Lời Mộ mỗ nói hôm nay, từng câu từng câu đều là thật, nếu như đại nhân không tin, sự việc xong có thể kiểm chứng, có điều……”

Mộ Vân Long vẻ mặt nghiêm nghị, quay đầu nhìn Quân cơ Phủ Học Sĩ Trần đại nhân.

Trần đại nhân nghe vậy cảm không ổn, thấy hắn đột nhiên dừng lại, lo lắng truy hỏi:” Có điều như thế nào.”

” Chỉ sợ sắp sửa thay đổi triều đại!” – Mộ Vân Long đột nhiên tăng thêm giọng điệu, nhấn mạnh mức độ nghiêm trọng.

“Hỗn xược!” – lời đại nghịch bất đạo như thế dám nói ra trong phủ học sĩ này. Trần đại nhân bị xúc phạm.

“Đại nhân, không phải Mộ mỗ làm càn, mà xác thực việc này đã có người bày mưu tính kế, âm thầm tiến hành một thời gian. Nhớ ngày Phong Vân Bảo bị phá hủy, đó là khai màn của bọn chúng.”

Lâm Kiếm Lan kia chẳng qua chỉ là một kẻ ngu dốt, là một quân cờ của Lục Vương gia mà thôi, vị trí võ lâm minh chủ hắn một chút cũng không lưu luyến.

“Ngươi muốn ám chỉ Lục Vương gia sao?”

Lục Vương gia vài ngày gần đây, ông cũng biết đại khái, Long vị ban đầu, Lục Vương gia cũng bởi vì nóng vội mà mất đi ngôi vị hoàng đế, mà nay có hành động này, cũng là tất nhiên. Mà trước mắt vị thương nhân võ nhân trẻ tuổi này, ánh mắt ngay thẳng cương trực, quả thật chính là nhân tài trụ cột cần thiết của quốc gia.

Trần đại nhân đứng dậy, tinh tế đánh giá Mộ Vân Long, chỉ thấy hắn lưng hùm vai gấu, một thân áo trắng, tôn lên tiên khí phiêu phiêu, tuấn dật xuất chúng, hoàn toàn phù hợp để chọn làm rể của ông, nhìn nhìn, Trần đại nhân lại vuốt râu gật đầu, nở nụ cười.

Tự dưng bị nam tử xa lạ như thế cẩn thận đánh giá, cả người không được tự nhiên Mộ Vân Long thậm chí thấy xấu hổ, tránh không được lui người đẩy ghế về phía sau, phát ra tiếng vang.

Trần đại nhân đang mải suy nghĩ lúc này mới phát hiện chính mình đã đi quá xa chính đề, ho khan hai tiếng, che giấu thất lễ.

“A, này Mộ thiếu hiệp, ta vừa rồi đã suy nghĩ từ đầu tới đuôi theo như lời ngươi nói, sự tình khẩn cấp, ta phải trở về cùng đại nhân khác thương lượng một chút, theo như lời ngươi muốn triều đình cho Mộ gia ngươi công văn từ loạn thành chính, ta sẽ cố gắng xem xét, mau chóng cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Việc hôm nay, không thể truyền ra ngoài. Cứ như vậy đi.”

Nói xong, vội vàng theo cửa bên ra ngoài.

Mộ Vân Long cũng sải bước đi ra đại đường.

“Mộ thiếu hiệp, chờ, chờ một chút.”

Trần đại nhân thở hổn hển quay lại.

“Mộ thiếu hiệp, quốc gia thực sự cần người hiệp nghĩa giống ngươi, có dũng có mưu, nhân tài quả thật hiếm có, ngươi hẳn nên vì quốc gia mà bỏ ra chút sức lực, ngươi suy nghĩ một chút, sau đó cho ta câu trả lời, ah, còn nữa, phủ học sĩ này cũng không phải nơi an toàn để nói chuyện, đến nhiều, tất gây chú ý, lần sau gặp lại, hãy hẹn gặp chỗ khác.”

“Vâng, đại nhân, nhưng về việc công văn kia, mau chóng cho tiểu dân một câu trả lời thuyết phục.”

Mộ Vân Long hiểu được muốn Phong Vân Bảo hồi phục lại, trước hết phải loại bỏ tội danh người khác vu oan. Về phần triều đình, hắn không muốn tham gia quá sâu.

“Đúng vậy, đúng vậy……” – dứt lời, Trần đại nhân vội vàng từ phía sau đi ra ngoài.

Ngẩng đầu nhìn sắc trời, đã là buổi trưa. Không biết người kia hiện tại đang làm cái gì, Mộ Vân Long cúiđầu, thở dài, hướng về đại môn.

“Mộ thiếu hiệp, chờ một chút, chờ một chút……”

Trần đại nhân kia lại thở không ra hơi chạy tới đại môn, Mộ Vân Long không biết ông còn có cái gì nói muốn, dừng bước .

“Hắc, hắc, cước bộ thiếu hiệp thật là nhanh, lão phu mau, mau..”

Hâm Nhi nếu nghe thấy ông nói như vậy, sẽ ở một bên nói tiếp một câu “Ngươi mau tắt thở .”

Đột nhiên Mộ Vân Phi nở nụ cười, thấy hắn tự dưng bật cười, Trần đại nhân hiểu sai ý,

“Hắc, người già, đều là như vậy, làm cho thiếu hiệp chê cười.”

Mộ Vân Long nghe vậy biết đại nhân hiểu lầm, vội vàng giải thích, Trần đại nhân khoát tay, rốt cục nói:

“Không việc gì, không việc gì, ta lần này chủ yếu là tới hỏi Mộ thiếu hiệp đã có hôn phối hay chưa?” – chút nữa thì quên mất vấn đề quan trọng này. Trần đại nhân ngẩng đầu vẻ mặt chờ mong nhìn Mộ Vân Long.

“Ách?” – hoàn toàn không đoán trước Trần đại nhân hỏi như vậy, Mộ Vân Long mặt hơi hơi đỏ lên,

“Tiểu dân đến nay vẫn chưa cưới vợ.”

Trần đại nhân vẻ mặt vui mừng,

“Không biết thiếu hiệp có ý trung nhân hay không?”

Mộ Vân Long càng kinh ngạc nhìn Trần đại nhân, không biết hắn có dụng ý gì.

“Ý trung nhân?” – lập lại lời Trần đại nhân, trong đầu hiện ra khuôn mặt Đàm Tiểu Hâm nghịch ngợm nhìn hắn cười, hắn ngẩn người cười cười, tiện đà lại xuất hiện vẻ mặt Đàm Tiểu Hâm hờ hững, trong ánh mắt hắn xuất hiện lửa giận dữ.

Nhìn đi nơi khác, cứng ngắc nói,

” Không có ý trung nhân.”

Lời nói vừa ra, Trần đại nhân như trúng một chiêu, cao hứng nói

“Vậy thật tốt quá!”

Dứt lời, bỏ lại Mộ Vân Long ngơ ngẩn không hiểu gì, điên đầu điên não rời đi.

“Ah!” – chỉ nghe đằng sau truyền đến một tiếng kêu ai oán của Trần đại nhân, Mộ Vân Long nhìn sang, Trần đại nhân kia không biết đi như thế nào lại đụng vào tường. Mộ Vân Long âm thầm buồn cười, cái cửa kia rõ ràng cách ông một bước.

Lắc đầu, không nhớ đến người tuyệt tình kia nữa, tiến hành kế hoạch tiếp theo.