Ngạch Nhật Khách xanh mặt nhìn mặt đất, người đã đi gặp Chu Công, cắn răng. Vung tay vận nội lực đánh xuống.

Lạc Nhật ngăn cản hắn.

Ngạch Nhật Khách nheo mắt: “Sao hả, ngươi thích hắn?”

Lạc Nhật vội nói: “Chủ tử, ngài hiểu lầm, tiểu nhân là cho rằng hiện tại giết hắn, sợ không thể giao đãi với Đại Vương.”

Ngạch Nhật Khách phất tay áo: “Hừ! Người đâu, đem người này ném ra ngoài, quăng vào xe tù.”

Kết quả là, Dương Phi Lăng say ngủ từ xe ngựa di chuyển tới trong xe tù, thế nhưng vẫn không tỉnh.

Lúc Dương Phi Lăng tỉnh lại, người đã ở bên trong một cái lều trướng thật to, tay chân cũng có thể động, chẳng qua là bị xích lại, thử động một cái. Miệng giật giật, nặng như vậy!

“Tỉnh rồi!” Trong lều trướng, nam nhân đang nhàn nhã nằm tại chủ tọa hỏi.

“Ân.” Dương Phi Lăng không nhanh không chậm cúi đầu trả lời. Dù sao hiện tại là tù nhân, thành thật một chút, ăn ít mệt.

Ngạch Nhật Khách cẩn thận đánh giá tiểu tử này.

Ân, coi như mi thanh mục tú, cũng khó trách Lạc Nhật lại che chở hắn.

Trong liều trướng, dưới ánh nến, lóa mắt đến dao động nhân tâm.

Ngạch Nhật Khách ma xui quỷ khiến đi xuống khỏi chủ tọa, đến gần nhìn kỹ người trên mặt đất.

Lông mi dày đậm, cúi đầu, chỉ nhìn đến khóe mắt, lông mi kia dài mảnh phiêu lượng cong cong, thoáng lên thoáng xuống, lại nhìn đến đôi môi hơi hơi vểnh lên. Ngạch Nhật Khách không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.

Hắn chỉnh chỉnh vạt áo, nói với Dương Phi Lăng: “Ân, thế này, tối nay bổn vương muốn ngươi thị tẩm.” Người Mông Cổ từ trước đến nay thực thẳng thắng, bọn họ cũng không ủy khuất bản thân, nghĩ muốn thì muốn, rất không quen nhìn người trung nguyên, thích còn ngượng ngượng nghịu nghịu.

Chỉ là loại thẳng thắng này của bọn họ không phải ai cũng chịu được, Dương Phi Lăng rõ ràng bị dọa rồi.

“Ngươi..... Ngươi..... Ngươi nói cái gì?” Dương Phi Lăng hoảng sợ la lên.

Ngạch Nhật Khách nhãn thần run lên: “Bảo ngươi thị tẩm, không biết sao?”

“Thị tẩm?” Dương Phi Lăng cười như điên, “Cho ngươi thị tẩm? Cho ngươi áp? Ta đây còn không bằng để cho Minh Kính kia áp!” Nói xong, Dương Phi Lăng liền ảo não, ta như thế nào có thể nhớ tới để cho Minh Kính áp chứ, nhất định là quá mệt mỏi, đại não không đủ dưỡng khí, nhất định là vậy.

Dương Phi Lăng nói mấy câu đã đem Ngạch Nhật Khách bùng lên giận dữ, chính mình để cho hắn thị tẩm đã xem như phá lệ khai ân, nghĩ chờ chuyện qua đi, tìm Đại Vương cầu tình muốn hắn, hảo giữ cho hắn một mệnh, không nghĩ tới hắn không thức thời như vậy. Còn nói cái gì Minh Kính, lửa giận đang hừng hực thiêu đốt.

Dương Phi Lăng ý thức linh quang nguy cơ đến gần, hắn vội vàng nói: “Chuyện kia, Vương tử, ta không phải có ý tứ đó, chính là, chính là ngươi đột nhiên nói như vậy, ta thật sự là thụ sủng nhược kinh, ngươi xem, ân huệ này của ngươi, ta một nam tử trung nguyên, sao có thể chịu nổi.”

Ngạch Nhật Khách sắc mặt dịu xuống: “Vậy ngươi muốn thế nào?”

Dương Phi Lăng cúi đầu khom lung: “Ngươi xem, xích nặng như vậy ở trên người, ta cũng không thoải mái, nếu như tiến hành tầm hoan cũng có chút bất tiện, không bằng, ngươi đổi một cái nhẹ hơn, như vậy, ta mới hảo hầu hạ ngươi.”

“Hảo a!” Ngạch Nhật Khách trả lời.

