"Thả ngươi đi ngươi không vui sao. . . . . ." ánh mắt hẹp dài của Chung Sách quét về phía nàng.

Vui mừng! Dĩ nhiên vui mừng! Vui đến mức tưởng chừng không giống thật."Ca ca không đi sao. . . . . ."

Chung Sách cười cười, trường bào màu đen có chút xốc xếch, cả người giống như một đóa hoa địa ngục."Ngươi quả nhiên là đứa ngốc. . . . . .Nhưng cũng rất đáng yêu . . . . . ."

Diệp Linh Cẩm nhớ lại mấy năm trước rất lưu hành một câu nói: đừng yêu anh, anh chỉ là truyền thuyết. . . . . .

"Biết Bách Hiểu không. . . . . ."

Diệp Linh Cẩm gật đầu một cái, có chút buồn bực."Bách Hiểu tỷ tỷ rất tốt. . . . . . giống ca ca tốt. . . . . ." Nói xong lời này Diệp Linh Cẩm có chút hối hận, ngộ nhỡ hai người này là kẻ thù thì thế nào.

Chung Sách cười cười, kèm theo bất đắc dĩ. . . . . .

Diệp Linh Cẩm dường như đã hiểu ra điều gì. . . . . . Cũng đại khái đoán được tại sao Chung Sách muốn thả nàng. . . . . .

Buổi chiều mấy ngày sau. . . . . . Bùi gia. . . . . .

"Bách Hiểu cô nương. . . . . ."

Quần áo trắng bệch, long đong mệt mỏi là Bách Hiểu đến Bùi gia ở Đan thành.

"Bách Hiểu cô nương đã vất vả rồi. . . . . ." Bùi Lâu Tuấn tận tình đón tiếp Bách Hiểu.

Bách Hiểu khẽ mỉm cười: "Bùi Thiếu chủ khách khí. . . . . ." Cách nói chuyện rất có phong phạm.

Bình thường Quan Hoán Chi ngoại trừ nói đến các vụ án thì luôn ‘thiếu ngôn quả ngữ’ (kiệm lời) nay cũng nâng ly rượu với Bách Hiểu Sanh: "Bách Hiểu cô nương. . . . . . đã vất vả rồi. . . . . ."

Bách Hiểu thu hồi chiết phiến, giơ ly rượu lên: "Quan công tử không cần nhiều lời, người nọ tiền tài, cung cấp tin tức, ngươi tới ta đi, đều là theo nhu cầu. . . . . ." Dứt lời, ngửa đầu uống cạn. Nữ trung hào kiệt phải là đây.

"Nhan công tử không cần lo lắng, lệnh sư muội nhất định không có việc gì. . . . . ." Bách Hiểu phe phẩy chiết phiến.

Một thân áo tím, tóc có chút tùy ý nhưng không xốc xếch Nhan Nhiễm Y mỉm cười với Bách Hiểu Sanh: "Làm phiền Bách Hiểu cô nương một đường bôn ba. . . . . . ly này ta kính ngươi. . . . . ." Thái độ rất thành khẩn.

Bách Hiểu dừng một chút, buông chiết phiến, nói: "Đường chủ phân đường ở Kinh Phong Lâu tại Đan thành có chút quan hệ với ta, sẽ không làm khó Diệp cô nương. . . . . ."

"Đa tạ. . . . . ." Nhan Nhiễm Y giơ ly rượu lên, chỉ nói hai chữ.

"Khách khí. . . . . ." Bách Hiểu sảng khoái uống cạn, không chút kiểu cách.

Sau đó, nàng lại nhìn về phía Bùi Lâu Tuấn và Diệp Linh Đoạn, cười cười, vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện. Có lúc, một ánh mắt, một nét mặt, đã có thể biểu đạt lời muốn nói.

Thấy Diệp Linh Đoạn có chút đỏ mặt.

Đợi mọi người ăn được một lát, Bách Hiểu để đũa xuống, cầm chiết phiến, nhìn về phía Địch Tinh."Địch Tinh Thánh Thủ sao hôm nay lại yên lặng vậy? Chẳng lẽ nhìn thấy tiểu nữ tới không được tự nhiên?" Lúc nói chuyện mặt nở nụ cười.

Địch Tinh cười cười: "Đây không phải là sợ cô nương truy ra các ‘sự tích’ của ta. . . . . ." Nói xong lại liếc Quan Hoán Chi.

Bách Hiểu chuyển đôi mắt đẹp:"Vậy phải xem bản cô nương có vui hay không. . . . . ."