*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lúc cơm tối, bầu trời bên ngoài đột nhiên thay đổi, mây đen từ từ đè lên, chỉ một lát sau mưa to rớt xuống.

Buổi tối, đường ở lưng chừng núi vốn khó đi, lại thêm trời mưa to, càng khó có thể xuống núi. Vi Từ Minh đề nghị buổi tối mọi người đều ngủ lại. Thẩm Hoài Cảnh nhìn thoáng qua màn mưa dày đặt bầu trời đêm bên ngoài, lông mày có chút nhếch lên, suy tư một lát, lắc đầu: "Không cần."

Ôn Đinh biết anh lo lắng Khương Hoài Bắc với Khương Hoài Nhân, đương nhiên cô cũng rất lo lắng, cho nên không hề nói gì thì theo anh đi ra ngoài.

Vi Thiến nhìn thoáng qua màn đêm bên ngoài, ngăn Thẩm Hoài Cảnh lại: "Cửu ca, mưa lớn như vậy, đi xuống núi, còn không có đèn đường, rất nguy hiểm."

Thẩm Hoài Cảnh lạnh nhạt lắc đầu: "Không sao đâu."

Vi Thiến còn nghĩ khuyên, Vi Từ Minh kéo lấy cô, đối với cô lắc đầu. Ông hiểu rõ Thẩm Hoài Cảnh, chuyện cậu ta muốn làm không ai có thể ngăn cản.

Mắt thấy Thẩm Hoài Cảnh thì như thế đi, Vi Thiến cắn môi nhìn Vi Từ Minh, đặc biệt ủy khuất: "Ba."

Vi Từ Minh xoa xoa tóc của cô: "Được rồi, được rồi. Sớm muộn cũng là của con, cần gì quan tâm một ngày nửa ngày này. Muốn đem người đàn ông như Thẩm Hoài Cảnh bỏ vào trong túi, con nhất định phải học được lòng dạ bao dung, biết không?"

Hốc mắt Vi Thiến phiếm hồng: "Lời nói đều là người nói, cho tới bây giờ cũng không vì con mà suy nghĩ. Người phụ nữ nào nguyện ý nhìn người đàn ông mình thích cùng một người phụ nữ khác thân mật như vậy." Vi Thiến đẩy Vi Từ Minh ra, che mặt chạy lên lầu.

Vi Từ Minh lắc đầu thở dài, vừa hay nhìn thấy Liên Hiên ướt sũng từ ngoài cửa tiến vào: "Liên Hiên? Sao cậu quay lại?"

Thân thể Liên Hiên run run rơi xuống một vũng nước, không cao hứng: "Cửu ca nói để cho tôi ở lại đây một đêm. Vi lão đại, buổi sáng ngày mai cho tôi mượn một chiếc xe, tôi sẽ quay lại trả."

"Được, được." Vi Từ Minh đáp lời: "Ta để cho người của ta giúp cậu dọn dẹp lại phòng, xe cậu tùy tiện lái, tặng cho cậu đều được."

Liên Hiên qua loa khoát khoát tay: "Vậy thì cám ơn Vi lão đại."

*

Thẩm Hoài Cảnh lái xe, muộn như vậy trên đường cũng không có xe lên núi, mưa càng lớn thêm, trực tiếp mở đèn chiếu xa, ánh sáng chướng mắt xuyên qua màn mưa dày đặc tản ra. Ánh sáng mờ dần, chỉ nhìn được lít nha lít nhít giọt nước giống như những hạt châu vỡ ra từ trên trời rơi xuống.

Thẩm Hoài Cảnh đem xe lái rất chậm rất chậm. Ôn Đinh không giúp được gì, thì yên lặng ngồi một bên, cũng không dám nói chuyện quấy rầy anh. Dù sao núi vây quanh đường cái, không cẩn thận, dễ dàng...

Bên trong xe không có người nói chuyện, chỉ có âm thanh mưa rào xối xả. Ôn Đinh mở to hai mắt nhìn đường phía trước, sợ muộn quá quá tối Thẩm Hoài Cảnh có chỗ sơ sẩy.

Trên điện thoại di động Ôn Đinh có người gọi tới, bên kia là giọng nói mềm nhu của Khương Hoài Bắc: "Chị Đinh Đinh. Trời mưa, em sợ, chừng nào thì chị trở về?"

