Sau khi để Tuyết Thiền giúp mình lấy nước rửa mặt, Bạch Tâm Nhị liền lau đi son phấn ở trên mặt, thay ra áo cưới, áo cưới của nàng, chỉ vì người nàng yêu mà mặc, mà Tĩnh vương, hắn không xứng!

Lúc này nàng mặc một kiện váy trắng bằng băng ti, bây giờ đang là tháng ba, có vẻ tươi mát thoát tục, xinh đẹp bức người, vẻ mặt tao nhã cao quý khiến Tuyết Thiền Giáng Hồng bên cạnh nhìn xem đều ngây người.

Các nàng như thế nào mà trước kia không biết quận chúa lại đẹp như vậy, chắc là vì quận chúa trước kia ánh mắt ngơ ngác, làm cho người ta nhìn không ra cái đẹp, nay nàng có một đôi mắt đen to tròn linh động, con ngươi giống viên trân châu đen, sáng rọi lấp lánh, đương nhiên hấp dẫn người.

Chỉ sợ như vậy, ngay cả kinh thành đệ nhất mỹ nhân như Bạch Tâm Nhu cũng chưa đẹp bằng quận chúa.

Quyết định như vậy, Bạch Tâm Nhị lạnh lùng chăm chú nhìn, chỗ bị thương ở chân mà Lan Lạc Tô đá trúng chảy máu mà đau đớn, kiếp trước ở trong hắc đạo(=xã hội đen) sở đi lăn lộn nhiều năm như vậy, nàng lại là cao thủ TaeKwonDo của Phiến bang, chịu nhiều vết thương , vết thương nhò ấy tính là cái gì?

Làm cho Tuyết Thiền tùy ý băng bó một chút, nàng liền dẫn hai người đi ra tân phòng, khi vừa bước ra, hai nha hoàn vừa trông thấy liền sợ hãi, hai người lo lắng kêu một tiếng, liền quỳ trên mặt đất, cầu xin tha thứ nói:“Quận chúa tha mạng, quận chúa tha mạng, không liên quan tới chúng nô tỳ, quận chúa muốn tìm thì đi tìm Bạch tam tiểu thư, đừng tìm chúng ta.”

Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, xem ra hai tiểu nha hoàn tưởng nàng đã chết, thành cô hồn dã quỷ đi theo các nàng, thấy thế, nàng hơi hơi nhíu mày, cố ý lộ ra vẻ mặt hung dữ, cắn răng hướng hai tiểu nha hoàn quát:“Ta chính là do các ngươi hại chết , đền mạng cho ta, nếu không ta mỗi ngày sẽ theo các ngươi, còn muốn moi tim các ngươi, gặm xương các ngươi!”

Như vậy rất dọa người, khiến hai nha hoàn kia sợ tới mức liên tục dập đầu:“Xin quận chúa tha mạng, Vương gia cùng Bạch nhị tiểu thư đang ở chỗ hồn sen, người muốn tìm thì hãy đi tìm bọn họ.”

Tuyết Thiền nhịn không được cười lạnh một tiếng, nhìn xuống hai nha hoàn đang quỳ, hai nha hoàn này thế nhưng ngay cả chủ tử của mình cũng không nhận ra , xem ra các nàng cũng không có bao nhiêu lòng trung thành.

“Chờ ta tìm Vương gia báo thù, lại đến tìm các ngươi tính toán sổ sách.” Bạch Tâm Nhị hừ lạnh một tiếng, nhắc váy hướng hồ sen đi đến.

Vừa đi, nàng một bên nói với Tuyết Thiền, kêu Giáng Hồng đi tìm Ngô quản gia, Ngô quản gia là một người đắc lực nên đã giúp nàng trông coi đồ cưới, ngày nàng tiến vào Vương phủ đồ cưới đều được Ngô quản gia trông coi cùng kiểm tra.

Tất cả đồ cưới, đều là của ngốc quận chúa , nàng nhất định phải giúp nàng hoàn chỉnh mang về Bạch phủ, nàng không thể mất đi tôn nghiêm, còn muốn mất thêm số đồ cưới to lớn này.

Ánh mắt Tuyết Thiền trừng thật to, khi nào thì quận chúa hiểu được dọa người , nghĩ vậy, nàng có chút run run giương mắt hỏi:“Quận...... Chủ, ngươi thật không dây dưa Vương gia ?”