Dương Phi Lăng trong lòng mừng thầm, thầm nghĩ man di đúng là man di, ngươi xem vài câu liền thu phục, chờ hắn vừa mở khóa, với võ công của Dương đại giáo chủ ta còn không đánh cho hắn kêu cha gọi mẹ.

Đã thấy Ngạch Nhật Khách tay cầm một dây xích tinh tế, đi đến trước mặt hắn nói: “Muốn đổi hay không.”

“Đổi đổi.” Dương Phi Lăng vui vẻ đưa hai tay qua, lại không thấy đối phương có động tác, không khỏi nghi hoặc? Ngẩng đầu nhìn, Ngạch Nhật Khách đang tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, Dương Phi Lăng đột nhiên bừng tỉnh. Vội vàng nói: “Vậy không đổi, không đổi.”

Nhưng mà Ngạch Nhật Khách không thuận theo hắn, một tay đem hắn kéo lại. Từ trên cao nhìn xuống nói: “Dương giáo chủ, ngươi dường như đã quên, những tiểu xảo này của ngươi đối ta vô dụng.”

Dương Phi Lăng trong lòng khổ ngất trời, thông minh bị thông minh hại a.

Ngạch Nhật Khách lạnh lùng nói: “Ngươi đã muốn trốn như vậy, không bằng thị tẩm ngay bây giờ đi.”

Dương Phi Lăng chấn kinh, lớn tiếng hét: “Không cần, ta không cần a.”

Ngạch Nhật Khách sao còn để ý đến hắn, một tay đem hắn ném trên mặt đất, thuận tiện đem ngoại y Dương Phi Lăng lột xuống, Dương Phi Lăng thân trên trần trụi, trên mặt đất trải da hổ, vừa ngứa vừa sợ. Hắn đành phải kêu to: “Cứu mạng! Cứu mạng a!!”

Ngạch Nhật Khách sửng sờ, lập tức cười lạnh sờ người hắn: “Kêu cứu mạng? Muốn kêu ai! Lạc Nhật hay là Minh Kính? Xem ra bổn vương đối ngươi không đủ tốt a, còn muốn người khác.”

Dương Phi Lăng ủy khuất nước mắt đảo quanh ở hốc mắt, hắn liều mạng lắc đầu, liều mạng giãy dụa.

Ngạch Nhật Khách hai tay hỏa nhiệt, ở trên người hắn du ngoạn, một hồi nhéo nhéo hai điểm trước ngực hắn, một hồi nhẹ nhàng liếm liếm mang tai sau mẫn cảm, chọc Dương Phi Lăng một trận giật mình.

Dùng thiết liên tinh tế vừa dày vừa nặng khóa hai tay Dương Phi Lăng, đưa mặt hắn hướng về phía mình, Dương Phi Lăng trừng lớn mắt nhìn Ngạch Nhật Khách không nhanh không chậm cởi ngoại y, cơ thịt boáng loáng mà còn rắn chắc, nuốt nuốt nước miếng, nhìn nhìn hung cụ phía dưới đã muốn hùng dũng nổi dậy. Sau đó một tràng cảm giác lành lạnh nổi lên trên người, xong rồi, người mình cũng trần trụi.

Trong lều trướng, hai nam tử thân thể trần trụi, nhìn nhau, thật sự tạo cảm giác quỷ dị.

Hai người mắt to trừng mắt nhỏ.

Ngạch Nhật Khách nở nụ cười, vươn ngón tay nhẹ nhàng vỗ về: “Đừng nóng vội, lập tức thỏa mãn ngươi.”

Dương Phi Lăng rốt cục biết trinh tiết bản thân sắp khó giữ được. Hắn cũng không thể nhịn thêm nữa, cũng không quản mặt mũi gì đó, giãy dụa rống to: “Cứu mạng a! Cứu mạng a!”

Ngạch Nhật Khách dường như đã sớm biết hắn sẽ la hét, mỉm cười không nói, từ đống y phục trên mặt đất lần tìm hộp nhỏ, từ bên trong quét ra một loại vật thể dinh dính, đối Dương Phi Lăng giãy dụa sắp chết nói: “Đừng sợ, lần đầu tiên là có hơi đau, ta sẽ ôn nhu một chút.”

Ai cần ngươi ôn nhu a, ta không muốn bị ngươi áp! Dương Phi Lăng mắt thấy một lóng tay kia từ từ hướng tới vói vào địa phương không có khả năng, chỉ có thể nhanh trí hét lên: “Cứu mạng a! Ngạch Nhật Khách đã xảy ra chuyện!”

Ngạch Nhật Khách sửng sốt, không nghĩ tới hắn sẽ hét lên như vậy. Ngón tay di động dừng lại.

Một tiếng hét như vậy thực hữu hiệu, “sưu” một tiếng có người vọt vào.

