Khi Tiêu Thư có ý thức trở lại, cô đang nằm bên cạnh một nam nhân tuấn tú.

Hắn ta là ai vậy! Tiêu Thư thầm thắc mắc.

Nàng nhớ mình đang trao đổi với khách hàng kia mà.

Nhìn xuống thân thể hiện tại tràn đầy vết bầm cùng những dấu vết còn lại trên cơ thể sau một đêm xuân.

Nàng đưa mắt nhìn sang thiếu niên nằm bên cạnh mình.

Thiếu niên mặc bộ xiêm y trắng, gương mặt hắn thon gầy, hắn đang chìm vào giấc ngủ.

Làn da hắn rất trắng, môi đỏ tóc đen, hắn đẹp đến kinh người.

Dù gặp vô số trai đẹp nhưng cô vẫn cảm thấy hắn là người đẹp nhất từ trước tới giờ.

Trời! Cái nhan sắc yêu nghiệt này bảo cô không cảm thán sao cho được.

Tiêu Thư quay mặt đi không nhìn nam nhân này nữa tránh để hắn mê hoặc.

Nhưng chỉ một khắc sau từng cơn đau nhức kéo đến, đầu cô tê dại, từng đợt kí ức như cơn sóng đổ dồn vào trong đầu cô.

Đúng lúc này nam nhân kia tỉnh lại, hắn khẽ nhíu mày thấp giọng đầy lo lắng: “Thê tử nàng sao vậy?”.

Một lúc sau nàng hồi thần, lại nhìn thiếu niên nằm cạnh mình.

Hắn gọi nàng là thê tử, đúng rồi nàng là thê tử của hắn.

Người bên cạnh nàng tên gọi là Tư Thiếu Lam, là nhị gia thiếu công tử.

Mọi người đồn rằng trước kia hắn từng là một thiên tài nhưng sau cái chết của mẫu thân, hắn trở nên ngốc nghếch một cách khó hiểu.

Nguyên thân là Mộ Duy Tư, nàng là đích nữ tiểu thư Mộ Duy gia.

Từ nhỏ nàng đã được định sự chung thân với Tư Thiếu Lam, dù rằng không chấp nhận cuộc hôn sự này nhưng vì lợi ích gia tộc nàng vẫn phải kết hôn với hắn.

Nơi đây là Linh Nguyệt quốc do hoàng thất họ Thượng Quan tiếp quản.

Mộ gia là một gia tộc lớn tại Thương Thành nắm giữ tài chính nơi đây.

Cha của Mộ Duy Tư là thành chủ Thương Thành.

Còn về Tư gia, đó là một gia tộc tại kinh thành.

Gia chủ hiện tại của Tư gia là Tư Phong Liệt cha của Tư Thiếu Lam.

Hôn sự này do hai bên gia tộc định ra từ đời trước.

Nhìn người nam nhân đang ngơ ngác lo lắng hướng ánh mắt về phía cô, Mộ Duy Tư thấp nghĩ ngủ cũng đã ngủ rồi sau này ta sẽ đối xử tốt với hắn.

Tư Thiếu Lam nhìn thê tử mặt lo lắng hỏi: “Thê tử nàng không sao chứ…” nói được nửa đoạn hắn đỏ mặt ngượng ngùng mãi sau đó mới nói tiếp:”Hôm qua ta..ta..ta không cố ý làm đau nàng”.

Nói đoạn hắn ngượng ngùng lấy chăn che mặt lại.

Tiêu Thư lúc này đơ ra khuôn mặt như muốn viết ông đây là người bị thiệt ngươi thẹn thùng cái mẹ gì.

Nhưng cuối cùng nàng rất nhanh thu lại vẻ mặt đó.

Nàng đứng dậy thay y phục chỉnh chu lại rồi dẫn Tư Thiếu Lam đến thỉnh an lão phu nhân.

Một lúc sau tại đại điện Tư gia, Tiêu Thư dẫn theo Tư Thiếu Lam đến.

Nàng hành lễ thỉnh an Tư lão phu nhân: “ Nội tôn thỉnh an tổ mẫu” nói đoạn nàng kéo Tư Thiếu Lam xuống thỉnh an.

Tư lão phu nhân hài lòng gật gật ý bảo nàng ngồi xuống.

Sau khi ăn sáng xong nàng cùng Tư Thiếu Lam về phòng.

