Ngọc Bội Thái Tử Gia

Chương 11: Vận may từ vương phủ

Edit: Niệm phu nhân

Sở Cẩm Dao vừa vào cửa, ánh mắt của mọi người đều dừng lại ở nàng.

Sở Cẩm Dao hơi hoảng sợ, hôm nay có chuyện gì vậy, sao mọi người lại mặc như thế này. Lẽ nào có khách đến nhà sao? Hôm qua Sở Châu hồi phủ, Sở Cẩm Dao cũng mặc y phục mới may để gặp khách, nhưng là vì lúc ấy Sở Cẩm Nhàn và Sở Cẩm Dao đang ở cạnh Sở lão phu nhân ngồi ở noãn các mà thiêu thùa may vá, sau đó Thất tiểu thư đến. Khi rời khỏi đây, Thất tiểu thư vô ý làm đổ trà lên y phục của Sở Cẩm Dao. Thật đúng là  đủ “cố ý” cùng “không cẩn thận” đây. Sở Cẩm Dao dù có rất nhiều lời cần nói cũng chỉ đành nhanh chóng trở về đổi xiêm y. Mà ngay lúc nàng quay trở về, trời đã muộn rồi. Cho nên hôm nay rất nhiều người chưa nhìn thấy y phục mới của Sở Cẩm Dao. Hôm nay thấy nàng đã giặt sạch sẽ váy áo, rồi mặc đến đây, những người trong nhà chính vừa thấy thì trong mắt chỉ hiện lên kinh diễm lại kinh ngạc không thôi.

Sở Cẩm Dao từ nhỏ đã phải làm việc đồng áng, so với mấy vị tiểu thư ngày ngày tháng tháng không rời cửa thì phải hoạt động hơn rất nhiều. Sức khỏe tốt, dáng người cũng cao. Trên người nàng là áo giao lĩnh, tay áo dài rộng. Cổ tay có thiêu hoa phù dung màu hồng nhạt. Váy dài phía dưới là váy mã diện, thiêu hoa tím nhạt trên nền váy trắng Vân Cẩm. Ở trên sườn nếp gấp đều dùng tơ lụa để viền hoa, đè sát nếp gấp. Phía dưới quả thật phẳng phiu mà tự nhiên. Bên dưới còn một dải lụa, còn đánh tua cuối váy hoa. Dải lụa có màu tím đậm hơn so với hoa văn tím, một dải đè một dải, khi đi lại giống như khổng tước xòe đuôi. Mà Sở Cẩm Dao vốn cao mà thon thả, ăn mặc như vậy vừa áo ngắn lại váy mã diện, càng lộ rõ vòng eo thon gọn, duyên dáng mà yêu kiều.

Sở lão phu nhân nhìn thấy Sở Cẩm Dao mặc trang phục này nên nhìn kỹ hơn nhưng không nói gì. Lão phu nhân trong lòng nghĩ thầm, Ngũ tiểu thư tuy rằng lớn lên là cực phẩm, nhưng quy củ chung quy không thể bằng cô nương lớn lên ở Hầu phủ được. Quả là đáng tiếc. Mà Sở Châu nhìn một lúc sau, nhịn không được mà rằng:

“Y phục này… là thiêu phường nhà nào làm nên?”

Sở Cẩm Dao trả lời:

“Là nha hoàn cắt ạ”

Sở Cẩm Dao cũng có chút suy nghĩ, không thể nói là chính mình làm. Nếu không, sau này có thể được người ta hỏi đến. Hơn nữa, nếu sau này có người đến cửa nhờ làm, vậy thì phải giải quyết ra sao? Sở Châu nghe thấy nha hoàn làm, chỉ gật đầu nói:

“Tẩu tẩu an bài cho con mấy nha hoàn tốt lắm”

Này váy hoa, quả thật rất đẹp.

