"Không sao. . . . . . khiến cho Bách Hiểu cô nương tổn hao tâm trí rồi" Nhan Nhiễm Y lại nâng ly.
Bách Hiểu cười khẽ, uống một hơi cạn sạch. Nói: "Xấu hổ. . . . . . Ta sẽ tiếp tục điều tra."
Diệp Linh Cẩm có cảm thấy không khí này là lạ.
"Còn có. . . . . ." Bách Hiểu khẽ nhíu mày lại "Nhan công tử, mặc dù ta không có chút manh mối nào nhưng mà ta cũng sẽ tiếp tục điều tra. Có Nhan công tử ở đây, ta sẽ không thất bại hai lần đâu! Nếu như không tra ra chút gì, làm sao xứng đáng với danh hiệu của ta"
Diệp Linh Cẩm lẳng lặng ăn phần ăn của mình, không nói chen vào. Thỉnh thoảng, Nhan Nhiễm Y lại gắp một miếng thịt bỏ vào trong chén của nàng.
Xem ra. . . . . là đã tìm hiểu rõ ràng ý thích của nàng rồi. Thật ra thì Diệp Linh Cẩm không biết làm sao hôm nay nàng lại không có chút cao hứng nào.
Trong phòng ăn, cách vài cái bàn có ba đại hán diện mạo hết sức hung ác, tay cầm đại đao rất giống trong tiểu thuyết võ hiệp, có biệt danh là "Gấu đen mù vô địch" hay "sư tử ba đầu sáu tay", nhìn giống hệt nhau.
"Ai. . . . Nghe nói con gái của Liễu Như Sương là Diệp Linh Cẩm vẫn còn sống. Diệp gia gặp chuyện không may, đêm đó đã được người cứu đi cũng chưa chết, nói không chừng Trường Sinh Dẫn ở trên người của nàng" Một đại hán nói.
Tên còn lại để đại đao xuống, cầm vò rượu lên uống liền một hơi, nói: "Nếu có thể tìm được người con gái này của Liễu Như Sương, sẽ biết được Trường Sinh Dẫn ở nơi nào, tìm được rồi, ta và ngươi, cuộc đời này huynh đệ ba người chúng ta không phải lo, bạc và nữ nhân, muốn cái gì có cái đó".
Người còn lại phụ họa nói: "Đúng vậy. . . . Nghe nói người con gái này của Liễu Như Sương là một kẻ ngốc. Đáng tiếc Liễu Như sương năm đó dù sao cũng là một mỹ nhân. Nhưng con gái của bà ta lại là một kẻ ngốc, trái lại sẽ dễ dàng tìm kiếm, hơn nữa nghe nói bọn họ đã tới Lịch Thành".
Hiển nhiên, bộ dạng ba người giống hệt nhau. Nơi này, Nhan Nhiễm Y, Bách Hiểu, Diệp Linh Cẩm dĩ nhiên là nghe được. Trong lòng Diệp Linh Cẩm thoáng "lộp bộp".
Nhan Nhiễm Y nhìn Diệp Linh Cẩm bên cạnh ngẩn người ra, liền nói với Bách Hiểu: "Xem ra, nơi đây không thể ở lâu được, vốn muốn mời Bách Hiểu cô nương cùng ăn một bữa thật ngon, sau đó cáo từ. . . . Thật là thất lễ rồi". Dứt lời, liền kéo Diệp Linh Cẩm, đè đầu của nàng xuống.
Diệp Linh Cẩm hiểu được Nhan Nhiễm Y lo lắng người khác sẽ thấy vẻ mặt đờ đẫn của nàng, hoặc là sợ nàng đột nhiên ngây người ra sẽ bị người khác phát hiện.
"Xe ngựa ta đã phân phó người chuẩn bị tốt rồi, ta sẽ tiễn đưa các ngươi rời đi" nữ nhi giang hồ quả nhiên là không câu nệ tiểu tiết.
“cảm ơn”
Ba người ra khỏi quán rượu, xe ngựa dừng ở cách đó không xa. Thật ra thì đã ở ngoài thành Trường Giang rồi, chỉ là cảnh sắc nơi này rất đẹp, nên mỗi ngày có rất nhiều người đến ngắm cảnh, câu cá, người sinh sống ở chỗ này mới mở quán rượu.
Nhan Nhiễm Y kéo Diệp Linh Cẩm hướng về phía Bách Hiểu. Ba người làm tư thế cáo biệt.
"Thật ra thì ta biết rõ, nàng không phải sư muội của ngươi mà là Diệp gia đại tiểu thư, Diệp Linh Cẩm" Bách Hiểu nhìn Nhan Nhiễm Y, nhàn nhạt nói ra.