Lục lọi trong trí nhớ, nguyên chủ xuất giá hai hôm trước vì lo lắng nàng ghét bỏ Tư Thiếu Lam nên Tư lão nhân gia cho người bỏ thuốc vào chén canh mang đến phòng của nàng.

Thế nên sáng nay lão phu nhân mới thân thiện với nàng như vậy.

Nguyên chủ mới đến đây, của hồi môn của nàng do bảo quản bởi lẽ gả đến đây khiến nàng chịu một phần uỷ khuất.

Cũng bởi lẽ ấy mà mọi người tại đây đều tỏ thiện ý không dám châm chọc nàng.

Tiêu Thư quyết định sẽ giành của hồi môn của mình làm vốn kinh doanh xâm nhập thị trường.

Đúng vậy, trước kia nàng là một con ma yêu tiền, dù cho hiện tại có xuyên không nàng cũng quyết phải kiếm được thật nhiều tiền.

Còn về phần Tư Thiếu Lam hắn giờ là người của nàng dù hơi ngốc nhưng nàng cũng sẽ yêu thương bảo về hắn.

Lúc này Tư Thiếu Lam đang ngồi cạnh nàng bỗng ngơ ngác nhìn nàng hỏi: "Nàng có sao không? Lúc sáng nhìn sắc mặt của nàng không tốt..có cần ta nhờ người tìm đại phu khám cho nàng không?".

Hắn nhìn nàng như thể nàng sắp rời xa hắn không bằng.

"Ta không sao chàng đừng lo" nàng vừa nói vừa an ủi hắn nhưng có vẻ hắn vẫn chưa tin.

Có lẽ là do cái chết của Tư phu nhân, cũng bởi vậy mà hắn mới ngốc như bây giờ.

Nàng thấp giọng: "Chàng xem ta không sao thật mà".

Có vẻ như hắn đã giảm bớt sự lo lắng vui vẻ cười với nàng.

Nụ cười ấy đẹp biết bao, càng làm cho khuôn mặt ấy tươi sáng.

Nàng hạ quyết tâm rằng phải giữ cho khuôn mặt ngây thơ ấy luôn như vậy.

Tối đó, khi mọi người đã ngủ hết, nàng rời giường kéo chăn đắp cho Tư Thiếu Lam rồi kéo lấy áo khoác, đi ra ngoài hóng mát.

Nàng mới đến đây một ngày tuy có kí ức của nguyên thân nhưng rất mơ hồ bởi lẽ nàng cũng chỉ là nhi nữ khuê các không được tiếp xúc với nhưng chuyện xã giao.

Nàng suy ngẫm hồi lâu rồi bước vào phòng.

Lúc này phu quân ngốc kia của nàng không thấy nàng đâu hốt hoảng đi tìm.

Khi thấy nàng thì khóc lóc giữ chân xin nàng đừng bỏ hắn.

Nàng cũng hết cách với tên ngốc này chỉ biết ôm hắn an ủi.

"Ta sẽ không rời xa chàng đâu nên chàng vui lên nào nếu không ta sẽ giận đó".

Nghe nàng nói sẽ giận hắn lên nhịn xuống nhưng mắt vẫn rưng rưng như không kìm được.

Thiệt là khổ a sao ngoài trừ cái mặt đẹp trai ra thì vị phu quân này của nàng cái gì cũng không tốt vậy.

Tiêu Thư thầm than thân.

Tiêu Thư nhìn nam nhân sắp khóc trước mặt nhẹ giọng nói: "Như này đi sau này ta gọi chàng là Lam nhi được không".

Nghe nàng nói vậy Tư Thiếu Lam vui mừng: "Vậy ta gọi thê tử là Tư nhi được không" vừa nói mặt hắn đầy vẻ mong chờ.

Tiêu Thư hết cách với ngốc tử nhà mình gật gật đầu.

Thấy vậy ngốc tử kia liền vui mừng ôm Tư nhi của hắn vào lòng ôm nàng đi ngủ.

Hắn ôm nàng thật chặt như thể sợ nàng chạy mất nhưng cũng không dám ôm quá chặt sợ làm nàng đau sẽ giận hắn.

Tiêu Thư dường như đang suy ngẫm không biết ngốc tử của nàng đã xảy ra chuyện gì trong quá khứ để khiến hắn trở nên ngờ nghệch như giờ..