Cánh tay của Diệp Linh Cẩm vừa cử động, đầu gác lên tay cũng trượt ra, tỉnh giấc. Nàng không biết mình đã ngủ trong bao lâu, tuy nhiên xem ra đã là giờ Tý.

Vài sợi tóc của Địch Tinh tung bay, có cảm giác hăng hái, khác hoàn toàn so với lúc bình thường.

"Như thế nào?" Nhan Nhiễm Y hỏi.

Địch Tinh đi thẳng đến trước bàn ngồi xuống, thở dài, thở hổn hển nói: "Ai.............Đừng có hy vọng gì, ghi chép về trận ôn dịch hai năm trước chỉ có hai dòng chữ, về người kia cũng chỉ nói đó là một người trẻ tuổi, rất thần bí................chỉ có.........."

"Chỉ điều tra được những cái này?" Quan Hoán Chi hỏi.

Địch Tinh gật đầu một cái.

Mọi người rơi vào trạng thái trầm mặc..........Mặc dù đêm đã khuya, nhưng không ai thấy buồn ngủ............ Dù sao.............thần bí quá thật sự làm cho người khác không hiểu nổi.

"Xem ra................Con đường điều tra vụ án lần này của Quan huynh không hề thuận lợi a............." Nhan Nhiễm Y thoải mái cười cười nói.

"Đây là lần thứ hai.........." Quan Hoán Chi trả lời.

Địch Tinh kinh ngạc: "Còn có lần trước sao?"

"Chuyện bắt cóc thiếu nữ uống máu ở Lịch Thành............"

Diệp Linh Cẩm cho rằng vụ án ấy Quan Hoán Chi đã phá được. Nếu không có những lời kia............ Đột nhiên nàng nhớ ra, mặc dù vụ án kia so với vụ án Diệp gia chỉ là chuyện nhỏ..............nhưng đều là vì Trường Sinh!

Nghĩ đến đây, Diệp Linh Cẩm cảm thấy rùng mình.

Là trùng hợp hay do người khác cố ý gây nên?

Trong đại sảnh lại là một mảnh trầm mặc, hiển nhiên là tất cả mọi người đều đang nghĩ đến chuyện đó.

"Chuyện ở Liễu Thành và Trường Sinh dẫn có liên quan nhưng chuyện ở Lịch Thành và Trường Sinh dẫn không có liên quan a.........." Địch Tinh vuốt vuốt cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Không ai trả lời..............

Lúc này vẻ mặt của Diệp Linh Cẩm cũng rất nghiêm túc, cũng may là sự chú ý của mọi người đều đặt trên vụ án nên không có ai chú ý đến nét mặt của nàng.

"Không còn sớm nữa............Cũng nên đi ngủ thôi................Ngày mai thu dọn một chút rồi đến Đan Thành............mọi người thấy thế nào?" Quan Hoán Chi hỏi.

Đich Tinh hai tay giơ lên: "Ta không có ý kiến...........Cho dù ta có ý kiến thì các ngươi cũng không để ý đến ta." ╮( ̄▽ ̄" )╭

"Cẩm nhi............Ta đưa ngươi đi ngủ............." Nhan Nhiễm Y đứng lên, đưa tay ra với Diệp Linh Cẩm. Dùng hành động thực tế để tỏ rõ thái độ của mình.

Thật ra thì lúc này Diệp Linh Cẩm cũng cảm thấy có chút mệt mỏi: "Ừ..........."

Nhớ đến những người đang trong vùng nước sôi lửa bỏng của Liễu Thành, trong lòng nàng lại có chút buồn bã, nhưng mà, nàng không phải là loại ngây thơ cho rằng chỉ với lực lượng của bọn hắn mà trong thời gian ngắn có thể kêu gọi, thức tỉnh được người Liễu Thành.

Khi mọi người còn đang sống chung, chung quy lại sẽ phát hiện ra có một số việc mình không thể giúp gì được.............Ví dụ như, Quan Hoán Chi không có cách nào có thể giải đáp tất cả các câu đố, ví dụ như Diệp Linh Cẩm không thể trở về hiện đại, ví dụ như Địch Tinh không thể quay lại để cứu người nhà mình, ví dụ như nhất định bọn họ phải bỏ lại mọi người trong Liễu Thành để tiếp tục đi đến Đan Thành, ví dụ như Nhan Nhiễm Y............