Sở Cẩm Diệu vừa rồi còn phong quang vô hạn, áp xuống chúng tỷ muội. Nhưng mà Sở Cẩm Dao vừa đến thì mọi người đều bị hấp dẫn đi rồi. Luận quý trọng, váy áo của Sở Cẩm Dao thật sự không thể bằng được Sở Cẩm Diệu. Nhưng làm người khác không thể chấp nhận được chính là, người ta quần áo cắt may rất đẹp, cũng có phần mới mẻ. Sở Cẩm Diệu thấy nếu bực có thể chết người thì nàng đã sớm ức chết rồi.

Đặc biệt là Lâm Hi Ninh, Sở Cẩm Diệu vừa vào, quả thật Sở Cẩm Diệu nhìn thấy trong ánh mắt Lâm Hi Ninh sáng lên một chút. Bây giờ Sở Cẩm Diệu nhìn sang, oán hận mà nắm chặt khăn tay của mình. Quả nhiên, nam nhân đều có đức hạnh này. Không cần biết bên ngoài miệng bọn họ nói gì, trong lòng vẫn cảm thấy nhan sắc là trên hết. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh từ nhỏ đã là huynh muội, Sở Châu quả thật rất thích Sở Cẩm Diệu. Khi còn nhỏ, Sở Châu còn cười nói với Triệu phu nhân trêu ghẹo, không bằng về sau cho hai người làm một đôi hoan hỉ oan gia. Triệu phu nhân khi ấy chỉ cười mà qua, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ, trong lúc không có ai mới nhẹ nhàng hỏi dò Sở Cẩm Diệu.

Sở Cẩm Diệu lúc ấy cũng không nói ra lời, nàng với Lâm Hi Ninh tất nhiên là không giống những người khác, nhưng không thích đến mức không phải chàng thì không gả. Sở Cẩm Diệu và Lâm Hi Ninh cứ như vậy, thân mật mà lấy thân phận huynh muội ở chung, tính toán sau này mọi chuyện cứ thuận theo tự nhiên, tới đâu hay tới đó. Triệu phu nhân cũng có ý này. Chỉ là, tự nhiên bây giờ thấy Lâm Hi Ninh ngắm nhìn Sở Cẩm Dao, trong lòng Sở Cẩm Diệu liền cảm thấy vô cùng không thoải mái. Dù nàng không thích Lâm Hi Ninh nhưng Lâm Hi Ninh cũng không thể trước mặt nàng mà đi ngắm nhìn nữ nhân khác! Như vậy, Sở Cẩm Diệu càng mong muốn nhất định phải lấy được vị trí thư đồng kia.

Nàng ở Trường Hưng Hầu Phủ thân phận đã rất xấu hổ rồi, tuy rằng Triệu phu nhân một mực yêu thương sủng ái nàng, nhưng về sau thì sao? Trường Hưng Hầu đối xử với nàng càng lúc càng bình đạm, còn lão phu nhân thì cao cao tại thượng, càng không có thời gian để ý cháu gái như nàng đây. Phía dưới hạ nhân ỷ vào nàng không phải là chủ tử thật sự của Hầu phủ, dần dần dám lơi lỏng mệnh lệnh của nàng. Sở Cẩm Diệu sống trong nhung lụa người người chú ý mười ba năm ròng, làm sao nuốt trôi cơn tức này. Nhưng nếu là vương phủ, vậy thì hoàn toàn khác… không chừng nàng còn có thể gặp được chuyện tốt hơn.

Sở lão phu nhân đợi mọi người đã đủ đầy, thanh giọng nhẹ nhàng đằng hắng, Ninh Vinh Đường đang náo nhiệt cứ vậy mà yên tĩnh lại.

