"Cô nương, phòng số ba chính là gian này."

"Làm phiền tiểu nhị rồi." Hải Lăng lấy một chút bạc vụn đưa cho tiểu nhị.

Tiểu nhị nói cảm ơn rồi rời đi. Nàng đứng ngoài cửa gõ một lúc không thấy ai mở cửa, chần chừ một lúc rồi trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhìn thoáng qua trong phòng, thấy Thường Hoằng đang nằm trên giường, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ.

"A, biểu ca đang nghỉ ngơi sao?"

Nàng đặt túi quần áo xuống, không đến đánh thức hắn, yên lặng ngồi trên ghế đợi tỷ tỷ.

Không lâu sau, Đổng Hải Đường liền cầm theo một bình trà nóng đi vào.

"Tỷ tỷ, tỷ đã về, hình như biểu ca đang ngủ." Hải Lăng không nghi ngờ nói.

Đổng Hải Đường đưa mắt nhìn về phía giường một cái, "Ừm, hắn nói đêm qua ngủ không ngon, muốn ngủ một lúc, dặn tỷ đừng đánh thức hắn." Nàng rót hai chén trà, đưa một chén cho muội muội, sau đó nâng chén kính nàng, "Hải Lăng, trước đây là tỷ tỷ không đúng, chén trà này là tỷ tỷ xin lỗi muội, chuyện ngày xưa muội đừng để trong lòng."

"Tỷ tỷ đừng nói như vậy, muội sẽ không để trong lòng." Nàng nhận lấy chén trà, uống một ngụm.

"Tỷ còn muốn cảm ơn muội, ít nhiều cũng nhờ muội viết thư cho cậu, xin cậu tác thành chuyện của tỷ và Thường Hoằng, đến, chúng ta lấy trà thay rượu, về sau không kể đến những hiềm khích trước đây nữa, làm tỷ muội tốt với nhau."

Dưới sự ân cần khuyên bảo của tỷ tỷ, sau khi uống xong chén trà, nàng cảm thấy hoa mắt, liền phát hiện chỗ không đúng, nhưng đã không còn kịp rồi, toàn thân nàng không có chút sức lực, không có cách nào đứng lên được.

"Tỷ tỷ, tỷ bỏ thêm cái gì vào trong trà?"

Thấy nàng gục xuống bàn, Đổng Hải Đường cuối cùng cũng thực hiện được quỷ kế cười gằn, nói ra âm mưu của mình.

"Trong trà không có gì cả, ta chỉ hạ thuốc mê vào cốc của ngươi thôi! Ngươi dám không để ta ở trong phủ, lại còn kích động Thường Hoằng dẫn ta đi? Hừ, cũng đừng trách ta không nể tình tỷ muội! Chờ sau khi ngươi chết, Dự thân vương và cả vương phủ đều là của ta."

"Tỷ, tỷ muốn giết ta!?" Nghe vậy, Hải Lăng chấn kinh, nhưng giờ phút này nàng không có chút sức lực ào, chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt.

"Không sai, chờ sau khi ngươi và Thường Hoằng chết, vương gia biết được hai người cùng nằm trên giường, sẽ nghĩ đến ngươi là muốn bỏ trốn cùng Thường Hoằng, đến lúc đó...Ha ha ha, hắn sẽ hận ngươi đến chết."

Không thể tưởng tượng được tỷ tỷ sẽ bày ra âm mưu ác độc như vậy, không chỉ muốn đẩy nàng vào chỗ chết, mà còn vu khống cho nàng và Thường Hoằng biểu ca!

"Sao tỷ lại có thể làm như vậy?! Tỷ và Thường Hoằng biểu ca cũng từng có tình cảm, thậm chí ngay cả biểu ca tỷ cũng muốn giết?!"

"Nếu như hắn không chết thì kế hoạch của ta không thể thành công, vì tương lai của ta, đành phải hy sinh hắn thôi." Đổng Hải Đường cười lạnh nói, "Cả chưởng quầy và tiểu nhị của khách điếm này đều tận mắt thấy ngươi cầm bọc quần áo tiến vào gian phòng này tìm người, lần này dù ngươi không chết thì cũng hết đường chối cãi, ngươi có biết trong bọc quần áo này là gì không? Tất cả đều là quần áo và trang sức mà ta lấy trộm từ phòng ngươi."

Lúc này Hải Lăng mới bừng tỉnh, thì ra tỷ tỷ vì vu oan cho nàng, cho nên mới không cho nàng nói với Châu Nhi, hơn nữa nàng còn gạt Châu Nhi rời khỏi vương phủ, một mình đến khách điếm.

