Mấy ngày sau, Diệp Linh Cẩm vẫn an phận ở trong phòng, thỉnh thoảng nguyền rủa Địch Tinh ra cửa gặp phải quan, trộm đồ thì bị người ta bắt được, nhân tiện suy nghĩ về cuộc sống.
Thỉnh thoảng Nhan Nhiễm Y cũng tới thăm nàng, hắn ngồi uống trà, còn nàng thì ngồi ở chỗ khác ngẩn người. Vì vậy so với trước kia thì hai người gặp mặt nhau nhiều hơn.
Chung quy thì Diệp Linh Cẩm vẫn cảm thấy Nhan Nhiễm Y chịu khó đến thăm nàng như vậy chỉ để nói ình biết chủ nhân của sủng vật là ai, đừng để sau này lại có người mới chỉ dùng một xâu mứt quả là có thể lừa gạt.
Điều này càng làm cho Diệp Linh Cẩm nghĩ rằng sau này mình có phải là nên ngoe nguẩy cái đuôi chào đón mỗi khi Nhan Nhiễm Y đến, rồi lại ngoe nguẩy cái đuôi vui vẻ đưa tiễn hay không nữa. ( ̄_ ̄' alt='' >' alt='' >' alt='' >)
Từ khi Diệp gia xảy ra chuyện không may đến nay đã hơn một tháng, ở Lịch Thành cũng đã hơn nửa tháng, khách điếm này gần như đã bị nàng biết được hết mọi ngõ ngách. Tiểu nhị trong khách điếm cũng rất thân thiện, thấy nàng là một kẻ ngốc, còn thỉnh thoảng giúp đỡ nàng. Diệp Linh Cẩm đi theo Nhan Nhiễm Y coi như không phải lo lắng chuyện cơm áo, cuộc sống như thế này mặc dù không có động lực, không có mục tiêu, nhưng cũng coi như không phải buồn không phải lo. Chẳng qua thỉnh thoảng nàng nằm mơ thấy một số chuyện không muốn nhớ tới, ví dụ cái đêm mà Diệp gia gặp chuyện không may đó. Dù sao trong đêm đó, có quá nhiều cảnh tượng làm cho nàng kinh sợ. Nàng không muốn nhớ đến chuyện này, nhưng thỉnh thoảng bị tỉnh giấc lúc nửa đêm khiến nàng nhận ra mình sẽ vĩnh viễn không thể quên được chuyện này.
Gần đây Nhan Nhiễm Y và Bách Hiểu thường xuyên gặp nhau, cho dù là Nhan Nhiễm Y có ý đồ gì, Diệp Linh Cẩm chỉ có thể hy vọng Bách Hiểu kia có thể thu phục được con sói này.
Trên thế gian này vỏ quýt dày luôn có móng tay nhọn nha! Diệp Linh Cẩm vô cùng tin tưởng những điều này. Ngoài ra còn có một câu: "Cái gì của người khác thì sớm hay muộn gì cũng phải trả lại cho họ."
Diệp Linh luôn ôm tâm lý khuất phục trước uy nghiêm của Nhan Nhiễm Y.
┭┮﹏┭┮
Nhưng mà, có một điều Diệp Linh Cẩm hoàn toàn không nghĩ đến, Bách Hiểu một mình đến đây tìm nàng. Σ(っ°Д°;)っ. Có lẽ chẳng qua là vì nàng đang sống nương tựa vào Nhan Nhiễm Y, là một sư muội ngu ngốc nhiều năm của hắn mà thôi.
"Cẩm nhi cô nương." Bách Hiểu ngồi bên cạnh bàn nhìn Diệp Linh Cẩm đang ngồi ở mép giường chơi đùa với ngón tay.
Ngẩng đầu, liếc mắt nhìn, cúi đầu, tiếp tục chơi ngón tay.
Không phải Diệp Linh Cẩm có địch ý với nàng, đơn giản chỉ là, đây là hình thức mà kẻ ngốc đối xử với những người xa lạ.
Bỗng nhiên, một xâu đỏ đỏ được đưa tới trước mặt Diệp Linh Cẩm.
"Lần trước nhìn thấy Cẩm nhi cô nương thích ăn mứt quả, lần này ta đến liền mang theo một xâu........" Bách Hiểu một tay phe phẩy quạt, vừa tươi cười nói.