Nghe được giọng nói Khương Hoài Bắc, Ôn Đinh trong lòng có chút lo lắng, nhưng lúc này nóng lòng cũng chỉ có thể dằn xuống, trấn an Khương Hoài Bắc: "Tiểu Bắc, nghe lời, trước em cùng anh Dĩ Nam đi ngủ, chị Đinh Đinh cùng cậu lập tức trở về."

Giọng nói của Khương Hoài Bắc mang theo tiếng khóc nức nở, ủy ủy khuất khuất trả lời: "Được, vậy chị nhanh lên một chút."

Ôn Dĩ Nam tiếp nhận điện thoại trong tay Khương Hoài Bắc, dặn dò Ôn Đinh: "Chị, các người không cần phải gấp, bên ngoài trời mưa lớn quá, nếu như về không được coi như thôi. Tiểu Bắc rất nghe lời, em với tiểu Nhân có thể chăm sóc em ấy."

Ôn Đinh đáp lời, dặn dò bọn họ đi ngủ trước, thì cúp điện thoại.

Thẩm Hoài Cảnh mắt nhìn phía trước: "Khương Hoài Bắc điện thoại?"

Ôn Đinh gật gật đầu, lại sợ anh ta sốt ruột, trấn an nói: "Anh lái chậm một chút là được, còn có tiểu Nhân, tiểu Nam trong nhà chăm sóc em ấy đây."

Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô một cái, rất nhanh quay lại nhìn đường, thản nhiên nói: "Buổi tối hôm nay cô rất yên tĩnh."

Ôn Đinh không khỏi xem thường nhìn anh một cái: "Ngày lái xe như vậy, tôi lại không ngốc, tôi luyên thuyên, vạn nhất xảy ra chuyện rồi làm sao bây giờ."

Ôn Đinh lời còn chưa dứt, xe đột nhiên tới gần ven đường chậm rãi ngừng lại, không động đậy được nữa.

Ôn Đinh có chút choáng váng: "Tôi đây là miệng quạ đen? Vừa nói xong xe thì xảy ra chuyện rồi?"

Thẩm Hoài Cảnh tắt máy, mở bốn đèn nhấp nháy. Đèn màu vàng ở trong đêm mưa chợt lóe chợt tắt, phối hợp với tiếng gió tiếng mưa rơi. Trước đây ở đây không thôn sau, không cửa hàng địa phương, không hiểu có chút khiếp người.

Ôn Đinh nắm trên thân váy thật chặt, khóc không ra nước mắt: "Thẩm tiên sinh, xe cao cấp như vậy cũng hư?"

"Đây cũng quá trùng hợp chứ? Không phải chỉ có trong phim truyền hình mới có thể xảy ra chuyện như vậy sao?"

"Thẩm tiên sinh, anh mua xe này bao nhiêu tiền? Sẽ không mua hàng dởm chứ?"

"Thẩm tiên sinh!"

Thẩm Hoài Cảnh lặng lẽ nhìn qua một cái, không thể nhịn được nữa mở miệng: "Xe cũng không có hư, trời mưa quá lớn, đi tiếp nữa dễ xảy ra chuyện."

Ôn Đinh thở dài một hơi, oán trách nhìn anh ta: "Anh không nói sớm, tôi còn tưởng rằng cái miệng này của tôi đã khai quang nữa nha."

Thẩm Hoài Cảnh dựa lưng vào trên ghế ngồi, nhìn cửa sổ ngoài xe một chút, đưa tay đè lên mi tâm: "Cái miệng này của cô không cần khai quang."

Ôn Đinh thức thời im miệng, hướng trên ghế ngồi cuộn mình một chút, hai tay vòng lấy bả vai, nghiêng đầu nhìn hạt mưa dày đặt bên ngoài. Đèn xe vẫn sáng, dưới ánh sáng mờ ảo, có thể loáng thoáng nhìn thấy nhiều điểm hào quang mỏng manh ẩn tại mưa lớn trong bóng tối dãy núi với dưới núi.