Hôm nay các tiểu thư không hẹn mà cùng nhau vận y phục rất tươi sáng, chuyện này không phải bắt nguồn từ Sở Châu, mà nguồn từ lão phu nhân. Lão phu nhân tối qua biết được chuyện tuyển thư đồng cho huyện chủ thì có tâm chú ý cháu gái của mình trang điểm đẹp một chút, đừng làm mất mặt nhà mình. Lão phu nhân không nói rõ ra, nhưng phàm sống trong hậu trạch, tự có cách riêng của mình, tin tức rất nhanh truyền tới đại phòng, nhị phòng rồi tam phòng. Diêm phu nhân nghe có người đề điểm mấy vị tiểu thư trang điểm cẩn thận một chút, bà tuy không hiểu nguyên nhân trong đó lắm, nhưng vẫn cố gắng nói với hai nữ nhi trang điểm một hồi. Sau khi tới Ninh Vinh Đường, Diêm phu nhân mới thở phào trong lòng, quả nhiên, xem ra bọn họ đều có chuẩn bị mà đến. Ở đây, chỉ có một mình Sở Cẩm Dao không phát giác điều gì đã ra ngoài. Nàng ở xa, tin tức không tương thông. Lại không giống mấy vị tiểu thư khác có mẫu thân chỉ điểm, kết quả là điều gì cũng đều không hiểu được. Nàng hôm nay tới đây thấy chúng tỷ muội trang điểm, còn cảm thấy thật kì lạ. Nàng là vì hôm qua bị Thất tiểu thư vô tình làm hư y phục, hôm nay mới phải đem bộ này ra. Còn những người khác, vì sao lại muốn mặc thành như này?

Hiện tại lão phu nhân đã đằng hắng, cũng có nghĩa có chuyện lớn gì cần thông báo. Sở Cẩm Dao liền hiểu rõ mình bỏ qua điều gì rồi, còn đó là việc gì, bây giờ sẽ biết. Nàng giấu kín tâm tư, cẩn thận nghe tiếp mấy lời của Lão phu nhân.

Sở lão phu nhân chậm rãi mà rằng:

“Cô mẫu các con trở về từ Hoài Lăng Vương Phủ xa xôi thứ nhất là vì thăm người thân. Thứ hai là có một chuyện lớn cần làm. Mà chuyện này, liên quan rất lớn đến các con. Thậm chí còn liên quan đến thể diện của Trường Hưng Hầu Phủ. Bây giờ, chuyện này đặt lên người các con.”

Sở Cẩm Dao nghe xong vô cùng nghi ngờ, nếu liên quan đến thể diện của Trường Hưng Hầu Phủ, cớ sao còn đặt lên người các nàng đây? Sở Châu ngồi gọn bên cạnh Sở lão phu nhân, nghe đến đấy mới tiếp lời.

“Cũng là vì bà bà và Vương phi tin tưởng ta, nên mới giao chuyện này cho ta. Vương phủ huyện chủ năm nay mười hai tuổi, đúng vào độ tuổi khuê tú người ta đều học hành, nhưng nàng lại cảm thấy một người đi học không có gì thú vị, cũng chưa có người cạnh huyện chủ trò chuyện. Trường Hưng Hầu Phủ chúng ta ở Thái Nguyên có thể nói thể diện là nhà số một số hai. Nữ hài nhi tử quy củ xếp đầu. Còn là quan hệ thông gia với vương phủ, hiểu được lấy gốc rễ. Cho nên, vương phi có ý chọn hai vị cô nương từ nhà chúng ta, đi làm thư đồng cho huyện chủ.”

Sở Châu nói lạc xong, đắc ý nhìn xuống dưới. Quả nhiên, không ngoài dự đoán của nàng, mấy vị tiểu thư đều là vẻ mặt kinh ngạc mà vui mừng. Ở trong nhà, mỗi ngày sinh hoạt ở đây và đi đến vương phủ làm thư đồng, hoàn cảnh không giống, mối quan hệ càng không giống. Hơn nữa, Quận Vương Phủ và Trường Hưng Hầu Phủ không xa nhau, đi tới đi lui cũng dễ dàng. Không có chuyện đi rồi thì không thường về nhà nữa. Các phu nhân càng nghĩ càng thấy đây là chuyện rất tốt, đáng giá để tranh thủ giành lấy.

Nhưng vẫn còn một chuyện Sở Châu che giấu kĩ, nếu các phu nhân biết chuyện huyện chủ học hành là vì chuẩn bị tham tuyển thái tử phi, phỏng chừng các phu nhân sẽ còn bao nhiêu điên cuồng đây. Đông Cung hiển nhiên không thể chỉ có một vị chính phi, nếu huyện chủ thành thái tử phi rồi, vậy lương viện và lương đệ thì sao? Quận vương và Vương phi tuyển thư đồng, hơn nửa là vì chuyện này. Đông cung, chỉ có nữ nhân là không thể thiếu. Huyện chủ lại không phải là người hiền dung thục đức gì, đến lúc đó bị mấy gia tộc nữ nhân tính kế, chẳng thà bây giờ an bài mấy người quen thuộc với nàng, sau này các nàng liên hợp lại. Nếu không thì cũng là có đồng bạn sau này.

Đương nhiên, đây chỉ là ý tưởng ban đầu của Quận vương, một mình họ nghĩ mà thôi. Còn bây giờ có thể tuyển được người hay không, vẫn là về sau bàn thì hơn. Chẳng qua, Hoài Lăng Vương Phủ bây giờ đang phô trương mà chuẩn bị tham tuyển, nên những khả năng khác khinh thường nghĩ đến mà thôi. Vài vị phu nhân đôi mắt đều đã thành tinh, các cô nương cũng xoay đầu nói khe khẽ với mấy nha hoàn bên người. Sở Lão phu nhân nhìn toàn cảnh có phần khó coi, ho khan một tiếng.

“Yên tĩnh.”

Các tiểu thư lập tức im lặng, ngẩng đầu nhìn lão phu nhân. Sở lão phu nhân tiếp lời Sở Châu, giả mặt lạnh.

“Tuy rằng vương phi nói muốn từ nhà chùng ta tuyển ra hai tiểu thư, nhưng mấy lời này còn chưa xác định. Thái Nguyên có nhiều nhà như vậy, nếu có cô nương khác thích hợp hơn, vương phi cũng sẽ không quản chúng ta mà chọn nhà khác. Qua mấy ngày nữa, Hoài Lăng Vương Phủ mở yến tiệc, vương phi sẽ chọn hai vị từ trong khuê tú khắp nơi. Không thể chậm trễ. Huyện chủ mười hai tuổi, nếu là thư đồng cùng nàng đọc sách thì tuổi tác cũng gần đó không thể quá lớn được. Cho nên đại tiểu thư và Bát tiểu thư không cần tham dự.”

Đại tiểu thư Sở Cẩm Nhàn theo tiếng gọi đứng dậy, hành lễ với lão phu nhân, tuân theo không ý kiến gì. Nàng đã mười bảy rồi, còn là đích trưởng tỷ của gia tộc. Thân phận cao quý. Cho dù là tuổi nàng thích hợp, lão phu nhân cũng không để nàng đi làm gia sản riêng của người ta. Không phải thư đồng của công chúa, làm sao động đến đích trưởng nữ nhà người ta. Còn Bát tiểu thư Sở Cẩm Tư, nàng năm nay mười sáu tuổi. Tất nhiên cũng không phù hợp. Cho nên mấy người thích hợp, chỉ tập trung từ mười hai đến mười lăm tuổi mà thôi. Trong đó Sở Cẩm Dao mới mười hai mười ba, là ở giữa. Sở lão phu nhân ngừng một chút mới nói :

“Ta tìm cho các con hai vị ma ma, về sau các con không thể lơi lỏng như trước, ngày nào cũng phải theo hai vị ma ma học quy củ. Không được làm mất thể diện của Trường Hưng Hầu Phủ, đã hiểu chưa?”

Các tiểu thư đều đứng dậy, cúi đầu nghiêm chỉnh đáp.

“Hài nhi hiểu rõ.”

Lão phu nhân giới thiệu hai vị ma ma với mấy tiểu thư, mọi người đều chào hỏi nhau, sau đó ma ma dẫn các cô nương đi ra sau Vinh Ninh Đường, nơi này là viện nhỏ để dạy quy củ.

