Đàm Tiểu Hâm một thân y phục dạ hành chạy tới chạy lui trên nóc nhà Phong Vân Bảo, không biết nên xuống tay từ đâu.

“Cái gì đây, một Phong Vân Bảo to như vậy mà ngay cả tiền thắp đèn dầu cũng không trả nổi sao, tối đen như mực a, tìm bảo vật thế nào được, đúng là phải về thôi.” – tiểu thư nàng cũng không nghĩ đến là, khuya khoắt, ai lại thắp đèn đi ngủ chứ !!!

“Gieo quẻ thì tốt hơn!” – Chuyện vô ích như thế này, để ông trời quyết định thì tốt hơn.

Đàm Tiểu Hâm cởi giầy, ném vào không trung, trong lòng thầm nghĩ: “Ông trời à, chỉ cho ta phương hướng đi mà.”

Ai ngờ, cái giày này vô tư cắm vào trên ngói.

“Ý, đó là quẻ gì. Được rồi, theo ý người, thì chính là gian phòng dưới chân này.”

Đàm Tiểu Hâm là kẻ không biết trời cao đất rộng, lần đầu tiên làm tặc, cũng không cẩn thận một chút, lại còn bói quẻ trên nóc nhà, rầm rầm rì rì. Ngay cả người bình thường cũng phát hiện khác lạ, đừng nói đến chủ nhân căn phòng này, Mộ Vân Long.

Nhưng mà, lúc này Mộ Vân Long vừa vặn không ở Tàng Nguyệt Các, coi như nàng mệnh lớn.

“Sao lại không có người vậy, ngay cả đến người gõ mõ cũng không có.” – có tên trộm nào đến một cái liền tìm người gõ mõ không, đại khái cũng chỉ có một mình nàng. Đàm Tiểu Hâm khom lưng, trốn vào trong phòng, tìm đông tìm tây.

“Ngay cả một con chim chết cũng không có, tìm bảo vật cái rắm a.”

Ông trời chết tiệt, ông trời thối tha, chỉ đường cái kiểu gì vậy, gọi ngươi là gia gia thật phí, quên đi, tự ta tìm đường.

Mới vừa đi tới cửa, tiếng bước chân bình tĩnh dồn dập truyền đến.

“Không xong, nơi này lộ liễu quá, không trốn được.” – Đàm Tiểu Hâm chỉ có thể quay lại buồng trong, trốn dưới gầm giường.

Mộ Vân Long vô cùng mệt mỏi, tiến vào buồng trong. Đốt đèn lên, rót một cốc nước, mới vừa đưa đến miệng, lại nghĩ tới chuyện vừa xảy ra, lại hạ xuống, thong thả bước đi trong phòng.

Lại thấy đại hội võ lâm chỉ còn vài canh giờ nữa là đến, cả sáng nay, mấy chuyện phiền phức cứ dồn dập kéo đến.

Nay Phong Vân Bảo trong chốn giang hồ xem như bang lớn số một, Mộ Vân Long cũng nhiều lần đảm nhiệm chức võ lâm minh chủ. Nhưng mà, đây tất cả cũng không phải điều hắn muốn, hắn thầm nhớ những ngày nhàn nhã tự tại, vô cầu vô thúc, nhưng nếu hắn không làm minh chủ, chỉ sợ minh chủ kế nhiệm cấu kết với gian thần triều đình, làm ra việc nguy hại võ lâm. Theo như thủ hạ báo lại, lần này số người đến tranh ngôi vị võ lâm minh chủ không ít, hơn nữa có thám tử thu được tin tức, triều đình cũng phái người giả mạo nhân sĩ võ lâm tiến đến nằm vùng. Việc này khẳng định muốn đề phòng trước, nhưng lại không có anh hùng thiếp, bất kỳ ai cũng có thể đến, xem ra ngày mai Phong Vân Bảo là sát khí tứ phía…

“Bủ..m..!”

“Ai?” – Mộ Vân Long giận dữ nhìn về phía gầm giường nơi phát ra âm thanh, trong lòng tự trách mình đã quá sơ suất.

Trời ạ, Đàm Tiểu Hâm trốn ở dưới giường ngay cả thở mạnh cũng không dám, thế nào cũng không đoán được bản thân lại bị một cái xì hơi hại chết ( =)) chết với bà này), lại đúng lúc nguy hiểm chết người này.

Chết thì chết ! Đàm Tiểu Hâm cứng đầu bò ra khỏi gầm giường.

