghế của mình thì vô tình làm rơi cái muỗng bạc, muỗng bạc rơi ‘cạch’ xuống gầm bàn được trải khăn dày có hình ngói đỏ và hoa, Tần Thiên Hạo chưa kịp buông chén xuống đã vội khom lưng nhặt muỗng.

“Ấy ấy! Tiểu Tần à, không sao đâu. Muỗng dơ rồi thì đổi cái khác.” Thấy Tần Thiên Hạo lúng túng không biết làm sao, bà cụ cười híp mắt rằng.

“Không sao, không dơ lắm, dùng khăn lau là ăn tiếp được rồi. Ơ, cái muỗng này rơi xa quá.” Tiếng trả lời vọng lên từ dưới gầm bàn, Tần Thiên Hạo loay hoay một lúc lâu, cuối cùng cũng nhặt được chiếc muỗng lên. Nhân tiện đẩy chén thức ăn đầy ắp mình vừa gắp được đến trước mặt Quan Hử một cách thân thiết.

Sau đó mỗi khi ăn cơm gắp thức ăn thậm chí bới cơm uống nước, Tần Thiên Hạo đều đích thân làm cho người anh ‘hướng nội’ của mình, khiến bà cụ ngồi bên kia luôn miệng khen ngợi Tần Thiên Hạo hiểu chuyện và biết săn sóc người khác, làm bà ngưỡng mộ không thôi.

Sau bữa cơm, bà cụ lại nhìn hai người họ với ánh mắt đau lòng, trong mắt bà, mặt mày hai cậu trai này đầy bụi đất, lại khoác trên mình bộ quần áo cũ kỹ, bà vội kêu hai người vào phòng tắm lớn trong nhà ý bảo họ tắm rửa sạch sẽ trước đã. Chờ hai người tắm xong, mặc áo choàng tắm vào, đầu vẫn còn nhỏ nước, họ lại tiếp tục được bà cụ dẫn lên một căn phòng lớn trên tầng hai.

Đẩy cửa ra nhìn, không ngờ ba mặt tường bên trong đều là tủ, mở ra xem, bên trong toàn là quần áo dành cho thanh thiếu niên, lại kéo ra ngăn tủ đựng giày bên dưới, trong đó bày đầy các loại giày nam đủ kích thước và kiểu dáng.

Rõ ràng trong nhà chẳng có người trẻ tuổi nào thích hợp mặc và mang, ấy vậy mà lại có nhiều quần áo giày dép như thế, hai người chưa kịp hỏi, bà cụ đứng đằng sau đã giải thích, “Lúc trước khi nhà còn người, mỗi lần nhớ đến đứa cháu đã mất, ai nấy cũng đều đau lòng, mỗi dịp tết đến mọi người đều sẽ bất giác mua những thứ này về, dù biết rõ chẳng có ai mặc nhưng… bao nhiêu năm qua đi, mọi người cũng dần có thói quen này, thế là quần áo cũng được tích lũy ngày càng nhiều. Tuy bây giờ người bên cạnh bà đã ra đi hết, nhưng bà quen với việc này rồi nên vẫn tiếp tục mua chúng. Các con xem xem có thích bộ nào không, quần áo trong đó có đủ kích thước cả, chắc chắn sẽ có thứ vừa người các con.”

Bà cụ nhiệt tình mời hai người thử quần áo, Quan Hử và Tần Thiên Hạo đã bao nhiêu năm không có đồ mới và giày mới lần đầu tiên mặc vào những bộ quần áo trẻ tuổi hợp với họ, khí chất và đặc điểm của hai người càng nổi bật hơn. Quan Hử luôn mất tự nhiên và lúng túng với việc Tần Thiên Hạo chọn đồ cho mình, chốc chốc lại ngại ngùng kéo áo cậu.

Loay hoay một lúc, sau khi Tần Thiên Hạo và Quan Hử chọn được thật nhiều bộ quần áo, có lẽ bà cụ cảm thấy trời đã tối rồi cần phải nghỉ ngơi. Thế là bà gọi quản gia Lưu đến, bảo cô dẫn họ vào căn phòng được sắp xếp cho họ ngủ lại đêm nay. Đã khuya rồi thì cứ yên tâm nghỉ ngơi, hơn nữa rất có thể Tần Thiên Hạo là đứa cháu đã mất tích bao năm qua của nhà họ, bà phải chăm sóc tốt mới được.

Quản gia Lưu dẫn hai người lên tầng ba, đẩy cửa một căn phòng ra, thấy hai người đều hài lòng bèn chọn luôn căn phòng này. Phòng rất rộng, bên trong không chỉ có một chiếc giường đôi siêu lớn mà còn có đủ một bộ bàn ghế, ngoài ra còn có thêm những dụng cụ hiện đại. Có một thứ trông rất giống tấm gương khổng lồ, sau khi quản gia Lưu bật công tắc, hai người mới biết hóa ra đó là một cái ti vi màn hình phẳng. Hơn nữa trong phòng còn có cả phòng vệ sinh, bên trong có đầy đủ bồn tắm, bồn cầu và cả bồn rửa tay vân vân. Tóm lại là đầy đủ tiện nghi.

Có vẻ sợ Tần Thiên Hạo và Quan Hử không biết sử dụng, quản gia Lưu kiên nhẫn dạy và giảng giải cho họ về tất cả những vật dụng trong phòng, khi khi nói xong, cô khom lưng cúi chào rồi lễ phép đóng cửa rời đi, không quấy rầy Tần Thiên Hạo và Quan Hử nghỉ ngơi nữa.

Còn rất nhiều phòng như thế, ban đầu quản gia Lưu dự định để Quan Hử và Tần Thiên Hạo mỗi người một phòng. Nhưng Tần Thiên Hạo lấy lý do anh trai mình hướng nội không thích ở một mình trong căn phòng xa lạ, thế nên bèn xếp hai người ở chung một phòng.

Khi người ngoài đi hết, bấy giờ hai người mới cảm thấy nhẹ nhõm, họ ngồi trên chiếc ghế đệm màu kem nhạt im lặng một lúc lâu. Tất cả mọi âm thanh xung quanh dường như đều im bặt. Sau đó, Tần Thiên Hạo thong thả đứng lên rồi đi xung quanh căn phòng để nghiên cứu, tựa như rất đỗi hiếu kỳ với những vật dụng đó, cậu quan sát và chạm vào một lượt, thậm chí còn kiểm tra luôn phòng tắm, bấy giờ mới xoay người về lại bên cạnh Quan Hử. Cùng Quan hử chen chúc trên chiếc ghế đệm đơn.

Hai tay Tần Thiên Hạo ôm chặt eo Quan Hử, cậu dụi đầu lên bờ vai rộng của y, khẽ giọng rằng, “Chỗ này quả nhiên có vấn đề~”