Edit: susublue

Cầm thư trong tay, Thượng Quan Tây Nguyệt như đang vuốt ve trân bảo vậy, hắn chính là ca ca ruột của cơ thể này, đương nhiên, từ nay về sau cũng là ca ca của nàng.

"Ma ma, sao ngươi lại lấy được phong thư này." Thượng Quan Tây Nguyệt nhìn nét chữ sắc nét trên phong thư, rõ ràng viết là Nguyệt nhi thân mến. Nàng mơ hồ nhìn thấy ca ca đang đứng đối diện mỉm cười nhìn nàng.

"Nhắc tới cũng thấy trùng hợp, đúng lúc A Văn đi qua cửa phủ, trông thấy có một người bị chặn ở cổng, hắn liền đi qua, hỏi qua mới biết thì ra là người giao thư của đại thiếu gia."

Thượng Quan Tây Nguyệt nhịn sự kích động trong lòng, dù sao ở dị thế này, diẽàlleqýdnn Thượng Quan Minh Tuyên là máu mủ ruột thịt duy nhất của nàng, bảo sao nàng không kích động được.

Nàng thận trọng mở phong thư, lấy thư bên trong ra, trên thư viết không nhiều, nhưng trong từng câu chữ đều có thể cảm nhận được sự yêu mến của một người ca ca đối với muội muội của mình.

Nguyệt nhi:

Gần đây có khỏe không? Nói cho muội một tin tốt, ca ca sắp về rồi, sau này sẽ không có ai dám ức hiếp muội muội của ta nữa, lúc muội nhận được phong thư này, thì cũng khoảng ba ngày nữa là ta về tới nơi, chờ ta! Ký tên ca ca yêu dấu của muội.

"Tiểu thư, đại thiếu gia viết gì vậy." Bích Ngọc thấy mặt Thượng Quan Tây Nguyệt không đổi sắc, nhịn không được lo lắng hỏi.

Có phải đại thiếu gia đã xảy ra chuyện gì rồi không, phi phi phi, Bích Ngọc vỗ nhẹ mặt của mình, đúng là miệng quạ đen, đại thiếu gia là cát nhân thiên tướng, thần linh sẽ phù hộ hắn.

"Ma ma, ca ca hắn..." Thượng Quan Tây Nguyệt cố ý dừng lại một chút. Nhìn mọi người đang khẩn trương, miệng nhếch lên, cười một tiếng, nói tiếp "Sắp về rồi"

Hình như Khương ma ma không nghe rõ, nên kêu Thượng Quan Tây Nguyệt lặp lại lần nữa.

"Ma ma, ta nói là ba ngày nữa ca ca sẽ về đến nhà." Thượng Quan Tây Nguyệt giấu kỹ thư vào ngực, tay để lên miệng, hét lớn tiếng.

Nhìn động tác trẻ con của Thượng Quan Tây Nguyệt, Khương ma ma vui mừng cười, đứa nhỏ này, gần đây luôn tỏ vẻ trưởng thành, làm bà cảm thấy đau lòng, diẽnđ@fnlleqysdnn bây giờ nhìn nàng mới thấy giống đứa bé. Sau khi đại thiếu gia trở về, Nguyệt nhi cũng không cần tỏ vẻ mạnh mẽ nữa.

"Thật sao? Tiểu thư, quá tốt rồi."Bích Ngọc và Thượng Quan Tây Nguyệt ôm nhau vui vẻ nhảy tới nhảy lui.

Thì ra là thiếu gia sắp quay về, làm hại mình còn lo bóng lo gió, nhưng thiếu gia trở về, sẽ không ai dám ức hiếp tiểu thư nữa, tuy nhiên bây giờ tiểu thư cũng không dễ dàng để cho người khác ức hiếp mình, nàng sẽ chỉ dẫn các nàng đi trên con đường mạnh hơn.

"Đúng rồi "Thượng Quan Tây Nguyệt buông Bích Ngọc ra "Ta phải tu luyện thật tốt, để ca ca trở về không thất vọng vì ta."Nói xong làm một cái mặt quỷ với Khương ma ma rồi chạy nhanh về phòng như một làn khói thổi qua.

"Phải chú ý nghỉ ngơi" Khương ma ma hô lớn với Thượng Quan Tây Nguyệt, dieixndaffn/lleqysdnn cũng không biết nàng có nghe không.

Qua một đêm tu luyện, không tiến bộ được bao nhiêu, nhưng nàng lại cảm giác linh lực của mình càng vững chắc hơn.

Nàng đi ra khỏi cửa phòng dẫn Bích Ngọc đi tới ao sen, phải đổi hoàn cảnh mới có thể đột phá được.

Đi tới cạnh ao, nàng nhìn khung cảnh chung quanh, hít sâu một hơi, hương hoa sen nhàn nhạt thấm vào ruột gan, thấy bốn phía không có ai, nàng kéo ống quần lên, cởi vớ và giày, đặt chân xuống nước, bàn chân mượt mà trắng noãn ở trong nước để lộ vẻ đẹp đặc biệt. Cá trong nước lấy chân của nàng làm trung tâm, không ngừng bơi vòng quanh.