Ngốc, Anh Luôn Chờ Em

Chương 11: Gặp lại-tổn thương

Ngày hôm đó trời mang đến cho họ 1 vẻ u buồn bằng cách khiến ánh nắng kia không chiếu sáng được nữa và thay vào đó là 1 màu đen tối của dấu hiệu trời sắp mưa.Cô đang ngồi suy nghĩ về những gì vừa xảy ra với mình, lúc cô cố gắng quên anh và cho vào ngăn kéo của quá khứ thì gặp lại người bạn thân ác độc của năm đó, lần này cô hứa sẽ cố gắng không nhắc về anh nữa để dễ quên đi thì gặp lại Duy người bạn của anh, không biết sắp tới cô sẽ gặp lại ai nữa đây, cô mệt mỏi nhìn lên bầu trời đầy mây đen, có lẽ số cô chỉ nhận lại đau khổ chứ không có được hạnh phúc.

-Quỳnh Anh, vào đây đi, trời sắp mưa rồi._Tâm nhìn cô như vậy thì xót lắm nhưng Tâm đâu biết cách gì để giúp cô.

-Ừ._Cô đứng dậy đi vào trong.

Cô vừa đứng lên thì "ÀO, ÀO" "SẸT, ẦM" tiếng mưa kèm theo tiếng sét vang lên như xé tan bầu trời, tâm trạng của cô bây giờ cũng giống cơn mưa đó, buồn và dài.

...

3' sau, từ ngoài có 1 người con trai bước vào, trên cái áo sơ mi trắng lấm lem vài hạt mưa, trên đầu đội nón da đen, tay cầm đt iphone 6 plus.

-bạn ơi, cho tôi trú mưa 1 lát nha._Người con trai đó lên tiếng.

-Ừ, bạn cứ tự nhiên._Tâm đang treo những chậu hoa lan lên thì nghe tiếng nói nên quay ra trả lời, còn cô đã vào bên trong.

Khi cô bước ra đưa cuốn sổ gì đó cho Tâm thì thấy có người đứng đó nhưng không quan tâm, chắc là đang trú mưa.

-Lát Tâm xem lại sổ sách nha, ai đặt hoa gì đã được ghi hết vào đây rồi.

-Tâm làm xong cái này sẽ xem lại.

Khi cô vừa lên tiếng thì người con trai đó quay lại nhìn cô đúng lúc đó cô cũng đang quay lại để đi vào trong nhưng cả 2 chạm mặt nhau, thời gian như ngừng trôi, cô cứ đứng như vậy nhìn người con trai trước mặt, nước mắt cũng bắt đầu rơi, Tâm thấy lạ nên lên tiếng hỏi:

-Quỳnh Anh sao vậy, Quỳnh Anh biết người này à?

-Bạn là...Quỳnh Anh?_Cô chưa kịp trả lời thì người con trai đó lên tiếng. Khi nghe câu đó nước mắt cô lại rơi ra nhiều hơn, tim cô càng lúc càng nhói, người trước mặt cô thật sự là anh mà, mới có 1 năm không gặp anh chẳng lẽ anh quên cô rồi sao, cô cứ mãi nhìn anh như vậy.

-Bạn gì ơi, bạn sao vậy, bạn biết tôi?_Anh lên tiếng khi thấy cô nhìn chằm chằm vào anh mà nước mắt cứ rơi. Tâm cũng rất ngạc nhiên khi thấy cô như vậy, Tâm đã nghi ngờ chuyện gì đó nhưng vẫn im lặng.

-Ừ, tôi là Quỳnh Anh, tôi không biết bạn._Cô đau lòng nói.

-Tên bạn giống với 1 người trong quá khứ của tôi, mới gặp bạn tôi có 1 cảm giác rất quen thuộc nhưng không nhớ ra được, người tôi nói là Lê Quỳnh Anh, còn bạn họ gì?_Anh nhìn cô mỉm cười nói.

-Tôi là Nguyễn Quỳnh Anh, và chưa từng gặp bạn, thôi tôi vào trong._Cô trả lời xong chạy thẳng vào trong, nếu ở lại lâu cô sẽ điên lên mất. Tâm cũng theo vào chỉ còn anh đứng đó với bao suy nghĩ.

Anh đã có cảm giác như gặp cô rất lâu, tại sao cô lại khóc khi thấy anh, chẳng lẽ cô là người con gái trong quá khứ mà Thiên đã nói nhưng cô mang họ Nguyễn mà. Tiếng chuông điện thoại làm anh thoát khỏi những suy nghĩ:

-Alô, tao nghe.

-...

-Ừ, đang về._Anh nói xong cúp máy luôn, anh không kể cho Thiên nghe về cô vì anh nghĩ chỉ là tên giống nhau thôi. Anh lắc đầu nhìn vào trong lần cuối rồi đi ra ngoài, trời cũng đã tạnh mưa, anh bước đi trên đường mà cứ thấy tiếc nuối như vừa bị mất thứ gì quan trọng lắm.

Còn cô khi vào bên trong cô đã khóc rất nhiều, Tâm nhẹ nhàng đến bên cạnh hỏi:

-Người đó là Hoan đúng không?_Cô không nói gì chỉ gật đầu.

-Sao Quỳnh Anh lại dấu cậu ấy về tên và nói không quen biết.

-Cậu ấy không nhớ Quỳnh Anh thì làm gì phải nói ra sự thật, cứ để như vậy sẽ dễ dàng quên hơn.

-Nếu vậy thì Quỳnh Anh đừng đau lòng nữa, bao nhiêu lần Quỳnh Anh nói sẽ cố gắng mạnh mẽ mà, hãy xem như người đó là người xa lạ đi.

Cô không trả lời Tâm, làm sao mà không đau lòng được khi người mình yêu 5 năm lại quên mình trong chốc lát chứ.

Cô nghĩ về anh, anh bây giờ thật khác, có vẻ chững chạc hơn, đẹp trai hơn và hiền hơn nữa, nếu như anh của lúc trước thì có lẽ anh sẽ không nói chuyện đàng hoàng với 1 người nào đó đâu. Chắc anh và Trâm đang hạnh phúc lắm, không ngờ lại gặp nhau ở đây, bao nhiêu nỗi nhớ thương lại trỗi dậy trong cô lần nữa, thật mệt mỏi.

Cô phải làm sao đây, tại sao để cho cô gặp anh, tại sao anh lại chỉ nhớ mỗi tên cô, anh có ích kỷ quá không, cô chẳng chiếm được 1 vị trí nhỏ trong tim anh. Anh yêu Trâm đến nổi mà quên luôn người đã yêu đơn phương anh 5 năm sao?

"Hoan có biết, Hoan đã vô tình làm tôi tổn thương nhiều lắm không?"Cô lẩm bẩm rồi đi về.

Có lẽ cô phải đối mặt và chấp nhận sự thật thôi. Chuyện gì tới nó sẽ tới, đau nhiều rồi cũng sẽ quen.