Cứ như vậy Tô Lệ Nhã trở thành cháu gái Trình Thị. Trải qua thời gian vài ngày, nàng rốt cuộc cũng rõ triều đại hiện tại. Triều đại này không phải không có trong lịch sử Trung Quốc, mà là chưa bao giờ nghe qua Long Viêm triều. Triều đại này có chút tương đồng với triều Đường. Dân phong so với thời Tống cởi mở hơn nhiều. Nữ nhân không cần bó chân nhỏ. Còn có một ít nguyên nhân nàng cho rằng triều đại này cùng loại với triều Đường là thẩm mỹ của bọn họ: Lấy béo làm tiêu chuẩn cho cái đẹp, nhất là nhằm vào nữ tử mà nói, lại tôn trọng mập mạp.

Nhớ tới vài ngày trước, nàng tới bờ sông giặt quần áo, vừa vặn nghe được tam cô lục bà chê bai nàng.

“A Ngưu thẩm a, bà nói A Nhã kia có phải bị cường đạo cưỡng hiếp hay không?” Một tam cô hỏi.

“Đúng vậy, ngày đó nàng đi vào thôn, ngay cả tay áo đều không có.” Một lục bà nói tiếp.

“Không. Ta dám khẳng định A Nhã không bị cưỡng hiếp.” Một tam cô khác chắc chắn nói.

“Vì sao?” Tất cả những người khác tò mò quay đầu hỏi.

“A Nhã gầy ngay cả hai bên má đều lõm xuống, dáng người lại chỉ có da bọc xương. Ngươi nói có người nam nhân nào thích ôm một đóng xương cốt đâu? Muốn ôm, cũng là ôm chúng ta như vầy nè.” Tam cô kia bộ ngực rất ngạo mạn ngưỡng lên.

“Đúng vậy! Ha ha a” Tam cô lục bà cùng kêu lên cười nói.

Đứng ở phía sau Tô Lệ Nhã nghe được khóe miệng không ngừng giật giật. Gầy ngay cả má đều lõm xuống? Làm ơn, nàng cái này gọi là mỹ nhân mặt hạt dưa. Không biết bao nhiêu người tốn bao nhiêu tiền đi chỉnh hình, đều chỉnh thành cái dạng giống nàng đâu? Dáng người chỉ có da bọc xương?! Dáng người kiêu ngạo tiêu chuẩn của nàng. Không biết có bao nhiêu nữ nhân mỗi ngày đi tập thể hình đều luyện không thành đâu? Mấy phì bà này mặt béo ngực đại mông lớn cư nhiên cười nhạo nàng. Tô Lệ Nhã khinh bỉ nhìn thoáng qua tam cô lục bà còn đang cười, quyết định không theo chân họ so đo, đi sang hướng khác giặt quần áo.

Vốn nàng nghĩ mấy phì bà ghen tị nàng là mỹ nữ, nhưng rất nhanh nàng phát hiện sự tình không đơn giản thế.

Ví dụ một:

Một ngày, nàng cùng Trương tẩu cách vách đi giặt quần áo. Trương tẩu này có bộ dạng trắng nõn mịn màn, chính là béo một chút. Mặt hình tròn, dáng người hơi béo. Đi trên đường, rất nhiều nam nhân dùng ánh mắt ái mộ hướng về phía các nàng. Ở hiện đại trải qua bị người khác phái dùng ánh mắt chú ý nên Tô Lệ Nhã nghĩ bọn họ nhìn nàng. Nếu là trước kia nàng sẽ cảm thấy chán ghét, nhưng giờ phút này nàng lại thấy tự hào. Hừ, nàng chỉ biết mấy phì bà ghen tị với đệ nhất mỹ nữ. Nhưng sự thật rất tàn khốc. Một nam nhân ba mươi tuổi tiến đến gần, một phen đẩy nàng ra, đối với Trương tẩu cười nói: “Trương tẩu, giặt quần áo a! Bồn gỗ này nặng quá, ta giúp cô cầm.”