Nước mưa đánh lên trên thân xe, đánh lên trên mặt đất, phát ra âm thanh "lộp bộp", nước mưa trên cửa kính xe chảy xuống, từng giọt từng giọt nước giống như trân châu ngọc trai. Ôn Đinh đưa tay cách cửa kính đụng vào giọt nước kia, sau giọt nước là cái bóng Thẩm Hoài Cảnh dựa ở trên ghế ngồi, bên mặt lờ mờ, sống mũi thẳng, giống như một bức tranh thủy mặc đen trắng.

Anh ngồi ở chỗ đó, hô hấp thanh cạn ở trong tiếng mưa rơi như có như không, quanh người mang theo một chút hơi thở trầm ổn. Giống như mưa to gió lớn, cuồng phong gào thét trong đêm mưa, vậy mà làm cho tim Ôn Đinh càng vững vàng phát ra.

*

Ôn Đinh bị Thẩm Hoài Cảnh đánh thức, mí mắt Ôn Đinh nặng nề mở ra, ngay lập tức tỉnh táo lại, thân thể lập tức ngồi dậy, nhìn tòa nhà hai tầng quen thuộc của Thẩm Hoài Cảnh trước mắt, hô hấp có chút gấp rút.

Trời vẫn đen, nhưng mưa đã rất nhỏ, trên cơ bản đã ngừng lại. Ôn Đinh cúi đầu xuống, trên người cô được che kín bởi áo khoác âu phục của Thẩm Hoài Cảnh.

Ôn Đinh chậm rãi quay đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Cảnh, giọng nói mới tỉnh hơi khàn: "Tôi ngủ thiếp đi?"

Thẩm Hoài Cảnh nhìn cô một cái, khinh thường, trả lời cô vấn đề này thì giống như cùng loại ngốc nghếch, mở cửa xuống xe.

Ôn Đinh giơ tay lên nhìn đồng hồ một cái, ba giờ sáng, tính một chút thời gian, ít nhất cô đã ngủ bảy giờ.

Ôn Đinh ngơ ngác ngồi trên xe, áo khoác của Thẩm Hoài Cảnh đặt trên tay cũng vô ý thức nắm chặt.

Thẩm Hoài Cảnh đứng ở trước cửa, nhìn người ngồi ở trong xe không có bất kỳ dấu hiệu nào xuống xe, Ôn Đinh. Nhíu nhíu mày, đi qua mở cửa tay lái phụ ra: "Cô còn muốn ngồi bao lâu?"

Ôn Đinh sững sờ ngửa đầu nhìn anh, dưới ánh đèn lờ mờ, những hạt mưa nhỏ tí tách tí tách rơi lên trên mái tóc đen dày của anh ta, hiện ra chút thủy quang, ánh mắt của anh đen nhánh tĩnh mịch, giống như có một cái vòng xoáy rất lớn rất sâu đem người hút vào.

Đã nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ cô chưa từng thử qua có thể ngủ lâu như vậy, còn là trước mặt người ngoài.

Trong nội tâm cô luôn có một cây dây cung căng thẳng. Cho tới bây giờ chưa từng đứt đoạn, đã thâm căn cố định ăn sâu vào tim cô, cho dù là trước mặt Ôn Dĩ Nam, cô cũng không thể thả lỏng quá.

Mà Thẩm Hoài Cảnh, một người đàn ông nguy hiểm như vậy ở trước mặt, vậy mà cô không có chút đề phòng nào lâm vào ngủ say.

Ôn Đinh tim "Bịch bịch" nhảy, hàm răng cắn thật chặt môi dưới, trong lòng loạn thành một đoạn.

Người đàn ông trước mắt này, bị cô dán lên cái gọi là "Kim chủ" Chữ lớn tại nước mưa cọ rửa xuống dần dần vết tích biến mất.

Ôn Đinh hít một hơi thật sâu, đem áo khoác âu phục trên người nhét vào trong người Thẩm Hoài Cảnh, có chút thô lỗ đẩy anh ra, xuống xe, sau đó cúi đầu nhanh chóng chạy vào nhà.

Thẩm Hoài Cảnh nhìn áo khoác trong tay, yên lặng vài giây đồng hồ, sau đó đóng cửa xe lại, khóa xe, cũng đi vào nhà.

______________

Editor:

Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ.