‘’Hừ , để xem em gái ta tiến bộ như thế nào’’

Hàn Phong đưa ánh mắt sâu thẳm nhìn về hướng kia, miệng nhếch mép cười thầm.

Khả Nhi ngồi xuống bên gốc cây như thường ngày…không biết tại sao nó lại giận bản thân mình đến vậy. Lúc nãy , nó đã nhầm lẫn một phép tính đơn giản…

Bàn tay trắng ngần đập mạnh xuống bãi cỏ…khiến xợt một miếng da nhỏ…nó tức bản thân ghê gớm.

2 ngày sau.

Tại bảng tin của trường đông nghịt học sinh…ai nấy đều mang vẻ mặt khắc khoải , đầy lo lắng.

‘’Trời ơi, thất bại thảm hại…thế này về mẹ tao giết mất’’ _ hs 1 khóc nấc lên trong đau đớn.

‘’Có khác gì tao…haizz’’- tiếng thở dài của hs 2.

….

‘’Ôi , mình lên rồi …đứng trong top mười rồi…ha ha’’

Trong không khí buồn thiu của một đám học sinh , một tiếng hét vang lên làm xao động bầu không khí đang lặng như tờ.

‘’Mày đứng thứ mười , vậy ai xếp đầu bảng vậy’’- hs 3 hỏi .

‘’Còn phải nói nữa, tất nhiên là Vương Ngọc Khả Nhi rồi’

Ai đó bĩu môi chêm vào.

‘’Không phải đâu, năm nay trường ta có thêm rất nhiều nhân tài’’

‘’Đồng đứng đầu là Vương Hàn Phong và Đặng Phước Minh Nhật với số điểm tuyệt đối là 100/100 , theo sau đó là số điểm sát nút của An Vy 98,46 và Ngọc Khả Nhi 98,45 …ngoài ra Hoàng Trình Minh Phi đứng thứ ba với số điểm khá ấn tượng 98,22…’’

‘’Cái gì…’’

Một loạt cùng đồng thanh như không thể tin nổi có một ngày Khả Nhi bị chiếm hạng.

‘’Mày không đùa đấy chứ’’

‘’Tao đùa làm gì…không tin cứ nhìn là biết’’

Cả đám chen chúc nhau xem và đều tròn mắt thật sự.

‘’Không thể tin nổi’’

Bọn con trai hâm mộ Khả Nhi tỏ vẻ thất vọng và thông cảm…An Nhược đứng yên nãy giờ trong đám đông không thể thốt nổi lời nào…nhỏ bị sốc thay nó.

Đàng kia không xa, 4 thiên thần đang khoanh tay ngắm nhìn.

‘’oa…em biết là Hàn Phong của em không bao giờ thua ai mà’’

An Vy nở một nụ cười rất duyên như chúc mừng học sinh xuất sắc nhất trường. Bao giờ cũng thế , cô không quên nhún chân tặng cho Hàn Phong một chiếc hôn nhẹ trên má.

Vương Hàn Phong không một chút nhếch mắt…đôi mắt vẫn sâu thẳm …tưởng chừng có thể chứa được cả Bắc cực …và những tử huyết. Hắn chợt liếc qua Kid, có lẽ lâu nay hắn đã quá coi thường kẻ mặc áo trắng kia.

Kid không nhìn hắn nhưng đang cố dùng hết mọi giác quan để thám thính…Kid tưởng rằng chỉ bản thân mình mới có thể đứng đầu bảng mà không ai qua được nhưng Vương Hàn Phong lại ngang tài ngang sức.

Kinen –hoàng tử nụ cười đang cười rất tươi…khiến ánh nắng mặt trời cũng phải gen tỵ.

An Nhược nhìn khắp xung quanh mà vẫn không bắt gặp bóng dáng Khả Nhi đâu cả - lẽ nào nó nghĩ quẩn làm việc dại dột…ôi con bạn đáng ghét kia…mày đang ở đâu.

Nhỏ lo lắng chạy đi tìm …thấy 4 nhân vật kia đang đứng đầu kia, nhỏ nghĩ chắc nó ở đó , vội vàng chạy đến.

‘’Hộc…hộc…mấy người có…thấy…’’

Nhỏ chạy nhanh đến nỗi thở không ra hơi.

‘’Con bé này…gì mà cứ hốt hoảng vậy’’

An Vy trách nhẹ nhưng vẫn giữ nguyên nụ cười.

‘’Mấy người có thấy Khả Nhi đâu không ?

Nhỏ không thấy nó ở đây…lòng nóng như lửa đốt , không thể chịu thêm được nữa, nhỏ hét lớn.

Vẻ mặt rất căng thẳng khiến ai đó không thể làm ngơ.

‘’Bình tĩnh…An Nhược…có lẽ nó đi đâu đó thôi’’

Chính những lúc quan trọng thế này , người đầu tiên nói ra cũng chỉ là Kinen.

‘’Cậu không biết …được đâu…’’

Nói chuyện sẽ mất thời gian , nhỏ vụt chạy đi.

‘’…’’

Ai nấy không nói gì nhưng đã cảm nhận được chuyện gì đã xảy ra…rất không bình thường.

Bỗng hai người cùng một lúc chạy theo An Nhược. Đó không ai khác chính là Hàn Phong và Kid.

‘’Em làm sao vậy , Ngọc Khả Nhi…’’

Vừa chạy , Hàn Phong vừa nghĩ trong tâm thức…hắn đang lo lắng cho nó rất nhiều- Ngọc Khả Nhi ạ!

Đến hai lối rẽ , cả hai vẫn im lặng , không ai bảo ai , mỗi người chạy một hướng.

Hàn Phong chạy về hướng gốc cây sau trường …chắc Khả Nhi hay ở đó.

Còn Kid chạy về hướng chỗ vắng mà đã thấy nó ngồi lặng bên tường hôm trước.

‘’Không thấy’’

Hàn Phong giật mình lo sợ …chỗ gốc cây không hề có một bóng người.

Kid chạy với tốc độ rất nhanh…phù…cuối cùng cũng đã tới …nhưng sao không thấy nó.

Kid định chạy đi tìm chỗ khác …bỗng nghe thấy tiếng động lạ phát ra sau bức tường.

Tò mò…hắn bước vào chỗ đó.

Không ngờ sau bức tường này lại có một chỗ như vậy…một góc nhỏ bụi bám đầy …với rất nhiều giấy rác.

Phía cuối góc thấp thoáng bóng dáng ai đó nhỏ nhắn

‘’Ôi trời !!!!””…………