Edit: susublue

Tô ma ma đi đằng sau nhìn chằm chằm vào bóng lưng Thượng Quan Tây Nguyệt, người này vẫn như trước, chỉ có tính cách là thay đổi, xem ra phu nhân nói không sai, đúng là Thượng Quan Tây Nguyệt đã thay đổi rồi, sau này làm việc nhất định phải cẩn thận hơn.

Đi vào phủ của Giang Phỉ, hạ nhân dẫn nàng đến một căn phòng.

Còn chưa tới gần, đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào khóc"Lão gia, ngươi nhìn nhi tử chúng ta đã bị tra tấn ra thế này kìa.!"

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng ở cửa nghe thấy tiếng thét như quỷ khóc sói gào, không khỏi tán thưởng, chất giọng này nếu ở hiện đại, có thể làm ca sĩ.

"Đủ rồi, khóc cái gì mà khóc." Thượng Quan Lưu Phong không nhịn được nói.

Thượng Quan Tây Nguyệt đứng bên ngoài nghe tiếng ồn ào bên trong, nàng cảm thất rất thú vị.

Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, sau này còn thời gian rất nhiều cho các ngươi khóc.

"Đại tiểu thư, mời vào" Tô ma ma đứng sau lưng nhắc nhở.

Thượng Quan Tây Nguyệt vừa vào đã nhìn thấy nô bộc quỳ gối đầy đất, tất cả đều cúi đầu, không dám nói một tiếng, Thượng Quan Dục nằm trên giường, xem ra còn chưa tỉnh lại.

Lâu như vậy mà còn chưa tỉnh, xem ra ăn thịt cũng như không, thân thể mập mạp như thế mà thể chất lại quá yếu.

Giang Phỉ đang gào khóc nhìn thấy Thượng Quan Tây Nguyệt đi vào, hai mắt đỏ bừng, trừng mắt phóng như điên tới gần nàng "Là ngươi, đều do ngươi hại Dục thành như vậy."

Một đứa xấu xa như nó, sao lúc trước lại giữ nàng ta lại để cho mình bị khinh bỉ, còn ức hiếp Lâm Nhi, bây giờ lại hại Dục của mình.

Thượng Quan Tây Nguyệt lặng lẽ nhìn Giang Phỉ xông lên nắm lấy bờ vai của mình, Diễn""dafnn/]llequydoon mặt không thay đổi gỡ tay của nàng ra, đẩy nàng qua một bên. Tô ma ma vội vàng tiến lên đỡ lấy Giang Phỉ, để bà không bị ngã sấp xuống.

"Không biết Nhị di nương nói câu này là có ý gì, cái gì gọi là ta hại Thượng Quan Dục thành như vậy." Thượng Quan Tây Nguyệt vuốt ve nếp nhăn chỗ bả vai, mắt nhìn về phía Giang Phỉ. Thấy Giang Phỉ trừng đôi mắt đỏ bừng nhìn mình, nàng không quan tâm vuốt vuốt mái tóc, nói.

Giang Phỉ cũng không để ý nàng gọi mình là Nhị di nương, giờ phút này lòng bà chỉ có con của mình.

"Nếu không phải tại ngươi, sao Dục lại rơi vào nước."

"Không sai, đều vì ngươi mà đệ đệ mới rơi vào nước." Thượng Quan Lâm đứng một bên nói giúp vào.

"Thượng Quan Tây Nguyệt, ngươi nói đi, rốt cục có phải ngươi làm hay không" Thượng Quan Lưu Phong cũng không còn gọi nàng là nghiệp chướng nữa, chau mày nhìn nàng không khác gì nhìn nữ nhi.

Thượng Quan Tây Nguyệt buông bàn tay đang nghịch tóc xuống, khinh miệt nhìn đám người một nhà trước mắt, tục ngữ nói, dù người một nhà không ở chung một nhà cũng sẽ không nói dối nhau, không đúng sao, mấy người kia đều cùng một ruột với nhau.

"Thượng Quan Dục rơi vào trong nước là tự gieo gió gặt bão, không trách được người khác." Thượng Quan Tây Nguyệt chẳng thèm nhiều lời với bọn họ, sự thật là như thế, nếu không phải Thượng Quan Dục có ý xấu, sao hắn có thể rơi vào nước được, đơn giản là tự gây nghiệt không thể sống.

"Thật sự là ngươi đẩy sao? Sao ngươi có thể nhẫn tâm như vậy, hắn là đệ đệ của ngươi." Thượng Quan Lưu Phong nhìn Thượng Quan Tây Nguyệt như cả bầu trời sập xuống.

"Đệ đệ?" Thượng Quan Tây Nguyệt cười lạnh một tiếng "Ta không biết ta còn có một đệ đệ bắt một đích nữ như ta dập đầu thỉnh an? Còn nữa, ta là con vợ cả, mà Thượng Quan Dục chỉ là một đứa con thứ, lại không cung kính với ta, nếu Hoàng Thượng biết, sẽ nói là Thừa tướng ngươi quản giáo không nghiêm, hay là nói Thừa tướng nhà ngươi cố ý dung túng."

Thượng Quan Lưu Phong bị Thượng Quan Tây Nguyệt nói cho á khẩu không trả lời được, dieinxdafllequysdoon việc xấu hổ trong nhà không thể để người ngoài biết, nếu không mặt mo của hắn biết đặt ở chỗ nào, nghĩ như vậy liền âm thầm trừng mắt nhìn Giang Phỉ, nhìn ngươi dạy dỗ nhi tử của người đi, không hiểu quy củ như vậy.

Giang Phỉ bị Thượng Quan Lưu Phong trừng mắt, cảm thấy rất uất ức, hiện tại nàng rất hối hận vì lúc trước khi nàng ta ra đời không bóp chết nàng ta, mà lại chỉ hạ độc nàng, nếu bóp chết, thì bây giờ cũng sẽ không đến gieo tai họa cho mình.

"Dù đệ đệ sai, ngươi cũng không thể đẩy hắn xuống nước!" Lúc này trong lòng Thượng Quan Lâm hận Thượng Quan Tây Nguyệt muốn chết, chuyện vòng ngọc lần trước làm hại nàng bị mất hết thể diện với thái tử, sau đó mới biết tất cả mọi chuyện đều do Thượng Quan Tây Nguyệt làm. Lần này nàng lại đẩy đệ đệ duy nhất của mình xuống nước, thù mới hận cũ khiến nàng không khống chế nổi chính mình nữa.