Hai vị ma ma một vị họ Hoa, một vị là Đặng. Đều là người cực kì nghiêm khắc. Hoa ma ma dạy quy củ đi đứng, Đặng ma ma dạy nữ công cầm kì thi họa. Hoa ma ma nói với mấy tiểu thư.

“Các tiểu thư cũng đã nghe rồi, Sở lão phu nhân giao phó chúng ta tới dạy các vị quy củ. Đều nói, không có quy củ sao thành phép tắc. Thánh nhân cũng không thoát khỏi việc có nghiêm sư dạy dỗ, chúng ta không thể không nghiêm khắc với các tiểu thư. Tất cả đều muốn tốt cho các vị đây, nếu có gì sai hi vọng các vị tiểu thư đây thông cảm.”

“Không dám.”

Sở Cẩm Dao xen lẫn trong tỷ muội, nhẹ nhàng đáp.

Hoa ma ma nhìn thấy Sở gia tiểu thư đều chấp thuận theo thì gật đầu hài lòng, bà lại giáo huấn vài câu, rồi bảo các tiểu thư bắt đầu hành lễ thỉnh an.

Lễ thỉnh an là lễ cơ bản của nhà phú quý, cũng là lễ thường thấy nhất. Sở gia tiểu thư đều là được dạy từ nhỏ đến lớn, so với uống nước còn tự nhiên hơn. Nhưng mà Hoa ma ma là người trong cung mà ra, cực kì nghiêm khắc. Một đường đi tới, không ngừng đánh eo và tay của mấy vị tiểu thư.

“Eo thẳng lên, không được khụm về trước”

“Xuống thêm một chút, không được giống ngồi xổm. Giữ yên, không được hoảng hốt.”

“Tay!”

Hoa ma ma một thước đánh vào mu bàn tay Thất tiểu thư. Bà quắc mắt nhìn, không chút khách khí mà bảo:

“Thất tiểu thư, ta đã nhắc người nhiều lần. Tay của người sao cứ buông thả xuống nơi không tốt như vậy?”

Thất tiểu thư là nữ nhi nhỏ nhất của Nhị phòng. Gọi là Sở Cẩm Kiều. Theo như tính cách vừa khôn khéo lại còn bao che, Thất tiểu thư bị dưỡng đến độ vô pháp vô thiên. Tỷ muội cũng chỉ có Sở Cẩm Nhàn có thể kiềm nàng lại, còn lại đều không đến chọc Hỗn Thế Ma Vương này. Thất tiểu thư xưa nay ỷ mạnh hiếp yếu, lúc nào cũng muốn nổi bật với chúng tỷ muội. Hiện tại bị Hoa ma ma làm trò trước mặt mọi người vừa mắng vừa dạy, Thất tiểu thư hiếm khi không lên tiếng cãi lại. Nàng nghĩ đến thư đồng của vương phủ, mới cố gắng chặn lại tính cách của mình, oán giận mà đáp một câu.

“Ta đã biết.”

Hoa ma ma không chút cảm tình liếc nhìn Thất tiểu thư, chỉ lướt qua một chút rồi thôi. Bên cạnh Thất tiểu thư là Sở Cẩm Dao. Sở Cẩm Dao vừa nhìn thấy ma ma lại gần, trong lòng âm thầm đổ mồ hôi. Không ngờ tới, Hoa ma ma đến cạnh Sở Cẩm Dao, nhìn từ trên xuống dưới, trong mắt có ý cười nhẹ nhàng tản ra.

“Ngũ tiểu thư thỉnh an không tệ lắm, có phải khi còn nhỏ đã đi theo ma ma trong cung tập lễ nghi không?”

Sở Cẩm Dao khó nén giật mình, Hoa ma ma vậy mà khen nàng sao? Sở Cẩm Dao không kịp suy nghĩ Hoa ma ma có phải khen nhầm rồi không, vội vàng đáp lại.

“Đa tạ ma ma khen ngợi, chưa từng ạ.”

