Diệp Linh Cẩm đi tới mở cửa.
"Tỷ tỷ. . . . . ." Trên tay Diệp Linh Đoạn bưng cơm và đồ ăn.
"Đoạn Nhi. . . . . ."
Diệp Linh Đoạn đi vào, đem đồ ăn đặt trên bàn.
"Nghe Địch Tinh nói ngươi bị Nhan công tử bắt bế quan. . . . . . Ta tới đưa một ít đồ ăn cho ngươi. . . . . ."
". . . . . ." Bế quan.
Nàng rất đói bụng.
Diệp Linh Đoạn ngồi trước bàn, nhìn Diệp Linh Cẩm ăn cơm.
"Tỷ tỷ. . . . . .Từ trước cho tới nay, ta vẫn chưa hỏi. . . . . . Nhan công tử đối với ngươi tốt có không. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm ngừng tay một lúc.
"Mẹ kế. . . . . . Tốt. . . . . . Có thịt ăn. . . . . ." Nói xong, lại phối hợp nhìn đồ ăn mặn chay kết hợp.
Diệp Linh Đoạn bật cười "Phì" một tiếng.
"Chờ sau này, tất cả mọi chuyện kết thúc. . . . . . Ta. . . . . . Ta sẽ thành thân với Bùi đại ca. . . . . ." Diệp Linh Cẩm nói ấp úng, có chút đỏ mặt."Đến lúc đó, sẽ chăm sóc ngươi. . . . . ."
"Bùi đại ca rất tốt, sẽ không để ý, như ngươi vậy, luôn đi theo Nhan công tử, cũng không phải là biện pháp hay. . . . . ."
Trong lòng Diệp Linh Cẩm cảm thấy vô lực.
Theo đạo lý mà nói, là nên chờ Diệp Linh Cẩm thành thân rồi mới đến Diệp Linh Đoạn . . . . . .
"Tốt lắm tốt lắm. . . . . . Chỉ nói là nói. . . . . . Ta còn không chắc sẽ gả cho Bùi đại ca. . . . . ."
Diệp Linh Đoạn không nhìn thấy biểu tình cô đơn trên mặt Diệp Linh Cẩm.
"Ngươi còn có thể đi theo Nhan công tử. . . . . ."
"Ừ. . . . . ." Diệp Linh Cẩm ngơ ngác lên tiếng.
Diệp Linh Đoạn đã trưởng thành, nếu là lúc trước, nàng sẽ không nghĩ nhiều như vậy. . . . . . Những ngày này, nàng đã trải qua bao nhiêu chuyện. . . . . . Diệp Linh Cẩm có chút đau lòng, cũng cảm thấy Nhan Nhiễm Y nói không sai, nàng quá ích kỷ.
Chờ sau khi Diệp Linh Đoạn đi, Diệp Linh Cẩm ngơ ngác ngồi ở bên cạnh bàn, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều. . . . . .
Khi bầu trời hắc ám bị ánh mặt trời chiếu sáng, khi ánh mặt trời chiếu vào phòng, Diệp Linh Cẩm tỉnh lại từ giấc ngủ say. Nàng ngủ thiếp đi trên bàn.
Đứng lên duỗi lưng một cái, rửa mặt, Diệp Linh Cẩm lại ngồi trở lại trước bàn, một tay chống má, trông rất ngây ngô.
Hôm nay, nàng không biết nên đối mặt với Nhan Nhiễm Y thế nào.
Chỉ còn cách ngồi ngây ngốc ở trong phòng thôi. . . . . . Ngày hôm qua suy nghĩ một đêm, về sau nên làm cái gì, nhưng là nghĩ đi nghĩ lại trong đầu chỉ xuất hiện mấy câu nói cuối cùng của Nhan Nhiễm Y, kết quả đầu óc trở nên rối một nùi, bất tri bất giác ngủ thiếp đi, quay đầu lại cũng không có kết quả gì.
