Trong căn phòng tao nhã, Tô Lệ Nhã kinh diễm nhìn chính mình trong gương đồng: Hai mắt sáng, mặt trái xoan tinh xảo, da thịt trắng nõn, còn có y phục màu tím vô cùng vừa người,. Quấn một khăn lụa màu tím nhát quanh cổ, che khuất dấu hôn ngân, vô hình lại gia tăng mỹ cảm của nàng. Tầm mắt rơi xuống, nhìn bộ ngực hơi lộ ra. Cái này có điểm giống xiêm y trong TV. Da thịt trắng nõn, trơn bóng mà hoàn mỹ liền lõa lồ trước mặt người khác. Rồi sau đó lấy một kiện áo choàng màu tím, đem phần lớn da thịt tuyết trắng che khuất. Còn có thắt lưng, làm cho đường cong cơ thể lộ ra. Từ khi xuyên qua đến thời đại này, bởi vì ở đây lưu hành mập mạp, cho nên y phục thường ít khi có thắt lưng, y phục rộng thùng thình đến cực điểm, bộ ở trên người nàng,. Không thể tưởng được, nơi này cư nhiên có một người thiết kế ra được bộ y phục thế này.

Bỗng nhiên trong lòng vừa động, nàng bắt đầu chậm rãi chuyển động thân mình, nhẹ nhàng phiêu đảng, thật hy vọng Hạo Thừa có thể ở nơi này. Nàng muốn cho hắn thấy vẻ đẹp của mình.

Rốt cục dừng lại say mê Tô Lệ Nhã xoay người nhìn nha hoàn đang ngơ ngác như bị thôi miên -- tiểu Phỉ, chân thành cười nói:“Cám ơn.”

Tiểu phỉ bởi vì tươi cười chân thành trên mặt nàng mà ngốc sững sờ tại chỗ. Đây vẫn là lần đầu tiên có một chủ tử nói cảm ơn nàng. Tiểu Phỉ thu hồi ngốc lăng, đem tầm mắt dừng ở người trước mắt. Lại kinh diễm cho vẻ đẹp của nàng. Vốn tưởng rằng thân thể nàng gầy yếu, sẽ chống đỡ không nổi y phục lão gia chuẩn bị riêng cho nàng. Nhưng là --, tầm mắt di chuyển xuống, nhin thân thể mềm mại lung linh. Như thế nào cũng không có nghĩ đến dưới thân thể gầy yếu kia, cất dấu dáng người như thế. Nếu, mặt của nàng lại đầy đặn một chút, nhất định sẽ trở thành giai nhân khuynh thành.

“A Nhã, đã chuẩn bị tốt chưa?.” Giọng nói uy nghiêm ở ngoài cửa truyền đến.

“Lão gia, đã tốt lắm.” Tiểu Phỉ đẩy cửa phòng ra nói.

Thượng Quan Hành bước nhanh vào trong phòng, nhìn người trước mắt ánh mắt liền sáng lên.

“Gia gia --” Tô Lệ Nhã nhẹ giọng kêu.

“Hành --” Thân ảnh trong trí nhớ bắt đầu hiện ra.

Thượng Quan Hành lắc lắc đầu làm tan ảo ảnh, từ ái cười nói:“A Nhã, ngươi thật sự cùng Yên nhi rất giống. sắc đẹp có thể đoạt đi hô hấp của người ta.”

Tô Lệ Nhã nhân cơ hội đem chân tướng sự việc nói ra:“Gia gia, không, ta có lễ nên gọi nài là Hành tướng mới đúng. Kỳ thật, kỳ thật, ta cũng không phải cháu gái ruột của ngài. Ta biết được sau khi bà nội thu lưu ta. Cháu gái ngài đã, đã bệnh chết.” Nàng lựa chọn giấu diếm một phần sự thật. Dù sao, chuyện này cũng có đả kích quá lớn.

Thượng Quan Hành trên mặt cũng không có xuất hiện biểu tình giật mình gì, từ ái như trước:“Yên nhi đã coi ngươi trở thành cháu gái mình mà đối đãi!”