Hai người trong trướng đều sững sốt, người vọt vào nhìn thấy tình cảnh như thế, không khỏi đỏ mặt: “Chủ tử, ngươi có việc sao?”

Ngạch Nhật Khách lạnh lùng nói với Lạc Nhật: “Đi ra ngoài!”, còn chưa nói xong, ngón tay đã dùng lực vói vào nơi lần đầu tiên trải nghiệm cảnh này.

“A! A!” Dương Phi Lăng không hề chuẩn bị, kêu lên thảm thiết.

Lạc Nhật mặt trắng bệch.

Ngạch Nhật Khách vẫn đang lạnh lùng quấy động ngón tay ở bên trong, khuếch trương.

Dương Phi Lăng bị chỉnh oa oa hét to, miệng mạnh mẽ kêu: “Không cần, nhẹ chút, dừng lại.” Cũng không quản bên cạnh có người hay không, hắn vốn sợ đau, lúc này cũng chỉ có thể khóc la.

Lạc Nhật khóe miệng run giật, mắt nhìn chằm chằm mặt đất.

Ngạch Nhật Khách cười lạnh nói: “Cút.”

Lạc Nhật lùi lại liền chạy khỏi trướng, chạy một mạch, cũng phân không rõ bản thân đang chạy hướng nào, chỉ thầm nghĩ đem những gì vừa này nhìn thấy quên đi.

Vì sao? Vì sao còn có thể nghe thấy, vì sao trong đầu đều là thanh âm của hắn? Bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Trong trướng, Ngạch Nhật Khách nhìn người dưới thân đang thống khổ giãy dụa, rút ngón tay về, dưới ánh sáng của ngọn nến, trên khuôn mặt anh tuấn của hắn lộ ra hung quang.

Hắn lạnh lùng nói: “Không nghĩ tới ngươi có sức quyến rũ đến vậy, khiến cho nhiều người vì ngươi khuynh đảo như thế.”

Dương Phi Lăng buông tha việc giãy dụa, lẳng lặng nằm trên thảm, lệ từ khóe mắt chảy xuống, không có, không có ai đến cứu hắn.

Ngạch Nhật Khách biết hắn đã chế ngự được người dưới thân, không khỏi hảo hảo đánh giá một phen cảnh đẹp trước mắt lần nữa.

Ngạch Nhật Khách tham lam ngắm nhìn khối thân thể mê người dưới thân, dưới ánh sáng chói lọi của nến, thân thể nhiều năm luyện võ màu lúa mạch mang theo tráng kiện tràn ngập co dãn, ngón tay nhẹ nhàng trêu ghẹo, dẫn tới một trận run rẩy. Lại nhìn tới hai chân thon dài mà còn tinh tế tỉ mỉ kia, đang khẽ run vẫn đang gắt gao khép lại.

Hắn thực sợ hãi, trong lòng Ngạch Nhật Khách nghĩ, khóe miệng không khỏi lộ ra một tia trào phúng.

Hắn dùng lực đem cặp chân kia mở ra, thành công nhìn thấy cái miệng nhỏ kia khẩn trương hé ra khép lại, giống như đang hoan hô nhảy nhót hô hoán.

Hắn cười, đang chuẩn bị trực đảo Hoàng Long.

(Trực đảo Hoàng Long: nghĩa là đánh thẳng vào sào huyệt của địch, ở đây có thể hiểu là chuẩn bị tiến công a -“-)

Một thanh âm yếu ớt từ trên đầu truyền tới “Đừng..... Đừng..... Cầu ngươi.”

Ngạch Nhật Khách ngẩng đầu, nhìn thấy một đôi mắt ngập đầy sương, hắn sợ, hắn có cảm giác. Ngạch Nhật Khách cười, nhìn thấy giữa sương mù này ánh mắt đen sáng bóng, lại nhìn đến đôi môi mê người nhè nhẹ run lên kia, hắn không khỏi hôn lên đó.

“Ô.....” Dương Phi Lăng phát ra thanh âm mê người.

Ngạch Nhật Khách không thể nhịn thêm nữa, hắn biến nụ hôn này thêm sâu, đầu lưỡi ở bên trong không ngừng tàn sát bừa bãi.

Ân? Cái gì vậy!!!

Ngạch Nhật Khách lạnh lùng rút ra, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Dương Phi Lăng.

“Cái gì vậy?”

“A? Ngươi không biết? Đây chính là độc môn mật phương do chính ta, Dương giáo chủ Thanh Liên giáo nghiên cứu chế tạo ra: ‘Tiêu dao tán’.” Dương Phi Lăng thỏa mãn ở trên mặt đất nháy mắt mấy cái, nếu như không nói đến chuyện hắn đang xích lõa, hẳn là tốt hơn một chút.

“Ngươi thế nhưng ngậm độc trong miệng?” Ngạch Nhật Khách bùng lên tức giận.