Ánh mặt trời chiếu xuống Tô Gia thôn nhuộm thành một tầng màu vàng duy mĩ, đầu mùa xuân những đóa hoa không rõ tên phấn hồng nho nhỏ trải dài trên đồng ruộng. Một bóng dáng cao ngất xuất hiện trên cánh đồng.

“Oa – thật nhiều hoa nhỏ nha!” A Kim há to miệng cảm thán nói: “A Nhã nếu đội nhất định sẽ đẹp.” A Kim một bên trong đầu tưởng tượng thấy hình ảnh tuyệt mỹ, một bên cúi người hái hoa.

Rất nhanh, trong tay hắn đã đầy những đóa hoa. Hắn không ngừng nghĩ phải chạy nhanh về nhà tặng cho Tô Lệ Nhã.

“Đông” một tiếng, sau lưng đau xót, A Kim nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy một người mập mạp khoảng mười ba, mười bốn tuổi phía sau dẫn vài tiểu mập mạp ra oai mười phần nói: “Uy, đứa ngốc, đưa hoa trong tay trong ta.” Tên mập mạp này tiểu bá vương trong thôn – Đại Mao. Bởi vì cha mẹ hắn mất sớm, vô pháp vô thiên, thường xuyên khi dễ người khác.

A Kim nghi hoặc ngó trái nhìn phải.

Đại Mao bởi vì bị người xem nhẹ, cảm thấy không còn mặt mũi trước mặt người khác, mà mặt đỏ lên, chỉ vào A Kim: “Uy, là ta gọi ngươi!”

A Kim thế này mới hiểu được. Hắn vẻ mặt đứng đắn giải thích: “Ta không gọi là đứa ngốc, ta có tên. Ta gọi là A Kim.”

“Ha ha ha” mấy tiểu mập mạp cười vang.

Mặt Đại Mao trở nên xanh mét cắn răng nói: “Đem hoa của ngươi cho ta.”

A Kim lập tức đem hoa giấu ở phía sau, cự tuyệt nói: “Đây là hoa ta tặng A Nhã.”

“Cái xấu nữ kia đội chỉ chà đạp hoa thôi.” Đại Mao mở miệng châm chọc nói.

Lần này A Kim lập tức nghe liền hiểu ý tứ gì. Chỉ cần chuyện liên quan đến A Nhã, hắn đều đặc biệt để trong lòng. Mặt hắn hồng lên phản bác nói: “A Nhã không phải xấu nữ. Nàng là đẹp nhất.”

Đại Mao nghe thấy thế lập tức đá vào chân A Kim, đắc ý cười nói: “Xinh đẹp?! Các ngươi nói Tô Lệ Nhã là ai?”

Mấy tiểu mập mạp phía sau cùng kêu lên: “Đệ nhất xấu nữ Tô Gia thôn.”

Đại Mao dẫn dắt tụi thuộc hạ vây quanh A Kim, cười nhạo nói: “Tô Lệ Nhã, đại xấu nữ, đại xấu nữ…”

“A Nhã không phải xấu nữ, không phải…” A Kim lo lắng giải thích. Nhưng hắn chỉ có một mình, giọng rất nhanh bị bảy, tám tiểu hài tử lấn áp.

“Câm mồm, câm mồm.” Lúc này, A Kim biểu tình phẫn nộ thay thế cho sự ngốc nghếch. Hắn ra sức vận khí quát to một tiếng. Mấy tiểu hài tử đều bị đánh bay. Một đám tiểu hài tử nằm trên mặt đất, hắn vẻ mặt mờ mịt. Trực giác cho hắn biết chính mình làm sai, bối rối nắm chặt hoa trong tay chạy nhanh về.

“A Nhã, A Nhã.” A Kim cầm hoa, mặt tươi cười chạy về nhà. Nhưng trả lời hắn là căn phòng không một bóng người. Hắn biết A Nhã khẳng định là đến những nhà khác trong thôn sửa sang quần áo. Hắn chán nản cầm hoa nhỏ, cẩn thận che chở, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa chính.

Thẳng đến mặt trời lên cao, Tô Lệ Nhã mặt đầy mồ hôi trở về. A Kim mặt mang vui mừng chạy đến đón, cười nói: “A Nhã, người xem, ngươi xem. Đây là hoa ta hái cho ngươi.”

