Khi Hiểu Lam mở cửa đi vào trong,mọi ánh mắt hiếu kỳ đều tập trung về phía cô,tất cả đều dừng động tác khi thấy một nhân vật không mấy liên quan xuất hiện đột xuất.

“Cô Tô,bên này!”.

Claire thư ký vẫy vẫy tay,chỉ cái ghế trống kế bên mình cho Hiểu Lam biết.

Hiểu Lam gật đầu rồi đi nhanh về chỗ ngồi,ngồi xuống,cười ngu ngơ nói mọi người cứ tiếp tục đi,đừng để ý đến tôi.

Ai nấy nghe xong cũng không để ý cô gái lạ mặt đó nữa,quay lại cuộc thảo luận.

Từ đằng xa,Khương Thành lắc đầu cười,cô gái này sao lại ngây thơ như vậy,lúc nãy đã vô tình chạm mặt nhau,bây giờ cô lại ngồi ở đây,rốt cuộc cô gái này có chức vụ gì mà lại được tới buổi thảo luận của cấp trên lại còn ăn mặc thoải mái nữa chứ.

Khương Thành anh bắt đầu có chút tò mò rồi nha.

Cảnh Luân nhíu mày nhìn Hiểu Lam,không biết đang suy nghĩ gì.

“Cảnh tổng,Khương Thành tôi rất vui được hợp tác với cậu,hy vọng sản phẩm tinh dầu thơm của chúng ta sẽ thành công tốt đẹp!”.

Khương Thành đẩy ghế ra sau,đứng dậy chìa tay ra trước mặt Cảnh Luân.

“Chắc chắn sẽ thành công”.Cảnh Luân cũng lịch sự bắt tay lại với anh ta.

Đồng loạt mọi người ở hai bên cũng bắt tay với đối phương,hừng hực khí thế sẵn sàng cho dự án sắp tới.

Hiểu Lam cũng hơi bất ngờ khi nghe đối tác làm ăn của Cảnh Luân nói về hương thơm,trước giờ tập đoàn của anh chỉ chuyên sản xuất mặt hàng điện tử thông minh,sao bây giờ anh lại muốn đánh sang thị trường này?.

Mấy ngày trước cô có vô tình đọc được bài viết nói về sự phát triển vượt bậc của cái này,công dụng vô cùng tốt,sản phẩm tinh dầu thơm giúp con người thư giãn,trị một số bệnh,tốt cho sức khỏe,lấy được lòng tin của khách hàng rất nhiều.

Suy nghĩ được một lát thì đã thấy mọi người nâng ly rượu uống cạn,Hiểu Lam cô cũng nên nâng ly rồi hớp một ngụm nhỏ,đặt ly xuống.

Nửa tiếng trôi qua,nói dùng bữa vậy thôi chứ chủ yếu uống rượu thảo luận là chính,cô thử lén nhìn Cảnh Luân,dù chỉ một bên sườn mặt nhưng cô có thể thấy gò má anh hơi ửng hồng,mặt đã ngà ngà say còn anh chàng đối diện cũng chẳng kém.

Cuộc vui nào cũng sẽ tan,người phía Cảnh Luân tiễn nhóm người bên đối tác lên xe, từng chiếc một nối đuôi nhau rời đi.

“Cảnh tổng,bây giờ chúng ta về công ty được chứ?”.An phó tổng ghé vào tai sếp,hỏi nhỏ.

“A Trương,đưa chìa khóa xe cho tôi!”.

Cảnh Luân phớt lờ câu hỏi của An Diệm,hất cằm ra lệnh cho tài xế tên A Trương.

“Nhưng mà…”.An Diệm còn muốn nhắc nhở sếp,chút nữa còn có việc cần tới sếp,bây giờ sếp lại say thế kia,còn không thèm nghe anh nói.

Cái người tên A Trương đó vâng một tiếng,thò tay vào túi áo,cung kính đưa cho Cảnh Luân.

Cảnh Luân không nói không rằng nắm cổ tay Hiểu Lam lôi về phía xe đậu,mở cửa ra,thô bạo đẩy Hiểu Lam vào,mặc cô la hét,đóng sầm cửa lại rồi anh vòng qua cửa lái,khởi động xe,đạp chân ga phóng đi mất,bỏ lại đám cấp dưới của mình không hiểu chuyện gì xảy ra với sếp nhà mình vậy.