Nàng cố gắng giữ lại một chút ý thức, không để mình hôn mê, yếu ớt hỏi, "Ngươi...Với cá tính của ngươi, tuyệt đối sẽ không nghĩ ra được mưu kế này, rốt cuộc là ai đứng sau ngươi?"

"Ngươi đã sắp chết thì ta cũng thẳng thắn nói cho ngươi biết, tất cả đều là chủ ý của nương ta, ai bảo ngươi dám không để vương gia thu ta, còn muốn đuổi ta đi!" Những điều này đều là mưu kế ngày hôm qua nàng nương bày ra cho nàng.

"Quả nhiên là đại nương..." Nàng cũng đoán được, đại nương vẫn luôn sủng nịnh đại tỷ, thay tỷ tỷ nghĩ ra những âm mưu như vậy cũng không có gì lạ, "Nhưng dù vậy, dù ta có chết, các ngươi cũng đừng mong được như ý, Miên Dục, chàng sẽ không thèm nhìn đến ngươi, chẳng lẽ ngươi không sợ vì chuyện này mà chàng sẽ giận lây sang các ngươi sao? Dù sao chúng ta cũng là tỷ muội."

Đổng Hải Đường cười lạnh, "Không cần ngươi lo lắng, chờ sau khi các ngươi chết, ta sẽ tự mình đi thông báo cho hắn, nói là ngươi và Thường Hoằng là gian phu dâm phụ cùng nhau bỏ trốn, như vậy, hắn sẽ không giận lây sang ta."

Hải Lăng cố gắng chống đỡ mí mắt, sống chết trừng mắt nhìn nàng ta. Nàng không cam lòng, không cam lòng cứ như vậy chết đi trong âm mưu của tỷ tỷ, nhưng cơ thể nàng không thể nhúc nhích được.

Miên Dục, cứu thiếp!

Thiếp không muốn phải rời bỏ chàng như vậy, thiếp còn muốn sinh con cho chàng, cùng chàng sống đến đầu bạc, cùng nhau nhìn con của chúng ta lớn lên...

Thấy muội muội cuối cùng không chống đỡ được nữa, nặng nề nhắm mắt lại, Đổng Hải Đường lộ ra nụ cười đắc ý.

"Ngươi cứ an tâm chết đi, trượng phu của ngươi sẽ do ta chiếu ca, ha ha ha....."

Kéo Hải Lăng lên giường của Thường Hoằng, sau đó khép cửa phòng lại, đi đến cách vách do nương cho người thuê ngày hôm qua, đốt nến, tùy ý để ngọn lửa từ từ lan ra cả căn phòng.

Gừng càng già càng cay, nương đã tính toán hết mọi chuyện, nếu như lửa cháy từ phòng bên cạnh phòng bọn họ, người ngoài sẽ không nghi ngờ, khi có người phát hiện sẽ cho rằng bọn họ xui xẻo bị chết lây, mà hai người họ bị hôn mê, nếu không bị chết cháy thì cũng bị ngạt khói mà chết.

*********************

"Ta nghe rõ ràng là phúc tấn đến khách điểm gặp người, trên đường nhiều khách điếm như vậy, rốt cuộc là khách điếm nào?" Sau khi Đổng Hải Đường muốn nàng cùng ma ma đi ra ngoài, nàng liền cảm thấy bất thường, nhất là vẻ mặt của Đổng Hải Đường rất thành khẩn, xem ra có điều không ổn, cho nên nàng liền trốn bên cạnh cửa, nghe lén hai người nói chuyện, nhưng vì cách xa, cho nên không nghe được hết.

Sau khi Đổng Hải Đường rời đi, nàng đã hỏi phúc tấn, nhưng phúc tấn không chịu nói, không lâu sau liền nói muốn ra ngoài, lại không cho nàng đi cùng, dưới sự truy hỏi của nàng, phúc tấn mới nói là đến khách điếm gặp người.

Nàng trái lo phải nghĩ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, vì thế lặng lẽ đi theo phúc tấn, nhưng bước chân của nàng không thể nhanh bằng kiệu phu, không bao lâu liền mất dấu.

Đã tìm vài khách điếm mà không thấy người, Châu Nhi đang do dự có nên về hay không, thì nghe phía trước có người hô cháy.

