“Ôi, đừng đánh, đừng đánh……” – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt cười làm lành, nâng nhẹ roi trên người lên, cẩn thận đứng lên.

“Ta làm tốt là đượcc rồi, ngài đừng đánh, đánh ta ngã không có gì, nhưng sẽ làm ngài rất mệt. Ngài mau ngồi đi, bây giờ ta sẽ làm việc thật tốt, làm một lần là tốt, quyết không phải làm lại.” (nghe giống tình trạng Tiểu Yến Tử nhà mình ngày xưa quá nhỉ?)

Cầm sợi gai trong hộp bắt đầu dùng tay bện thành dây thừng, trong sợi gai có kẹp rất nhiều lá thông, đâm vào tay Đàm Tiểu Hâm không ngừng, nàng cắn răng cũng không dám kêu đau đớn.

Trộm nhìn sang bà béo ngồi bên cạnh, trong lòng nàng thầm mắng, mụ béo chết tiệt, tên biến thái chết tiệt, kiếp trước ta với ngươi có thù oán sao, ức hiếp ta như vậy, nếu chân ta không bị bọn mi dùng xích sắt xích lại, xem ta đánh cho mi thò cái đuôi lợn của mi ra như thế nào.

“Ai……” – đau, lại bị đâm rồi, Đàm Tiểu Hâm thở hổn hển.

Không biết nàng lúc nào đắc tội với ai, bị bắt tới đây gần nửa tháng, cũng không biết tên oan gia đối đầu là ai, cả ngày tìm mấy chuyện biến thái đến tra tấn nàng, cúi xuống quá lâu, vết thương do roi trên lưng bắt đầu âm ỷ đau.

Trên tay đã mọc lên một đống mụn nước, có mấy cái bị vỡ ra, vốn là một đôi tay nhỏ bé mềm mại nay lại bị vết thương tàn phá, vô cùng thê thảm.

Nhìn đến mụn nước, nhớ tới đêm đó, Mộ Vân Long rất cẩn thận chọc hết đám mụn nước ở chân, chịu khổ rồi, mới biết được người ta tốt, đáng đời, ai kêu con vịt nhà ngươi mạnh miệng, gặp báo ứng rồi.

Nghĩ đến không biết có thể sống sót ra khỏi ổ quỷ này hay không, nhịn không được bắt đầu rơi lệ, lại nghĩ đến cả đời này không thể gặp lại Mộ Vân Long, nàng lại khóc thành tiếng.

“Ah!” – trên lưng lại bị đánh một roi, Đàm Tiểu Hâm đau đến nhảy dựng lên, nhìn thấy khuôn mặt cực kỳ xấu xí của mụ béo, nàng rốt cục nhịn không được mở miệng mắng:

” Mụ béo chết tiệt nhà ngươi, kiếp trước ta có nợ ngươi à, sao biến thái chết được, trách không được còn béo hơn heo. Đánh ta ngươi nghiện rồi có phải không, cẩn thận Phong Vân Bảo Mộ Vân Long tới cửa tìm, muốn mạng của ngươi, đem ngươi đánh cho toàn thân nở hoa.”

“Nha đầu chết tiệt kia, dám mắng ta, còn muốn tìm người đến đánh ta có phải không, ta đánh chết ngươi!” – mụ béo hận nhất kẻ nào nói nàng béo, huống chi lại là từ miệng tiện nha đầu nói ra. Tức giận cầm lấy cây roi quất tới tấp Đàm Tiểu Hâm.

Đàm Tiểu Hâm bị dây xích sắt nặng nề buộc chặt, căn bản không có sức phản kháng, cuối cùng bị đánh cho hôn mê.

Chờ sau khi nàng tỉnh lại, phát hiện bản thân bị trói ở trong một phòng tối.

“Nói mau, quan hệ của Mộ Vân Long với ngươi là gì?” – trong tay mụ béo cầm một thanh sắt được nung đỏ rực lơ lửng trước mặt nàng, Đàm Tiểu Hâm mặc dù bị đau đến mức buồn ngủ, nhưng cũng bị xích hỏa nướng cho lập tức thanh tỉnh.

“Quan hệ, quan hệ gì?” – không biết mụ béo này hận Mộ Vân Long hay là yêu Mộ Vân Long, muốn hiểu rõ ràng, không muốn vì một việc không gánh được mà làm cho sao chổi lấy đi mạng nhỏ của nàng.

” Ngươi đừng giả vờ.” – mụ béo giơ thanh sắt đến trước mặt Đàm Tiểu Hâm, Đàm Tiểu Hâm liều mạng nghiêng ra sau, mặc dù tay chân bị trói, không thể động đậy.

“Không có quan hệ gì.” – Đàm Tiểu Hâm lớn tiếng nói, chết thì chết, hẳn là địch không phải bạn, cược một phen.

“Phải không,” – mụ béo đột nhiên quay đầu lại, đi đến cửa sổ ngoài phòng tối nói chuyện với một người.

Đàm Tiểu Hâm rướn cổ muốn xem bên ngoài là ai, đáng tiếc, cái đầu mỡ của mụ béo quá lớn, hoàn toàn che hết, không nhìn thấy, chỉ nghe được lời nói thầm rất nhỏ bên ngoài, nghe kỹ âm thanh này, hình như có chút quen thuộc, đã từng nghe thấy ở đâu, có điều, nhất thời lại không nghĩ ra.

“Nha đầu chết tiệt, còn dám nói dối, có phải muốn mặt mình nổi hoa hay không.” – mụ béo nổi giận đùng đùng đi đến trước mặt Đàm Tiểu Hâm.

“Không có, tuyệt đối không có.” – hù chết ta, nghĩ đến trên mặt có cái ấn. Mặt Đàm Tiểu Hâm sợ trắng bệch mặt.

“Ngươi thích Mộ Vân Long có phải không, nói thật mau!” – mụ béo thở ra hơi thở thật mạnh phun lên mặt Đàm Tiểu Hâm, thối chết được, trong đầu Đàm Tiểu Hâm đột nhiên nhớ ra một người —-” Lâm Kiếm Lan “, hai người này có phải huynh muội hay không.

“Nói mau,” – thấy Đàm Tiểu Hâm vẫn đang sững sờ, mụ béo dùng thanh sắt gõ đầu nàng.

“Không, ta làm sao phải thích hắn, ta mới không thích người không hiểu phong tình như hắn.” – Đàm Tiểu Hâm vẻ mặt thành thực.

“Phải không, vậy hắn thích ngươi sao.” – mụ béo tiếp tục thẩm vấn.

“Vốn là — khả năng có thích một chút,” – đột nhiên bên ngoài phòng tối phát ra một tiếng vang. Mụ béo cùng Đàm Tiểu Hâm cùng nhìn ra, quay đầu lại, mụ béo phát hiện Đàm Tiểu Hâm còn đang nhìn.

“Nhìn cái gì vậy, mau nói.” – nha đầu chết tiệt này quá tinh quái, muốn xem nhà tù sao.

” Vốn là có thích một chút, nhưng hắn đột nhiên phát hiện ta không thích hắn, chỉ thích tiền của hắn, hắn liền không thích ta, hiện tại đại khái rất hận ta.”

Nói tới đây, Đàm Tiểu Hâm buồn bực cúi đầu, bất quá rất nhanh khôi phục lại tinh thần, quyết không muốn lộ ra, nàng còn muốn sống sót đi ra ngoài.