Nếu thật sự là như vậy, thì thật tốt quá, quận chúa tuy rằng có chút ngây ngốc, bình thường thích im lặng, nhưng không phải người điên, nếu không đi dây dưa Vương gia, khẳng định cuộc sống của người sẽ rất vui vẻ cùng thoải mái.

Hai tròng mắt đen của Bạch Tâm Nhị thản nhiên nhìn về phía bầu trời đầy mây hướng xa xa, trên mặt lộ ra nhẹ nhàng mỉm cười, làm cho người ta có cảm giác nhàn nhạt như mây trôi, nhẹ nhàng như gió thổi, không màng đến điều gì.

Nàng hít sâu một hơi, cảm thấy hết thảy thực sự đều như mây khói, không cần để ý như vậy, nhân tiện nói:“Trước kia có lẽ là vì quá mức mê luyến hắn, cho nên ta mới ngơ ngác , nay ta đã không còn, tự nhiên cũng sẽ không ngây người nữa. Khi ta còn yêu hắn, hắn chính là trời của ta, nhưng bây giờ ta đã không còn yêu hắn, hắn trong mắt ta so với hạt cát cũng không bằng.”

Nàng tuy rằng là người của hắc đạo, làm người cũng rất tàn nhẫn, khi không có người, tính tình của nàng có chút an tĩnh, giống một nữ sinh ôn hòa, nên có rất ít người biết nàng là lão đại hắc bang, mọi người đều có hai tính cách đối lập, nàng cũng vậy.

Thấy vẻ mặt lạnh nhạt của quận chúa, Tuyết Thiền đột nhiên cảm thấy thật vui vẻ, quận chúa có thể buông tay với Tĩnh vương, trở nên rộng lượng, đây là tốt nhất, nhưng mà...

“Quận chúa tuy rằng không còn yêu Tĩnh vương gia, nhưng là...... Tương lai chỉ sợ không gả được vào chỗ tốt, ai cũng sẽ không chịu cưới một nữ tử bị chồng bỏ. Tuy rằng quận chúa là trưởng nữ, thân phận lại cao quý, với chút cao quý này, gả cho vương tôn quý tộc sẽ không cần lo lắng . Nhưng cưới một nữ tử bị hưu làm vợ….. Nô tỳ sợ, sợ lão Vương gia đem quận chúa gả cho người khác làm làm vợ kế, hoặc là làm thiếp.”

Không phải do Tuyết Thiền lo lắng nên nói vậy, mà lời nàng nói đều là sự thật, ở thời đại này, danh tiết của nữ tử còn lớn hơn trời, quận chúa bị bỏ, tương lai có thể sẽ không gả được.

Bạch Tâm Nhị hơi hơi nhíu mi, nâng mắt nói:“Chẳng lẽ nữ tử phải lập gia đình?”

Nói tới đây, miệng nàng lạnh lùng nhếch lên, bên miệng tạo nên một chút giọng mỉa mai, âm thanh lạnh lùng nói:“Không thể hưu thê, có thể cùng cách.”

Vừa nói, một bên hướng hồ sen cách đó không xa đi đến.

Tuyết Thiền đuổi theo sau thấy thế mới bừng tỉnh hiểu ra, nguyên lai đây mới thật sự là quận chúa, chỉ sợ trước kia đều là vì quá yêu Tĩnh vương gia mà ngụy trang, nàng còn nghĩ ra biện pháp cùng cách , chỉ sợ Tĩnh vương vì mặt mũi sẽ không chịu.

Bạch Tâm Nhị khẽ nâng váy đi đến , hai mắt nhìn thẳng phía trước, lạnh lùng nhìn hai người đang dựa sát vào nhau cạnh hồ sen, trời nắng đẹp, hồ sen xinh đẹp, bọn họ thật đúng là lãng mạn.

Đáng tiếc, Tĩnh vương hắn lại dám lấy đồ cưới của Bạch Tâm Nhị nàng, làm lòng tự tôn của nàng bị tổn thương, nàng sẽ đòi lại, cũng đừng trách nàng phá hoại cảnh đẹp .

Nàng tuy là người phụ nữ hiện đại đầy mạnh mẽ, cũng biết quy tắc cổ đại,“Cùng cách” Cùng “Hưu thê” Nhưng là hai khái niệm khác nhau, "hưu thê" nữ tử bị bỏ đó là người vợ bị chồng bỏ do không tốt, từ nay về sau không ngóc đầu dậy nổi, bị mọi người trong nhà sai khiến cùng đánh đập, so với nha hoàn cũng không bằng.