Nàng giật mình, rồi đột nhiên trong lên một dự cảm xấu, khẩn trương đi đến khách điếm đó, liền thấy bên trong hỗn loạn, từ bên ngoài cũng có thể thấy được lửa cháy bên trong, khói đen tỏa ra ngùn ngụt.

Không ít người trong khách điểm chạy ra ngoài, nàng bắt lấy một tiểu nhị trong đám người, vội vã hỏi: "Tiểu nhị, ta hỏi ngươi, vừa rồi ngươi có thấy một nữ nhân mặc y phục màu tím đi vào khách điếm?"

"...Hình như có." Tiểu nhị bị khói đen làm sặc không ngừng ho, khó khăn trả lời.

"Cái gì mà hình như? Ngươi nghĩ cho rõ ràng, cuối cùng là có hay không?" Châu Nhi lo lắng quát lên.

Tiểu nhị bị nàng nắm chặt quần áo, đành phải cẩn thận nghĩ lại, hỏi, "Có phải là người dung mạo xinh đẹp, quần áo màu tím có thêu hoa sen?" 

"Đúng, đúng."

"Vậy thì không sai, cách đây không lâu người đó vừa đến khách điếm, ta còn dẫn đến một gian phòng, sau đó thì không thấy người đi ra."

"Cái gì?" Sắc mặt Châu Nhi tái nhợt, lo lắng hỏi lại, "Gian phòng đó ở đâu?"

Tiểu nhị có lòng tốt nói cho nàng, "Cô nương, hiện giờ cả dãy phòng chữ địa kia đều đang cháy lớn, nếu như cô muốn vào cứu người chỉ sợ là không được." Cũng bởi vì lửa cháy quá lớn, không thể dập lửa nhanh được, bọn họ mới từ bỏ cứu người mà bỏ chạy ra ngoài.

"Nhưng phúc tấn của ta ở bên trong..."

"Châu Nhi, nàng làm gì ở đây?"

Chợt nghe thấy giọng nói quen thuộc vang lên, nàng vội vàng quay đầu lại, thấy là Ngạc Nhĩ, lập tức kích động bắt lấy cánh tay hắn, "Ngạc Nhĩ, bên trong cháy lớn, nhưng phúc tấn ở bên trong, ngươi nhanh nghĩ cách cứu phúc tấn ra đi!"

"Cái gì? Hải Lăng ở bên trong?!"

Nghe thấy tiếng quát lớn, lúc này Châu Nhi mới phát hiện vương gia đang đứng sau lưng Ngạc Nhĩ.

"Sao Hải Lăng lại ở trong khách điếm?" Miên Dục vội hỏi.

"Sau nói tiếp, vương gia, hiện giờ cứu người quan trọng hơn."

"Nàng ở chỗ nào?" Miên Dục cất bước định đi vào trong, bỗng dừng lại quay đầu lại hỏi.

Tiểu nhị lập tức trả lời, "Là dãy phòng chữ địa phòng số ba, đi thẳng đến cuối rẽ trái là đến, nhưng bây giờ chỗ đó lửa đang cháy lớn, rất nguy hiểm, người vẫn là nên..." Còn chưa nói xong, chỉ thấy hắn không hề quay đầu lại chạy thẳng vào.

Thấy chủ tử đi vào, Ngạc Nhĩ cũng không dám chậm trễ, lập tức đi theo vào.

Châu Nhi cũng không nhàn rỗi, mắng tiểu nhị, "Ngươi còn đứng đây làm gì? Còn không nhanh tìm người cứu hỏa? Nếu như vương gia của chúng ta mệnh hệ gì, các ngươi đền tội được sao?"

"Cái gì vương gia?"

"Người vừa vào chính là Dự thân vương!"

"Hả, này, này...." Tiểu nhị lập tức cả kinh, không đợi Châu Nhi nói thêm cái gì, lập tức tìm chưởng quầy trong đám người, nói rõ nguyên nhân, sau đó một đám người mang theo thùng nước quay lại cứu hỏa. Nếu Dự thân vương có sơ xuất gì, chỉ sợ khách điếm của bọn họ không thể chịu được.

Mà giờ phút này Miên Dục đã đến hậu viện, thấy một dãy các phòng đều chìm trong biển lửa, xung quanh là tiếng lách tách của gỗ cháy, còn chưa đến gần đã cảm nhận được sức nóng.

Hắn không hề do dự đá văng cánh cửa phòng số ba, tiến thẳng vào bên trong.

"Vương gia!" Ngạc Nhĩ cả kinh kêu lên, không kịp ngăn cản hắn, đành phải kiên trì, đi theo chủ tử vào bên trong.