Các vị tỷ muội bên cạnh đều lộ ra vẻ không phục và không tin. Hoa ma ma nhướng mày hỏi lại.

“Ngài chưa cùng người trong cung học quy củ sao?”

Sở lão phu nhân có phái vài vị nha hoàn đi qua với mấy vị tiểu thư, thấy chuyện này mới tiến lên một bước.

“Ma ma có điều không biết, Ngũ tiểu thư từ nhỏ bị ôm sai rồi, mấy năm nay vẫn luôn nuôi dưỡng bên ngoài. Chỉ mới về nhà hai tháng gần đây mà thôi.”

“Thật sao?”

Hoa ma ma nửa tin nửa ngờ.

“Ngài vừa mới về không lâu? Vậy vì sao ngài hành chính là cung lễ?”

Nàng hành chính là lễ tiết trong cung sao? Sở Cẩm Dao nghe xong cũng giật mình không thôi. Tần Nghi dạy nàng thế nào thì nàng học như thế thôi. Nàng làm sao biết đây là cung lễ. Sở Cẩm Dao làm bộ làm tịch suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng vẫn rũ mi lắc đầu.

“Ta cũng không rõ.”

Hoa ma ma cũng không nghĩ ra nguyên cớ gì, chỉ đành nói.

“Có thể là do người chó ngáp phải ruồi đi. Trong cung lễ nghi thoạt nhìn thì tưởng không khác gì bên ngoài. Nhưng mà trong tiểu tiết lại hợp quy tắc hơn bên ngoài rất nhiều. Thiên hạ lễ tiết, cung quy cầm đầu. Giáo củ ma ma nếu không nghiên cứu cung đình lễ nghi thì sẽ không được phép tới dạy bảo các tiểu thư quy củ.”

Sở Cẩm Dao làm ra bộ thụ giáo, ngoan ngoãn nghe giảng. Đợi Hoa ma ma đi rồi, nàng mới thầm thở phào từng đợt trong lòng.

Trong lúc Hoa ma ma quay đi, Thất tiểu thư thấy vậy hung hăng trừng Sở Cẩm Dao một cái. Sở Cẩm Dao ổn định mà chắc chắn hơi ngồi xổm người, nháy mắt nhìn thấy Thất tiểu thư lung lay sắp té, trong lòng sảng khoái cực kỳ.

Sau một tiết học, những người khác đều bị thước đánh một hai lần, chỉ có Sở Cẩm Dao lông tóc vô thương. Còn được Hoa ma ma khen ngợi. Thất tiểu thư đứng cạnh Sở Cẩm Dao liền trở thành hai mặt đối lập. Làm Thất tiểu thư ăn nhiều roi hơn một ít. Đợi sau khi khóa học xong rồi, nha hoàn thấy Thất tiểu thư nhà mình sắp ngã thì chạy đến đỡ nàng đứng dậy, khinh hận liếc mắt nhìn Sở Cẩm Dao một cái.

Bị người ta trừng cũng chẳng tổn thương gì, nhưng mà trong lòng bàn tay của Thất tiểu thư lại là đánh thật đau thật. Sở Cẩm Dao vui sướng khi người gặp họa mà nghĩ, chính mình học không tốt quy củ, làm sao oán trách người bên cạnh quá đoan trang chứ? Ngày hôm qua, Thất tiểu thư cố tình hắt lên váy nàng, Sở Cẩm Dao đã nghẹn lâu rồi. Hôm nay nhìn thấy có ma ma dùng cách trừng phạt thể xác nàng, đúng là thiên lý sáng tỏ, báo ứng ngay trước mắt.

Sở Cẩm Dao cực kì thoải mái tới Ninh Vinh Đường dùng cơm, trên đùi có đau nhức cũng không là gì cả. Nàng từ nhỏ đã có thói quen lao động nhà nông, chân tuy gầy, nhưng thịt thà đều chắc chắn. Vận động như vầy làm có phần tê mỏi nhưng chẳng đáng Sở Cẩm Dao bận lòng.

