Lấy máu? !
Thanh lâu lại lấy máu sao!
"Ken két. . . . . ." Cửa được mở ra.
"Mấy kẻ mới vừa mang về tỉnh lại rồi thì mang đi." Diệp Linh Cẩm giờ phút này căn bản không dám ngẩng đầu.
Nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện.
Hai người đỡ nàng đi ra ngoài.
Ra khỏi gian phòng, nàng mới phát hiện này tựa hồ không giống kỹ viện, mà giống nhà dân. Chẳng lẽ không phải kỹ viện? Đấy lại là nhà riêng của phú hào?
Nàng bị đưa đến một căn phòng khác.
"Nha đầu, ngẩng đầu lên." Một người phụ nữ trung niên lên tiếng.
Thấy Diệp Linh Cẩm không có phản ứng, trực tiếp nâng cằm của nàng lên.
"Ừ. . . . . . Dáng dấp cũng không tệ lắm, cũng là xử nữ, chỉ là. . . . . ." Một phụ nhân vẫy vẫy tay trước mặt Diệp Linh Cẩm, lại kêu nàng hai tiếng.
"Lần này làm sao lại mang ngốc tử tới?" Phụ nhân nhíu nhíu mày.
"Hừ. . . . . .Mất cả buổi không ngờ lại bắt phải ngốc tử!" Đại hán bên cạnh nói, Diệp Linh Cẩm có thể cảm thấy đại hán chán ghét nàng.
Phụ nhân suy tư một lát, nói: "Lúc ấy tiên nhân kia chỉ nói phải là máu xử nữ, cũng không nói ngốc tử thì không được, hơn nữa ta thấy nàng cũng coi như bình thường, trực tiếp đi lấy máu thôi."
Thật muốn phun máu!
Không đợi Diệp Linh Cẩm nghĩ nên làm thế nào, liền bị kéo sang một bên, mà giờ phút này, dao găm đã cách cổ tay nàng rất gần.
"Ưmh. . . . . . Không cần, không cần!" Diệp Linh Cẩm lúc này thật sự hoảng sợ, hơn nữa một ngốc tử có cái phản ứng này cũng hết sức bình thường. Nàng dùng cách giãy giụa để giải toả nỗi sợ hãi trong lòng.
Dao sắc bén, một chén nhỏ.
Không cần đâu! Nàng sợ đau, sợ chảy máu.
"Bộp. . . . . ." Một cái tát lanh lảnh vang dội đánh vào mặt Diệp Linh Cẩm, nàng bị đánh đến mức thấy trời đất mù mịt, té trên đất.
Đại hán tức giận nói: "Câm ngay, chỉ là đồ ngốc mà còn dám lộn xộn!"
Nói xong, đi tới bắt lấy tay Diệp Linh Cẩm, gọn gàng cắt đúng một nhát dao.
"A. . . . . ." Nước mắt chảy ra không sao khống chế được, Diệp Linh Cẩm hiện tại trừ đau, cái gì cũng đều không biết, ngay cả vết thương được băng bó lại, rồi bị ném lại vào phòng đều trong lúc vô tri vô giác.
Cả nhà Nhan Nhiễm Y ngươi. . . . . . Cả nhà mụ già ngươi. . . . . . Tổ nội thằng đại hán. . . . . . Lúc này Diệp Linh Cẩm đã khôi phục ý thức, tựa vào góc tường, mắng bọn họ, trừ việc đó, nàng thật không biết có thể làm gì.
Lần đầu tiên cảm thấy vô lực như thế, tuyệt vọng đến vậy, ngay cả đêm Diệp gia bị diệt môn cũng chưa từng có cảm giác này. Một ngốc tử không thân không thích, ai sẽ đến cứu nàng?
Là cái kẻ cứu nàng dẫn đi, sau đó cũng không ngó ngàng đến nàng, Nhan Nhiễm Y sao? Hay kẻ chỉ nghe theo chỉ thị mà làm việc, Vi Đăng? Hay kẻ chỉ biết xem mình là ngốc tử mà trêu chọc, Địch Tinh? Rồi kẻ hiện giờ chắc phải còn sống, Diệp Linh Đoạn? Nghĩ đến chỗ này, Diệp Linh Cẩm liền nghĩ tới tên bạch y nam tử cứu Diệp Linh Đoạn. . . . . Sau đó lại nhớ tới mình bị bỏ rơi.