Diệp Linh Cẩm đấm đấm bàn, nghi ngờ có phải mình luôn giả vờ ngốc nên bây giờ bị ngốc thật hay không.
"Đông đông đông ——" "Ken két ——" cửa bị đẩy ra. Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu.
Ánh mặt trời chiếu vào căn phòng mờ tối, khiến cho Diệp Linh Cẩm không thể mở mắt.
Một bóng người đi tới, mặc dù không thấy rõ, nhưng Diệp Linh Cẩm biết là ai.
"Bắt ngươi úp mặt vào tường sám hối ngươi lại tưởng thật sao. . . . . ." giọng nói dịu dàng khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.
Diệp Linh Cẩm lấy tay che ánh mắt có chút trố mắt, không ngờ đến Nhan Nhiễm Y còn có thể giống như trước, nàng vẫn cho là, trải qua tối hôm qua, bọn họ sẽ không giống như trước được nữa, nàng cũng có cách nào dùng giọng nói có chút sững sờ kêu hắn một tiếng"Mẹ kế" .
Nhan Nhiễm Y đi vào, sờ sờ đầu của nàng."Ngẩn người cái gì. . . . . ." Một thân áo tím lúc sáng sớm tinh mơ, càng thêm mê người, mà trên mặt hắn mang theo nụ cười, so còn đẹp hơn ánh mặt trời.
"Mẹ kế. . . . . ." Dần dần thích ứng ánh sáng, Diệp Linh Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, lỗ mũi có chút ê ẩm.
Nhan Nhiễm Y cười với nàng, chìa tay ra, nói: "Đi thôi. . . . . . Đi dùng điểm tâm, sau đó đi nói lời cảm tạ với Bách Hiểu cô nương. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhìn bàn tay chìa ra trước mắt, ngẩn người, đem móng vuốt đặt vào bàn tay ấm áp ấy.
Địch Tinh và Quan Hoán Chi sớm đã yên vị ở trước bàn.
"Đứa ngốc. . . . . . Ngươi thật đúng là nghe lời, người ta bắt ngươi úp mặt vào tường sám hối ngươi lại làm thật. . . . . ." Thấy mọi người đã đến đông đủ, Địch Tinh không khách khí cầm bánh bao, khởi động.
"Tới dùng cơm đi. . . . . ." Quan Hoán Chi nhìn hai người, nói.
Nhan Nhiễm Y và Diệp Linh Cẩm ngồi xuống, cầm cái bánh bao đưa cho Diệp Linh Cẩm, nói: "Thịt . . . . . ."
Diệp Linh Cẩm nhận lấy bánh bao, cắn môi gật đầu một cái, nhìn Nhan Nhiễm Y, lại nhìn Địch Tinh và Quan Hoán Chi, đột nhiên cảm thấy, bốn người ngồi cùng nhau như thế này thật tốt, bát cháo nóng hổi đặt trước mặt nàng giống như một màn sương.
Không bao lâu khi bọn họ ăn xong, đã có người tới truyền lời, nói là Bách Hiểu tới, xin bọn họ tiếp đón.
Chờ bọn họ đến đại sảnh, Bách Hiểu đang ngồi nói chuyện phiếm với Bùi Lâu Tuấn và Diệp Linh Đoạn
"Bách Hiểu cô nương. . . . . ." Nhan Nhiễm Y hướng Bách Hiểu thở dài, cử chỉ hoàn mỹ chu đáo. Nhan Nhiễm Y đối với bất cứ ai đều như thế này.
Quan Hoán Chi và Địch Tinh cũng chào hỏi.
Bách Hiểu đứng dậy, lắc lắc chiết phiến, cười: "Các vị cần gì phải đa lễ, Diệp cô nương là bằng hữu của ta, bằng hữu gặp nạn dĩ nhiên là phải giúp . . . . . ."