Tô Lệ Nhã vẻ mặt tức giận đẩy ra.

Những đóa hoa hồng phấn không tên rơi xuống như một trận mưa hoa. A Kim giật mình nhìn những bông hoa nhỏ trên mặt đất. Hắn thấy Tô Lệ Nhã một cước dẫm nát hoa, chỉ cảm thấy đau lòng.

Giờ phút này Tô Lệ Nhã ẩn nhẫn tức giận bộc phát. Nàng lớn tiếng quát: “Nói, buổi sáng có phải ngươi đả thương mấy đứa nhỏ trong thôn?” Nhớ tới nàng dọc đường đi bị trưởng thôn chặn lại, chỉ trích A Kim đả thương tiểu hài tử, nàng mang một bụng hỏa.

Con ngươi A Kim chứa đựng nước, nhưng lại nhịn xuống không khóc nói: “Không có, ta không có. Ta chỉ hô một tiếng, bọn chúng tự ngã xuống.”

Tô Lệ Nhã thấy vẻ mặt A Kim làm sai lại quật cường chối cãi, tức giận lại tăng vọt lên. Nàng lập tức lấy cái roi ra hung hăng đánh vào người A Kim.

“Nói. Ngươi rốt cục có nhận sai không?”

“Không, ta không sai.” A Kim cắn răng quật cường nói.

“Ba – ba – ba” Tiếng roi liên tiếp quất xuống.

Không biết bị bao nhiêu roi, A Kim bỗng nhiên khóc lớn, tiếng khóc nồng đậm ủy khuất: “Là bọn hắn nói A Nhã là xấu nữ, còn muốn cướp hoa của ta tặng cho A Nhã, ta mới hô to. Cũng chính bọn hắn tự té ngã. Oa~ Ô ô ô…A Nhã là đứa ngốc, đứa ngốc…”

Tô Lệ Nhã ngẩn người, thì ra A Kim là vì bảo hộ nàng. Tầm mắt nàng dừng trên những cánh hoa tan nát. Không biết vì sao, nội tâm nàng như có chuyển biến gì đó. Nàng buông roi ra, vươn tay tiến lên an ủi A Kim. Nhưng xuất phát từ phản xạ có điều kiền, A Kim cho là nàng lại muốn đánh, không tự giác lui về sau. Nhìn tay giơ lên giữa không trung, trong mắt Tô Lệ Nhã hiện lên bi thương. Nhìn con ngươi đen kia, nàng biết đã thực sự tổn thương A Kim. Nàng đến xin lỗi: “A Kim, ta sẽ không đánh, ta là đứa ngốc, ta không tin ngươi.”

A Kim trong mắt thấy Tô Lệ Nhã xin lỗi, mới thả lỏng cảnh giác, đến gần Tô Lệ Nhã.

Tô Lệ Nhã tinh tế kéo A Kim ngồi xuống hỏi chuyện đã qua. Sau khi nghe hắn giải thích, nhìn trong mắt A Kim tràn đầy tín nhiệm, nàng bỗng cảm thấy tầm mắt trở nên mơ hồ: Trừ bà nội đã qua đời, A Kim là người duy nhất tín nhiệm nàng vô điều kiện.

“A Nhã, ngươi, ngươi như thế nào lại khóc? Có phải hay không cảm thấy không thoải mái?” A Kim khẩn trương đứng lên, hỏi.

Tô Lệ Nhã lắc đầu, rồi ôm A Kim nức nở nói: “A Kim, thực xin lỗi, thực xin lỗi…” Nàng vì trước kia xem hắn là sâu gạo, trở thành gánh nặng mà xin lỗi, nàng chẳng phân biệt rõ trắng đen, đánh hắn mà xin lỗi.

A Kim vỗ lưng nàng. Không tiếng động an ủi làm lòng nàng dần bình tĩnh. Nàng ngẩng đầu lên, hồng mắt, sờ soạng đùi hắn: “A Kim, đau không?”

A Kim nhảy dựng lên, trên mặt toát mồ hôi lạnh nói: “Đau, đau, đau quá.”

Nhìn sắc mặt tái nhợt, trán đầy mồ hôi lạnh, nàng cảm thấy áy náy, kéo hắn vào phòng trong bôi thuốc.