"Cùng cách" là do hai người không hợp nên chia tay, đối với danh tiết của nữ tử mà nói thì không có hại, cũng không bị mọi người xem thường, biết đâu còn có thể lại gả đi.

Bạch Tâm Nhu quay đầu nhìn ba nữ tử đang đến, thấy Bạch Tâm Nhị hoàn toàn không bị làm sao, vẻ mặt lại châm chọc nhìn về phía Bạch Tâm Nhị, giả vờ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, lao vào trong lòng Lan Lạc Tô nói:“Vương gia, người xem...... Tỷ tỷ nàng là người hay là quỷ.”

Thấy nữ tử ở trong lòng sợ tới mức run lên, Lan Lạc Tô liền đau lòng mà ôm chặt nàng, nâng mắt hướng Bạch Tâm Nhị nhìn lại, lạnh lùng nói:“Đương nhiên là người, bổn vương chỉ biết là nàng sẽ không chết đi dễ dàng như vậy, chưa lấy được vị trí Vương phi của bổn Vương, nàng như thế nào bỏ được mà chết? Giả thần giả quỷ, còn không phải là để bổn vương giữ nàng lại?”

Lan Lạc Tô nói xong, vẻ mặt kiêu ngạo, bày ra bộ dáng Bạch Tâm Nhị không có hắn liền sống không được.

Bạch Tâm Nhị thản nhiên nhìn qua hai người liếc mắt một cái, chỗ thắt cổ còn lưu lại dấu vết hồng hồng, không nghĩ tới hai người này vô tình như vậy, ngay cả trước kia khi nàng tìm chết bọn họ cũng không để ý, còn có vẻ mặt chế ngạo, nam nhân như vậy, thực nên bỏ đi.

Bất quá, hiện tại không phải lúc nên bỏ hắn, dù sao nàng thực lực còn chưa mạnh, tại đây khinh công cùng võ công cổ đại rất mạnh, nàng chỉ là nữ nhân, căn bản không thể đấu lại hắn, huống chi làm sao để có hơn một ngàn cấm quân chống lại quân của Tĩnh vương.

Kẻ thù quá mạnh, nàng ở trong lòng vỗ nhẹ ngực, nhất định phải trấn định, trăm ngàn không thể khẩn trương, nhất định phải giữ vững!

Nghĩ đến đây, nàng lạnh lùng nâng mắt, trong mắt ánh sáng sắc lạnh thoáng hiện, chỉ hướng nam tử trí cao khí ngạo trước mặt nói:“Tĩnh vương, ngươi không có quyền bỏ ta.”

Bạch Tâm Nhu vừa nghe, trong lòng hừ lạnh một tiếng, quả nhiên không biết xấu hổ, dám muốn lại ở Tĩnh vương phủ, diêm vương như thế nào không giữ lại nàng?

Lan Lạc Tô thấy nữ tử có vẻ mặt đầy hiểu biết, mi thanh mục tú, đột nhiên không giống trước kia như vậy dại ra ngốc nghếch , nàng làm cho hắn có một cảm giác nói không nên lời, quan trọng nhất, nàng thế nhưng có thể ở trước mặt hắn nói ra một câu đầy đủ, lời vừa nói ra, thập phần hữu lực.

Này không phải là lời của một ngốc tử có thể nói đi ?

Nghĩ vậy, Lan Lạc Tô lạnh lùng nhíu mày, khoanh tay mà đứng, cất cao giọng nói:“Bổn vương vì sao không thể bỏ ngươi, bổn vương trong lòng chỉ có Tâm Nhu, nếu ngươi thức thời, mang theo nha hoàn của ngươi ma rời khỏi vương phủ, bỏ ngươi, đã là giới hạn cuối cùng của bổn vương.”

Tiếng nói vừa dứt, phía sau Tuyết Thiền, Giáng Hồng hai người đều sợ tới mức trán đổ mồ hôi, ai chẳng biết võ công của Tĩnh vương rất cao, vừa rồi hắn mới đá quận chúa một đạp, bây giờ các nàng sợ hắn không đá nữa trực tiếp giết luôn quận chúa.