Hóa ra là một cô gái nhỏ, khuôn mặt lem nhem nhỏ nhắn đối diện hắn đang ngây ngô cười.

Nghe tiếng Mộ Vân Long giận dữ, thiên binh thần tướng, nhanh chóng từ bên ngoài chạy vào mấy người. Đàm Tiểu Hâm sợ tới mức nhảy lên giường, ôm lấy chăn.

Xem thần sắc kích động của nàng, Mộ Vân Long nghĩ đây không phải kẻ nào độc ác, có lẽ chỉ là con mèo nhỏ lạc đường mà thôi. Hắn liền bảo tùy tùng lùi xuống.

“Ngươi chạy lên trên giường ta, ôm lấy chăn của ta, muốn làm gì vậy?” – Mộ Vân Long hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt xấu xa nhìn chằm chằm Đàm Tiểu Hâm đang quấn chăn quanh mình như một cái bánh bao. Khi nói chuyện, cảm giác khó chịu lúc nãy đều tan thành mây khói.

“Ngươi không nói gì sao, để ta tra xem ngươi là nha đầu của nhà nào, đừng trách ta nói cho cha ngươi biết chuyện!”

Thôi đi, nàng quá nhỏ, cáo trạng… cha nàng ngay cả ngắn dài thế nào cũng không biết. Vừa rồi thái độ lạnh lùng so với bộ dạng sói bà ghê sợ còn xinh đẹp hơn, thật là..! Tốt xấu gì cũng là một môn chủ, coi nàng là tiểu hài tử sao.

“Ngươi là ai, dựa vào cái gì muốn ta trả lời ngươi?” – cái tên độc ác kia, nhìn tâm trạng Đàm Tiểu Hâm giống nai con đi loạn, tuy rằng khẩu khí hung hăng, nhưng trực giác nói cho nàng biết, đối phó với loại người ác diện thiện tâm này ( bên ngoài thì ác, nhưng lại rất lương thiện), chỉ đơn giản như ăn một đĩa rau.

“Được, ta cho ngươi biết, tên ta là Mộ Vân Long. Đến lượt ngươi nói.”

Cho là khi nghe được tên của hắn, cô gái nhỏ chắc sẽ sợ đến phát run. Nhưng hắn không thấy như thế, ngược lại thần khí nàng trở nên sống động, nhanh như chớp một người nhảy từ trên giường xuống, nào ngờ, chân Đàm Tiểu Hâm bị chăn bông cuộn lấy, vốn là một động tác nhảy xuống giường xinh đẹp, đã bị nàng làm thành hành động chó ăn phân (ToT… bi kịch a…). nếu thân thủ Mộ Vân Long không đỡ lấy nàng, có khả năng không chỉ ăn phân, mà là cả ngực cũng lõm vào rồi. (không phải chứ =)))

Ai da, xoa xoa đầu gối, ngồi cạnh bàn, từ lúc đi vào Phong Vân Bảo quỷ quái này, Đàm Tiểu Hâm bị thương không ít.

Nhìn bộ dạng chật vật của nàng, Mộ Vân Long rất muốn cười, nhưng hình như không hay lắm, liền đem tiếng cười bức trở lại.

“Cười thì cứ cười đi, sao phải ép mặt trở nên xấu xí như vậy.” – Ai nha, có lòng muốn giữ mặt mũi cho nàng, không cảm ơn, còn nói hắn xấu. Phải biết rằng trên giang hồ, Mộ Vân Long không chỉ võ công nhất lưu, hơn nữa tướng mạo đường đường, ngay cả nữ nhi La tuần phủ của triều đình cũng nháo lên, nói rằng không phải hắn thì không lấy chồng. Nàng còn dám nói hắn xấu. Thực sự là gặp được cực phẩm trong các nữ nhân – một kẻ quái thai…( ặc ặc, tưởng anh khen chị ấy chứ…)

“Ta có thể nói, nghe xong nhớ đứng vững, đừng có mà ngã ra đó !” – cô gái nhỏ này khẩu khí rất lớn, biểu tình kỳ quái, khóe miệng Mộ Vân Long xuất hiện nụ cười khó gặp, đến chính hắn cũng chưa phát hiện.

“Ta chính là thiên hạ siêu cấp vô địch tuyệt đại vô song tiếu ngạo giang hồ chiến thắng tất cả vĩnh viễn không thất bại, độc nhất vô nhị Tiểu Kim Môn – cũng là môn chủ!” à choáng với cái màn tự sướng của tỷ…nói xong cũng đứt hơi mà ngủm…