Bách Hiểu cầm cây quạt che miệng, không trả lời.
Động tác này quả là phong tình vạn chủng, đây mới thật sự là phụ nữ nha.....Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thán
"Thật ra thì, tại hạ có một yêu cầu hơi quá đáng." Nhan Nhiễm Y thở dài với Bách Hiểu.
Nói thật là bây giờ Diệp Linh Cẩm rất muốn đứng trước mặt Nhan Nhiễm Y, sau đó xách thắt lưng hắn kêu lên: Ngươi cầu xin ta đi...............Có cầu xin thì ta cũng không đồng ý với ngươi.........Dĩ nhiên tất cả những điều này chỉ tồn tại trong suy nghĩ nàng.
Ngươi tồn tại rất sâu trong suy nghĩ của ta.........Không hiểu tại sao Diệp Linh Cẩm rất muốn hát câu hát này lên.
Bách Hiểu thu cây quạt mỉm cười: "Nhan công tử cứ nói đi, đừng ngại."
Vì vậy, Nhan Nhiễm Y từ rất không khách khí lúc đầu trở về bộ dạng miễn cưỡng làm cho người ta cảm thấy không được tôn trọng nói: "Gần đây Vi Đăng có chuyện không thể ở lại đây, tại hạ cũng thường xuyên đi ra ngoài, Bách Hiểu cô nương có thể chăm sóc cho sư muội tại hạ trong lúc tại hạ đi ra ngoài được không? Dĩ nhiên, hàng ngày tại hạ sẽ đón Cẩm nhi về."
Đây là đang nhờ người khác chăm sóc sủng vật của mình sao......Không đúng, đây là phó thác mới đúng!
Vi Đăng muốn rời đi? Thật ra Diệp Linh Cẩm cũng không biết cả ngày Nhan Nhiễm Y làm những việc gì, chỉ thấy hắn thi thoảng đi dạo phố uống trà, cộng thêm việc thỉnh thoảng đi trêu chọc nàng.
Bách Hiểu chậm rãi mở cây quạt ra, khóe miệng nhếch lên, nói: "Rất vui lòng được giúp đỡ......"
Cứ như vậy thôi sao.............Diệp Linh Cẩm trơ mắt nhìn Nhan Nhiễm Y coi mình như là sủng vật, mà không, là phó thác mình ột người khác......
"Đa tạ.......Vừa rồi cô nương nói không phải đến là để chơi tiếp ván cờ sao? Bây giờ vừa vặn chúng ta có thể đi trao đổi nghiên cứu một phen." Nhan Nhiễm Y cười với vẻ khiêm tốn, thật đúng là đỉnh cao của bốn chữ "mặt người dạ thú" . O( ̄ヘ ̄o#)
Vì vậy, Diệp Linh Cẩm đành nhìn một đôi "trai tài gái sắc" đi nghiên cứu thảo luận.
Không ngoài dự đoán, mấy ngày sau, Diệp Linh Cẩm mặc áo ngủ bằng gấm đi theo Nhan Nhiễm Y đến hang ổ của Bách Hiểu, một tòa nhà tương đối yên lặng trong Lịch Thành - Giang Hồ Văn.
Cái tên rất khí khái.
Diệp Linh Cẩm đi theo Nhan Nhiễm Y, tiện thể quan sát kết cấu trạch viện xung quanh, nếu nói đến Diệp gia giàu có như khói trong thành có đông dân số thì tên tuổi của Bách Hiểu trên giang hồ cũng không khác biệt lắm. Trong lòng nàng cảm thán: thì ra Bách Hiểu này còn là một phú bà đích thực......
Diệp Linh Cẩm đi sau vạt áo Nhan Nhiễm Y theo gia đinh đi vào.
Lúc này Bách Hiểu một thân y phục trắng thanh lệ đang ngồi trước bàn đọc sách, nhìn đến trên bàn thì thấy một đống tài liệu. Cúi đầu, môi khẽ mím lại, một làn tóc khẽ xõa bên vai, trông vô cùng động lòng người.
Nữ nhân khi làm việc nghiêm túc là đẹp nhất nha........Diệp Linh Cẩm cảm thán. Mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ đạt tới cảnh giới kia.
"Đến rồi sao........." Nhận ra bọn họ đã đến, Bách Hiểu ngẩng đầu lên.
Nhan Nhiễm Y chắp tay nói: "Thật sự là đã làm phiền rồi...."
"Việc nhỏ thôi, Nhan công tử trở nên khách khí như vậy từ khi nào?" Y phục trắng, tóc đen, đôi môi, ánh mắt sáng ngời, chiếc quạt nhỏ từ gỗ đàn hương, phóng thái yểu điệu.