Chiếc quạt che đi một nửa gương mặt nàng, không thấy rõ thần sắc.
Diệp Linh Cẩm nhìn Bách Hiểu, có chút sầu não. Lúc còn ở Lịch Thành, nàng cũng biết, Bách Hiểu có tình ý với Nhan Nhiễm Y, cô gái hoàn mỹ như thế này, tất nhiên là Diệp Linh Cẩm mất hứng . Nhưng Nhan Nhiễm Y đối với bất kì ai đều có thái độ ôn hoà, sợ là đã làm tổn thương Bách Hiểu rồi.
Nhưng một cô gái kiên cường như vậy, coi như thích, cũng sẽ không dễ dàng nói ra khỏi miệng, yêu thầm làm sao nói được?
"Cẩm Nhi. . . . . ."
Diệp Linh Cẩm bừng tỉnh, nhìn về phía Nhan Nhiễm Y.
"Có thể cứu ngươi ra ngoài nhờ có Bách Hiểu cô nương, mau cám ơn cô nương đi. . . . . ."
Mặc dù Diệp Linh Cẩm không biết Bách Hiểu và Chung Sách có khúc mắc gì, nhưng vẫn cần phải nói lời cám ơn. Vì vậy từ sau lưng Nhan Nhiễm Y đi tới trước mặt Bách Hiểu.
"Bách Hiểu tỷ tỷ. . . . . . Cám ơn. . . . . ."
"Diệp cô nương đa lễ. . . . . ." Bách Hiểu mỉm cười thân thiện với Diệp Linh Cẩm.
Diệp Linh Cẩm đứng gần nàng nhìn thấy nàng cúi đầu cười thì trong mắt chợt lóe lên sầu não.
Sau đó bọn họ ngồi xuống.
Quan Hoán Chi mở miệng nói: "Bách Hiểu cô nương. . . . . . Tại hạ còn có chuyện muốn làm phiền ngươi. . . . . ."
"Quan đại nhân cứ nói. . . . . ."
"Bùi công tử nói đêm Diệp gia gặp chuyện không may hắn đã cứu Nhị tiểu thư Diệp gia, bất tri bất giác bị trúng độc. . . . . . Mà có thể khiến cho Bùi công tử vô tình trúng độc vào lúc đó, trên giang hồ không có mấy ai, vậy nên. . . . . . Hi vọng Bách Hiểu cô nương có thể điều tra. . . . . . Thù lao tất nhiên sẽ không ít . . . . . ."
Diệp Linh Cẩm lúc này mới biết, đêm hôm đó bọn họ nói chuyện gì, hạ độc. . . . . . Nhiều manh mối.
Chiết phiến nhẹ lay động, Bách Hiểu nở nụ cười từng trải."Chuyện này rất thú vị. . . . . . Đợi ta trở về điều tra ra, tất sẽ thông báo cho đại nhân. . . . . ."
"Làm phiền. . . . . ."
Mọi người ngồi không bao lâu, Bách Hiểu đã nói muốn rời khỏi.
"Bách Hiểu cô nương không ở Đan Thành chơi mấy ngày. . . . . . để Bùi mỗ làm tròn trách nhiệm chủ nhà. . . . . ."
Bách Hiểu mỉm cười với Bùi Lâu Tuấn, nói: "Đa tạ Bùi Thiếu chủ. . . . . Nghe đồn giang hồ đang có vài chuyện biến đổi rất phong phú, ta lại rời đi nhiều ngày, nên phải trở về. . . . . . Còn nhiều thời gian. . . . . . tiểu nữ chắc chắn sẽ tới Đan thành thăm thú một phen, đến lúc đó làm phiền Bùi Thiếu chủ tiếp đãi nhiều hơn. . . . . ."
Giang hồ nhi nữ chưa bao giờ kiểu cách.
"Một lời đã định!"
Bách Hiểu luôn luôn có cách khiến người ta phải ngừng lại.