Tô Lệ Nhã nghẹn ngào nói:“Bà nội, thực đúng là tốt với ta lắm, đối đãi ta như cháu ruột.” Phi ~ phàm ~ cầu ~ cầu ~

Thượng Quan Hành cười nói:“Vậy đúng rồi. Mặc kệ ngươi có phải theo có quan hệ huyết thống với ta hay không, ngươi vẫn là cháu gái quan trọng nhất của Yên nhi.”

Nàng khiếp sợ nhìn hai mắt hiểu rõ hết thảy, bỗng nhiên ý thức được có thể ngay từ đầu ông đã biết được chân tướng sự việc. Nhưng ông lựa chọn nhận mình là cháu gái. Xem ra, nam nhân này thật sự rất yêu bà nội.

Thượng Quan Hành tiến lên một bước, cười nói:“Thật ra thì, ngươi thật sự rất giống Yên nhi khi còn trẻ. Bộ y phục này, chính là năm đó ta đưa cho nàng.”

Tô Lệ Nhã khiếp sợ trả lời:“Đây là y phục bà nội từ mặc?.”

“Ân.”

Tô Lệ Nhã xúc động nắm chặt y phục trên người.

“A Nhã, chúng ta đi ra ngoài đi!” Thượng Quan Hành nhắc nhở nói.

Nàng vừa đi được hai bước liền dừng lại, thoáng sợ hãi nói:“Gia gia, ta như vậy còn không có trở ngại gì sao?!” Nàng cũng không có quên thẩm mỹ của thời đại này. Dù sao bên ngoài tụ tập nhiều người như vậy. Mới vừa rồi, nàng cùng Hạo Thừa vừa mới tiến vào, còn nghe được tiếng bọn họ nghị luận tướng mạo của nàng. Lấy xấu xí làm chủ đề nghị luận, nàng nghe không xót a! Cho dù da mặt của nàng dày, lòng tự tin cường thịnh, cũng sợ kết quả thật vất vả tỉ mỉ, vẫn là bị người nghị luận vì xấu xí.

Thượng Quan Hành thoáng giật mình, cúi đầu nhìn biểu tình sợ hãi của nàng, cười to nói:“A Nhã, ngươi thật coi nhẹ mình. Hiện tại ngươi không chỉ coi được, mà còn xinh đẹp hơn người. Chỉ sợ như thế này, nam nhân thấy ngươi, sẽ nhớ thương. Như thế nào, ngươi cảm thấy chính mình xấu xí?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, tự tin cười nói:“Không. Ta chưa bao giờ cho rằng chính mình là xấu xí.”

Tươi cười tự tin kia, trong lúc nhất thời làm Thượng Quan Hành sợ hãi than cho vẻ đẹp của nàng. Xinh đẹp mà có chủ kiến, hiểu được các phô bày vẻ đẹp mới là giai nhân chân chính khuynh thành. Không biết tiểu tử cao ngạo kia nhìn thấy một màn này sẽ có biểu tình gì? Chỉ sợ sẽ giết ông chết mất! Trước kia, ông cũng không cho Yên nhi mặc y phục này xuất hiện trước mặt người khác a!

...............................................................................................................................................

Tô Lệ Nhã kéo cánh tay Thượng Quan Hành xuất hiện trên đường đã tụ tập đầy người. Theo hai người bọn họ xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cửa chính. Nhất thời, bốn phía vốn tranh luận ầm ĩ trở nên lặng ngắt như tờ.

Long Hạo Thừa si mê nhìn giai nhân tuyệt sắc. A Nhã, A Nhã của hắn, không thể tưởng chỉ trong khoảng thời gian ngắn, cư nhiên lại xinh đẹp như thế, phảng phất hấp thụ ánh mắt của vạn vật. Tầm mắt đi chuyển xuống. Dừng ở trên bộ ngực hơi lộ ra, cùng với y phục làm nổi bật dáng người xinh đẹp, mày kiếm bắt đầu gắt gao khóa chặt lại. Chết tiệt, rốt cuộc đây là y phục gì. Cư nhiên đem da thịt cùng dáng người của A Nhã ra cho người triễn lãm.