Sau khi dùng cơm xong, mấy tiểu thư đều vây quanh Sở lão phu nhân làm nũng. Nói là chân đau eo mỏi, Sở lão phu nhân thấy vậy, đành phải hủy bỏ chương trình học buổi chiều.

Dục tốc bất đạt, phải từ từ mà dạy thôi.

Sở Cẩm Dao thì cảm thấy không sao cả, tất cả mọi người đều ngồi cạnh Sở lão phu nhân, nàng cũng không thể đứng dậy rời đi. Cũng không thể nói chuyện phiếm với Tần Nghi. Sở Cẩm Dao đang nghĩ làm sao bớt thì giờ tới hỏi Tần Nghi, vì sao ma ma nói nàng học cung lễ. Thì bất thình lình, âm thanh trầm thấp của Tần Nghi vang lên.

“Sở Cẩm Dao.”

Sở Cẩm Dao khiếp sợ bất giác nhìn xung quanh, lúc này mới nhỏ giọng hỏi.

“Nơi này nhiều người như vậy, sao ngươi lại nói chuyện?”

“Không giải thích nhanh được, nàng đi theo tiểu tử Lâm gia này, ta có chuyện muốn làm”

Sở Cẩm Dao vừa nghe xong, bao nhiêu oán trách đều tiêu tan. Tần Nghi gần đây có chuyện quan trọng liên quan đến tồn vong, Tần Nghi nói chuyện lớn, vậy chính là đại sự. Sở Cẩm Dao không hề nghĩ ngợi mà tin tưởng Tần Nghi. Nàng nói với Sở Cẩm Nhàn một tiếng, rằng muốn ra ngoài thay quần áo.Sở Cẩm Nhàn chỉ gật đầu.

“Được rồi, muội nhớ mang theo nha hoàn. Các nàng ấy ở bên ngoài, lúc muội đi ra nhớ gọi tên.”

“A, muội biết rồi.”

Sở Cẩm Dao miệng thì đáp ứng, nhưng vừa ra cửa đã meo meo trốn đi.

Nàng phải làm chuyện quan trọng, không thể mang theo nha hoàn được.

Đợi đến chỗ không người rồi, Sở Cẩm Dao thở dốc, hỏi Tần Nghi.

“Tự nhiên nói ta ra đây, có chuyện gì sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Trường Hưng Hầu Phủ nói chuyện phiếm:

Sở Cẩm Dao lên tiếng: Sao hôm nay mọi người lại ăn mặc trịnh trọng vậy?

Sở Cẩm Nhàn: Ta là người lớn lên bên cạnh tổ mẫu, là nha hoàn của tổ mẫu truyền lời, ăn mặc giữ thể hiện chút.

Phu nhân chi thứ hai: Ta có một nhị đẳng nha hoàn là con của quản sự bên chỗ lão phu nhân. Nàng ấy nghe mẫu thân nói xong liền truyền lời cho ta, nói lão phu nhân bày mưu tính kế, để cho ta dặn các tiểu thư ăn mặc đẹp đẽ.

Triệu thị Hầu phu nhân: Ta cai quản nội trạch nhiều năm đã sớm cài người bên cạnh lão phu nhân, là người đó ngầm truyền tin cho ta. Nói là không biết cô cô và lão phu nhân đang bí mật thảo luận gì đó, Cố ma ma truyền lời cho mấy vị tiểu thư bên cạnh, ngày mai mặc trang phục đẹp tới.

Sở Cẩm Diệu: Hừ, người của Triệu thị buổi tối hôm đó tới báo cho ta. Làm sao, hâm mộ hay là không phục?

Tam tiểu thư của nhị phòng: Di nương ta được sủng ái, nương nhắc nhở ta.

Lục tiểu thư của tam phòng: Tự ta có cách.

Sở Cẩm Dao không tin: Thì ra trước đó mấy người đều biết?

Các tiểu thư khác: Đúng vậy, ai cũng biết. Ngươi không biết sao?

Sở Cẩm Dao: … (nội tâm có câu chửi bậy, không biết có nên nói không)