Trương tẩu cười nói: “Cái này sao lại không biết xấu hổ? Rất phiền toái.”

“Không phiền toái, không phiền toái.” Nam nhân kia lắc đầu liên tục nói.

Các nam nhân khác thấy thế cũng tụ tập lại. Có nam nhân thậm chí đẩy nàng vướng chân vướng tay sang một bên, nói: “Cút ngay, xấu nữ.”

Xấu nữ?! Như có hai cây búa lớn nện xuống đầu nàng. Lớn như vậy, nàng chỉ nghe người ta kêu là mỹ nữ. Hiện tại bị người ta gọi là xấu nữ. Mặt Tô Lệ Nhã tái đi. Cuối cùng, nàng quyết định không cùng với mấy phu thôn không có kiến thức so đo.

Ví dụ hai:

Lại một ngày, nàng vốn đi đưa cơm cho Trình Thị. Nhưng đi được nửa đường, bổng nhiên gặp một người mặc hỉ phục, dáng người cân xứng, nữ tử khoảng chừng hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi tiến lên, hướng nàng liên tục nói cảm tạ. Nàng không hiểu rõ. Nàng tìm nửa canh giờ, muốn làm rõ vì sao nàng kia cảm tạ nàng. Thì ra nữ tử này bởi vì dáng người gầy yếu mà bị trở thành đệ nhất xấu nữ Tô Gia thôn, do vậy vẫn chưa lấy được chồng. Dù sao có người nam nhân nào thích xấu nữ đâu! Nhưng nàng đã đến, nữ tử kia không còn là xấu nữ đứng đầu nữa. Bởi vậy lập tức tìm được nhà chồng. cho dù nàng gã cho nam nhân là một người què, nhưng có thể gả ra ngoài, nàng ta đã cảm thấy mỹ mãn. May mắn bởi vì nàng tới đã đoạt danh hiệu đệ nhất xấu nữ Tô Gia thôn nên nữ tử này mới có thể gả ra ngoài. Nhìn hỉ bao trong tay nữ tử kia cấp riêng cho nàng, nàng chỉ cảm thấy khóe miệng run rẩy.

Rất nhanh nàng có danh hiệu mới: Đệ nhất xấu nữ Tô Gia thôn. Trước kia nàng vô luận là tiểu học, trung học hay đại học đều được mệnh danh là hoa hậu giảng đường. Hiện tại cư nhiên bị phong là đệ nhất xấu nữ. nàng tức giận ngửa mặt lên trới thầm mắng cái thế giới loạn thất bát tao này.

Ngay cả Trình Thị cũng đến nói với nàng: Một người quan trọng không phải bề ngoài, quan trọng nhất là trong tâm. Tâm đẹp mới là đẹp nhất, nàng nghe mà khóc không ra nước mắt a!

Tô Gia thôn trao danh hiệu đệ nhất xấu nữ, nàng không cần lo lắng sớm như vậy đã bị ép gã đi. Dù sao, ở cổ đại nếu một cô nương đến hai mươi còn chưa lập gia đình, người nhà của cô ta sẽ vô cùng lo lắng.

Trình Thị vốn đối đãi nàng như cháu gái ruột, cũng nghĩ giúp nàng tìm một nhà chồng, nhưng cho dù là người mù cách vách cũng không nguyện ý cưới đệ nhất xấu nữ. Nghe bà mối báo cáo, nàng thở dài một hơi nhẹ nhõm. Không khỏi cảm khái cho câu triết học trong sách kia phân tích: Sự vật đều có hai mặt. Ít nhất danh hiệu đệ nhất xấu nữ Tô Gia thôn có thể làm cho nàng không cần lo lắng về vấn đề lập gia đình. Tô Lệ Nhã điều chỉnh tâm tình, vô cùng cao hứng tiếp nhận danh hiệu này.