Tầm mắt vừa chuyển, nhìn nam nhân bốn phía đều đang kinh diễm, lửa giận của hắn bắt đầu thổi lên. Đáng giận, không cho phép dùng ánh mắt như thế nhìn A Nhã của hắn. Hắn thật sự rất muốn rất muốn đem những lời này hướng những nam nhân đáng giận kia rống lên. Hắn liều mạng nắm chặt quyền. Cố gắng áp chế tức giận của chính mình. Tầm mắt lại vừa chuyển, dừng trên người Thượng Quan Hành người làm cho hắn tức giận. Nhìn tươi cười bên miệng của Thượng Quan Hành, hắn có thể khẳng định này hết thảy đều là do lão già đáng giận này an bài. Thật đáng giận, hắn không nên mang A Nhã đến.

Hoàng Thượng kinh diễm nhìn nữ nhân trước mắt. Nàng chính là Tô Lệ Nhã. Mật thám không phải hồi báo nàng là xấu nữ sao? Tuy rằng, mặt của nàng bất đồng với các phi tử đầy đặn trong cung, nhưng là, mặt gầy yếu lại làm cho người ta không thể dời tầm mắt. Hai mắt sáng, da thịt trắng nõn, còn có tươi cười tự tin, khiến cho hắn như bị đui mù. Tầm mắt di chuyển xuống, dừng ở thân thể mềm mại. Con ngươi đen bắt đầu trở nên sâu thẳm. Vốn tưởng rằng nữ nhân gầy yếu, dáng người nhất định cứng nhắc không chịu nổi, không thể hấp dẫn nam nhân. Dù sao, là nam nhân, cũng không muốn đi ôm một tấm ván gỗ. Nhưng thế giới này cư nhiên có nữ nhân gầy như thế, giống như chỉ cần dùng một chút xíu lực sẽ đem nàng bẻ gãy, nhưng dáng người lại phi thường đầy đặn. Một tổ hợp mâu thuẫn, lại làm cho người ta không thể dời tầm mắt. Nữ nhân như vậy, sẽ làm nam nhân muốn giấu nàng ở trong phòng. Trách không được Long Hạo Thừa lao lực tâm tứ như thế, chỉ vì bảo hộ nàng. Khóe mắt dư quang khẽ liếc nhìn xung quanh, vừa vặn bắt được tức giận trên mặt Long Hạo Thừa . Rốt cục, có chuyện có thể làm cho lớp băng trên gương mặt lạnh lùng kia tan vỡ.

Tô Lệ Nhã có chút kinh hãi nhìn không khí im lặng quỷ dị như thế. Ánh mắt nóng bỏng của những nam nhân này làm nàng rất là nghi hoặc. Kỳ thật, Tô Lệ Nhã cũng không biết thế giới này thẩm mỹ điên đảo, tôn trọng mập mạp. Chính là thế giới lấy nam vi tôn, nam nhân muốn ôm nữ tử đầy đặn. Nữ nhân vì có thể có dáng người đầy đặn, từ nhỏ liền chú ý ăn nhiều chất béo một chút. Thời đại này lại không biết có thể chỉ bảo trì bộ ngực đầy đặn. Kết quả ăn nhiều chính là toàn thân cao thấp đều mập lên. So với dáng người gầy trơ cả xương, nam nhân bắt đầu yêu cầu cao lên. Nữ nhân mập mạp bởi vì dễ dàng tìm được lang quân như ý, càng ngày càng nhiều nữ nhân, bắt đầu cố ý ăn nhiều chất béo. Tuần hoàn ác tính như thế cứ diễn biến đến ngày nay, nữ nhân mập mạp chiếm phần đông dân số. Mà thuận theo thị trường nhu cầu quần áo bắt đầu không làm thắt lưng nữa. Mà nữ nhân gầy yếu lại càng không dám mang thắt lưng, mặc rộng thùng thình chỉ biết làm dáng người mình có vẻ càng thêm đầy đặn. Bởi vậy, nữ nhân gầy yếu, cũng không dám giống Tô Lệ Nhã đem thân thể ra triển lãm.

Ánh mắt nghi hoặc của Tô Lệ Nhã lại vừa chuyển, dừng thân ảnh mặc long sắc trước mắt. Hắn chính là Hoàng Thượng. Gương mặt tuấn mỹ vô hại rất khó tưởng tượng hắn chính là một Hoàng Thượng có tâm kế cao siêu. Bất quá, càng là người như thế, hiểu được cách giấu mình. Mới là đáng sợ nhất.

