"Mỹ ca ca. . . .", Diệp Linh Cẩm dừng lại, hai mắt mở to nhìn Quan Hoán Chi. Chỉ thấy gương mặt trước mắt lạnh lùng nhưng anh tuấn, đôi lông mày hơi cau một cái, chỉ là rất mơ hồ thoáng qua, sau đó Quan Hoán Chi gật đầu với Diệp Linh Cẩm một cái để tỏ ý.
Ước chừng là nhớ lại quá khứ không vui, Diệp Linh Cẩm nhìn trời. . . rất muốn xoa nhẹ lên khuôn mặt Phán quan bị Sói xám lớn làm thương tổn tâm linh kia, nhưng nàng biết, nếu như nàng tiếp tục chào hỏi với hắn thì sẽ chỉ là họa vô đơn chí, cho nên nàng quyết định, hay là rưới thêm chút dầu lên lửa đi! Bởi vì mới vừa rồi nàng thật rất không vui vẻ! Sự thật chứng minh, tâm tình của người ta không tốt sẽ trở nên tồi tệ, bất kể là thông minh như Nhan Nhiễm Y, hay là giả bộ ngu như Diệp Linh Cẩm.
"Mỹ ca ca. . . ." Diệp Linh Cẩm thừa dịp Quan Hoán Chi đi qua bên người nàng, liền kéo tay áo hắn lại.
Quan Hoán Chi ngừng lại, mặt hơi đen (khó chịu).
"Mỹ ca ca không nhớ rõ Cẩm nhi sao. . . làm sao lại ngốc như vậy. . ." Diệp Linh Cẩm lộ vẻ mặt khờ dại hỏi.
Quan Hoán Chi cho dù muốn đánh người cũng không cách nào xuống tay, bị người ta chộp được chứng cứ cho tội danh “công tử nhà quan ức hiếp thiếu nữ nhà lành” sẽ không tốt, sau này hắn vẫn còn muốn lăn lộn đấy.
“Cô nương, ngươi ở chỗ này một mình sao?” tên khốn kiếp Nhan Nhiễm Y kia ở đâu?
"Uh, kế mẫu bỏ ta rồi. . . . . ."
Nha hoàn bên cạnh bị việc cố ý đè thấp giọng nói, giả bộ thần sắc ưu thương của Diệp Linh Cẩm chọc cho phì cười một cái.
"Ách, cô nương chớ khổ sở. .". Quan Hoán Chi kỳ thật không biết an ủi người.
Diệp Linh Cẩm thiếu chút nữa bị bộ dạng không được tự nhiên này của Quan Hoán Chi làm cho tức cười.
"Sao mỹ ca ca lại tới nơi này. . . . .", thật ra thì nàng rất tò mò, chỗ tốt của việc làm kẻ ngốc chính là muốn nói cái gì, muốn hỏi cái gì, căn bản cũng có thể nói ra, không cần suy nghĩ quá nhiều.
"Ách,. . .Ta. . . . Ca. . . Ca, ca đến tự nhiên là có chuyện, cho nên trước không giúp ngươi được, tối nay tới tìm ngươi chơi”. Hai chữ “ca ca" này thật lòng mà nói hắn rất khổ sở, rất không được tự nhiên, dĩ nhiên, hắn sẽ không trở về chơi đâu, hắn nói dối thôi.
Hắn xoay người, nói với người dẫn đường: “Đừng để cho Bách Hiểu cô nương đợi lâu, chúng ta nên đi thôi”. Dứt lời, liền đi theo người dẫn đường, không nhìn cặp mắt đờ đẫn, lộ vẻ sầu não, suy nghĩ của Diệp Linh Cẩm.
Nhìn Quan Hoán Chi rời đi giống như trốn, Diệp Linh Cẩm rất là vui sướng trong lòng, vì thế, trong nháy mắt đã cười lên"ha ha".
Nha hoàn của nàng nhìn theo không hiểu ra sao, cuối cùng tổng kết: ý tưởng của kẻ ngốc luôn khác người, không cách nào lý giải nổi.
Diệp Linh Cẩm đi theo nha hoàn vòng bên đông, vòng bên tây, trong lòng cảm thán: giang hồ này nghe ra thật là phức tạp, bí mật bên trong nhất định là không ít nhưng nàng không có hứng thú. Ngộ nhỡ không cẩn thận để cho nàng phát hiện ra cái gì lại bị cuốn vào tranh chấp nhà ai thì nàng phải làm sao? đường giang hồ này đi loạn không tốt.