Đang đi về thì Hiểu Lam mở miệng xin phép Cảnh Luân “Luân, hồi trưa em nhận được cuộc điện thoại của công ty em”.

Cảnh Luân gật đầu”Họ nói gì với em?”

Cô nói tiếp”Có vài bản hợp đồng đóng phim, nhiều đạo diễn muốn mời em nhận vai nữ chính”.Hiểu Lam lén nhìn nét mặt anh một chút, thấy vẫn bình thường “Họ hẹn em tuần sau tới công ty xem thử.Anh đồng ý cho em đi đi”.

Anh thấy vợ mình năn nỉ như vậy, anh không muốn từ chối cũng không được, chiều theo ”Được, anh cho phép nhưng anh sẽ điều người của anh tới giám sát mọi hoạt động trong lúc quay tại phim trường.Em chịu không?”.

Hiểu Lam không nghĩ anh sẽ chịu, cười rạng rỡ lộ ra hàm răng trắng tinh ”Em chịu, em chịu”.Được cho đi quay phim như vậy, trong lòng cô vui vẻ, áp môi mình lên hôn môi anh,Cảnh Luân luồn tay ra sau lưng cô, ôm cô hôn giữa phố.

----------------------------------------Chuyển cảnh----------------------------------------------------

Sáng hôm sau

Cả bảy người không ai dậy sớm được hết, ngủ như chưa từng được ngủ,Hiểu Lam sáng nay cũng dậy không nổi, chui vào lòng chồng ngủ tiếp, vợ chồng Lâm Việt tối qua đi chơi gần tới sáng chắc chắn qua trưa mới tỉnh,Lục Quân cùng cặp đôi kia tối qua cũng lăn lê bò lết không thua kém ai.

11h30 

Cảnh Luân không bị gặp ác mộng giống hôm qua nữa nên chậm rãi mở mắt ra thấy Lam nhi chui vào lòng mình ngủ ngon như vậy thì anh hôn trán cô một cái mới vừa lòng, nằm đợi chừng nào cô tỉnh thì thôi.

Lúc này điện thoại anh reo, nhạc chuông bật lên thì anh vội vàng với tay nhận cuộc gọi liền, nhìn sang cô thì chỉ thấy cô nhăn mày một chút rồi lại chóp chép miệng quay lưng ngủ tiếp.Cảnh Luân thở phù rồi áp điện thoại vào bên tai.

”Con trai, sao hai ngày rồi mà không thấy dắt con dâu về nhà gia đình chồng hả, tính xem mẹ như không khí phải không?Hửm?”

Anh bị mẹ nhắc như vậy thì phát hiện ra hai ngày nay lo chơi, quên béng ”Tại con lo chăm sóc vợ con nên con quên mất”.

Bà mẹ nghe xong,giáo huấn anh”Anh hay nhỉ, có vợ rồi quên cha, quên mẹ, quên cả em gái.Lập tức đem con dâu về đây cho tôi!”.

Đã 34, 35 tuổi rồi còn như con nít, chả biết lo gì cả, có vợ rồi cứ bu lấy vợ, bà thở dài chán chường cho con trai ngoan của bà.

“Bây giờ ạ?? “ Cảnh Luân đính chính lại mẹ mình.

“Đúng, ngay bây giờ”,Bà mẹ giở giọng hùng hồn.

“Nhưng mà tụi con đang ở rất xa thành phố, đi về liền phải 3,4 tiếng mới tới nhà mình, mẹ đợi được không? Vả lại con đang hưởng tuần trăng mật mà, mẹ sẽ không nỡ để con chịu thiệt đấy chứ ”.Con trai ngoan từ tốn kể lể.

“Thôi vậy, hai anh chị cứ vui chơi cho thoải mái đi rồi về trước hai ngày cuối tuần là được”.Bà mẹ rốt cuộc cũng bỏ qua cho con trai, chuyển sang kiếm con dâu”Con dâu mẹ đâu, đưa máy cho mẹ nói chuyện”.

Cảnh Luân thấy vợ chưa tỉnh “Con mới ngủ dậy, cô ấy còn đang ngủ,mẹ đừng làm phiền Lam nhi mà”.

Khá khen cho con trai ngoan của bà, bà chỉ mới mở miệng kiếm con dâu thôi, chưa kịp làm gì mà thằng oắt con ấy lại bảo vệ vợ chầm chập, bà nghiến răng ken két”Con bé nó ngủ thì thôi, tôi có làm phiền gì con bé đâu mà anh lại cuống lên như gà mắc đẻ vậy hả?Đàn ông con trai đã 34 tuổi rồi chừa một chút tiền đồ lại cho con mình đi! Cúp máy đây! NHỚ VỀ ĐẤY!!!”. 

Bà mẹ hậm hực cúp máy, hồi nhỏ nó bám mình bao nhiêu, lớn rồi thì lại bám vợ bấy nhiêu, đàn ông nhà này sao lại không có tiền đồ nào vậy.

Hết chương 20