Vừa vào bên trong phòng, đập vào mặt là khí nóng cùng khói đen khiến Miên Dục không mở được mắt, hắn miễn cưỡng mở mắt nhìn khắp phòng, mơ hồ thấy bóng người nằm trên giường.

Hắn bước nhanh đến gần, nhưng mà cảnh hắn nhìn thấy là Hải Lăng cùng Thường Hoằng ôm nhau nằm ngủ, trong mắt hắn liền dấy lên lửa giận.

Hắn gắt gao nhìn hai người trên giường, nhất thời quên mất chính mình đang trong biển lửa nguy hiểm.

Ngạc Nhĩ vào sau, thấy chủ tử đứng bên giường không nhúc nhích, lửa xung quanh càng ngày càng lớn, nếu không ra ngoài ngay bây giờ sợ rằng sẽ không ra được, hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh.

"Vương gia, người làm sao vậy? Tìm thấy phúc tấn chưa?" Vừa nói xong, liền thấy hai người trên giường, hắn ngạc nhiên, lập tức nhìn ra manh mối, "Vương gia, hình như bọn họ bị hôn mê rồi, lửa cháy quá lớn, chúng ta vẫn nên đưa phúc tấn ra trước sau đó nói sau."

Lời Ngạc Nhĩ làm Miên Dục bừng tỉnh, hắn hoàn hồn, lập tức ôm lấy Hải Lăng xoay người rời đi, Ngạc Nhĩ chần chừ mấy giây, cũng khiêng Thường Hoằng lên, đi theo ra ngoài.

Tới cửa, một cây cột cháy đổ về phía Miên Dục và Hải Lăng, Ngạc Nhĩ ở phía sau hoảng sợ lên tiếng nhắc nhở, "Vương gia cẩn thận!"

Miên Dục không kịp tránh, hắn ôm chặt Hải Lăng cúi người xuống, dùng chính thân thể của mình bảo vệ người trong lòng, không để nàng bị thương chút nào, cột gỗ cháy đập vào lưng của hắn, nháy mắt ngọn lửa liền đốt cháy áo sau lưng hắn

"A, vương gia, sau lưng ngài bị cháy rồi!" Ngạc Nhĩ sợ hãi nói.

Bất chấp lửa cháy, chịu đựng đau đớn sau lưng, Miên Dục hô lớn, "Ngạc Nhĩ, cứu người ra trước rồi nói!" Vội vàng ôm Hải Lăng lao ra ngoài.

Ra đến ngoài phòng, sau lưng đau nhức không chịu nổi, rốt cuộc Miên Dục khụy gối xuống. Ngạc Nhĩ ném Thường Hoằng qua một bên, nhanh chóng cởi áo ngoài ra, liều mình dập lửa sau lưng Miên Dục.

Rất nhanh ngọn lửa bị dập tắt, Ngạc Nhĩ cũng mệt mỏi ngã xuống đất, thở dốc nói, "Vương gia, đã không sao rồi, người có thể buông phúc tấn ra."

Không nghe thấy tiếng trả lời, hắn nâng mắt nhìn qua.

"Vương gia...." Lúc này mới phát hiện hình như chủ tử nhà mình đã ngất đi.

Ngạc Nhĩ tiến lên muốn đón lấy phúc tấn được Miên Dục che chở trong lòng, nhưng hai tay Miên Dục ôm chặt không buông.

Thấy thế, hắn khuyên nhủ, "Vương gia, người đã cứu được phúc tấn, đã không có việc gì, người buông tay, buông phúc tấn ra đi."

Miên Dục ngất đi nhưng miệng vẫn thì thào, "Ai cũng không thể cướp đi phúc tấn của ta, ai cũng không thể..."

Mơ hồ nghe được lời hắn nói, nghĩ đến chủ tử dù bị thương nặng, lại vẫn quan tâm đến thê tử, Ngạc Nhĩ hơi đỏ mắt, nhanh chóng khuyên bảo, "Thuộc hạ không cướp, người bị thương, vẫn nên buông phúc tấn ra trước đã."

Hắn cố sức gỡ tay Miên Dục ôm Hải Lăng ra, mất một lúc mới gỡ được ra, đỡ lấy Hải Lăng cũng đang hôn mê.

Ngẩng đầu nhìn mấy người mang theo thùng nước đến cứu hỏa, Ngạc Nhĩ vội vàng quát lớn, "Các ngươi còn làm gì nữa? Còn không nhanh đến giúp đưa người về phủ Dự thân vương."