Hoàng Thượng cũng cảm thấy ánh mắt của Tô Lệ Nhã. ánh mắt chỉ có thản nhiên, chỉ đánh giá, không có nửa điểm khiếp đảm khi nhìn thấy quân vương của một nước. nữ nhân này thật sự là đặc biệt a! (đây đúng là câu kinh điển của truyện xuyên không =))

Long Hạo Thừa cũng chú ý tới ánh mắt tán thưởng của Hoàng Thượng , cảm giác nguy hiểm bắt đầu hiện lên.

Tô Lệ Nhã thu hồi ánh mắt, đi theo Thượng Quan Hành đến gần từ đường uy nghiêm, nghe Thượng Quan Hành ở bên trên tuyên đọc tế văn nhận tổ tông, sau đó đem tên của nàng -- Thượng Quan Lệ Nhã thận trọng trước mặt mọi người, viết lên gia phả. Rất nhanh nghi thức liền kết thúc.

Long Hạo Thừa vẫn luôn ẩn nhẫn rốt cuộc chịu không nổi nữ nhân của mình bị người khác tùy ý đánh giá, tiến lên từng bước, đem Tô Lệ Nhã ôm vào trong lòng, dùng thân thể cao lớn chặn tầm mắt người khác, nói:“Hành tướng, bổn vương có một chuyện muốn nhờ, xin ngài đem cháu gái gả cho bổn vương.”

Hoàng Thượng cùng với người khác khiếp sợ vì tình huống đột ngột phát sinh này. Bọn họ tuy rằng giật mình cho rằng Tam vương gia luôn lạnh lùng, cư nhiên trước mặt mọi người cầu thân. Nhưng là, bọn họ càng chú ý tới câu trả lời của Thượng Quan Hành hơn. Dù sao, nếu ông gật đầu, ý nghĩa liền không giống người thường. Nguyên lão tam triều, Hành tướng lao lực tâm tư thu nhận cháu gái, rồi sau đó đem gả cho Tam vương gia. ý tứ hàm xúc chính là Thượng Quan Hành đứng về phía Tam vương gia. Hoàng Thượng, Thượng Quan Nham, cùng với những người khác đang ngồi đều nín thở chờ đợi Thượng Quan Hành trả lời.

Thượng Quan Hành ánh mắt từ ái nhìn chằm chằm Tô Lệ Nhã, dò hỏi ở trong lòng Long Hạo Thừa:“A Nhã, ngươi muốn gả cho hắn sao?”

Tô Lệ Nhã kiều nhan nhiễm lên một tầng đỏ ửng, thẹn thùng gật đầu.

Thượng Quan Hành cười to, đối với mọi người nói:“Ha ha ha --, các vị thật sự là khó được dịp. Trừ bỏ có thể chứng kiến ta thu nhận cháu gái, càng có thể chứng kiến ta gả cháu gái. Ta quyết định nửa tháng sau, sẽ tổ chức hỉ yến long trọng, hy vọng đến lúc đó, các vị có thể đến.”

Mọi người sắc mặt không đồng nhất. Hoàng Thượng cùng Thượng Quan Nham nhất thời trở nên xanh mét vô cùng. Những người khác vẻ mặt phức tạp cân nhắc. Long Hạo Thừa mày kiếm hơi nhíu. Vốn hắn tính ba ngày sau, liền cưới A Nhã. Tuy rằng, lúc này thong thả hơn hơn mười ngày.

“Còn có --” Thượng Quan Hành thoáng tạm dừng, tiến lên đến trước mặt Hoàng Thượng nói:“Lão thần hy vọng Hoàng Thượng vì bọn họ chủ trì hôn lễ này, tiên hoàng đã tạ thế. Cái gọi là huynh trưởng thay phụ thân, Hoàng Thượng liền vì Tam vương gia danh chính ngôn thuận mà chủ trì hôn lễ.”

Hoàng Thượng rất nhanh thu hồi sắc mặt thượng tức giận, vẻ mặt tràn ngập thiệt tình nói:“Đây là một chuyện tốt. Trẫm nguyện ý làm chủ hôn.”

Thượng Quan Hành cùng Long Hạo Thừa, Tô Lệ Nhã cùng nhau quỳ tạ nói:“Tạ Hoàng Thượng ân điển.”