“Cảnh Luân,giảm tốc độ lại,anh có nghe tôi nói không,dừng xe lại!”.

Trên đường cái,Cảnh Luân bỏ ngoài tai lời cô nói,hơi men kích thích,đạp chân ga thỏa mãn lòng anh đang khó chịu lúc này.

Hiểu Lam vừa sợ vừa giận,hai tay nắm chặt dây an toàn,la toáng lên.

Đập vào mắt cô là cảnh đầu xe anh một chút nữa đã húc vào người một cô gái trẻ đang băng qua đường,làm cô gái kinh hãi,chỉ biết chôn chân tại chỗ,anh lại coi như bình thường mà bỡn cợt lách sang trái cô gái đó,thậm chí còn đáng sợ hơn lúc nãy mũi xe anh chỉ cách đuôi xe người khác vài cm.

Rốt cuộc anh ta bị cái gì,uống rượu vào nên không còn tỉnh táo nữa hay sao,đã say như vậy rồi còn lái xe,anh ta thật muốn kéo cô chết chung mới hài lòng?.

Hiểu Lam mặc kệ như thế nào,dùng sức nắm tay mở cửa xe thoát ra ngoài nhưng vô dụng,hai tay của cô đã đỏ thành mảng,phẫn hận nhìn sang người đang cầm lái.

“Cảnh Luân,anh muốn bức người khác đến điên hay sao,anh mở miệng nói cho tôi biết,rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?”.Hiểu Lam biết cô không thể dại dột chọc giận anh,đành nhỏ nhẹ nói chuyện với anh.

Chiếc xe đen tuyền liên tục điên cuồng cuối cùng cũng chịu dừng lại,Cảnh Luân tắt máy,ngả người ra sau ghế,hai mắt mơ hồ nhìn trước.

Hiểu Lam cũng đưa mắt nhìn theo,phía bên trái đối diện là một cửa hàng bách hóa có chút quen mắt,đã lâu rồi cô chưa tới đây,bảng hiệu nhỏ xinh hình những chú thỏ,hai bên đều để một chậu hoa trang trí.

Lại nhìn sang đường phía bên kia,bất chợt kí ức ùa về,hình ảnh Cảnh Luân đứng trơ mắt,đau thương nhìn chằm chằm vào Hiểu Lam,cô lại chỉ có thể chạy trốn khỏi anh,bỏ mặc anh cô độc.

“Đây…đây là?”.Không hiểu giọng nói của cô tại sao lại run run,tay chỉ về phía trước.

Cảnh Luân không nói không rằng,mở cửa xe ra rồi đi vòng qua,nắm cổ tay Hiểu Lam kéo ra ngoài.

“Tôi biết cô vẫn còn nhớ khoảng khắc lúc đó,lúc tôi muốn tới bên cô,cô lại dùng vẻ mặt ghét bỏ, chạy trối chết để tôi không thể theo kịp,tôi đau đớn không thốt nên lời,nó còn đau hơn cả việc tôi bị một chiếc xe tải tông thẳng vào người…”.Cảnh Luân bình tĩnh như nước,chậm rãi kể lại,hoàn toàn coi như đó chỉ là một mẩu chuyện đời của người khác mà anh tường thuật thôi.

“Dừng lại,đừng nói…nữa!”.Hiểu Lam nhắm mắt laị,hai tay bịt hai lỗ tai,ngàn vạn lần cô không muốn nghe anh nói những lời đáng sợ đó.

“Sau lần vô tình gặp lại đó,đã nhiều lần tôi suy nghĩ về mọi thứ,đây có phải là báo ứng dành cho tôi hay không,lỡ yêu một người không nên yêu”.Thở dài,hơi men say phảng phất vào không khí,trong mắt lộ vẻ mệt mỏi.

Hiểu Lam biết cô có nói gì cũng đều vô dụng,những gì cô đã gây ra cho người đàn ông đã từng dâng cả thế giới cho cô,có muốn bù đắp lại cũng chỉ có thể vá lại vài mảnh,che lấp một phần nào đó đau khổ mà thôi.

Mắt thấy anh do uống say mà đứng không vững,loạng choạng muốn ngã thì cô lập tức tiến lên muốn đỡ anh nhưng anh phất tay,đầu đau âm ỉ từng cơn,lắc đầu ôm trán cho thanh tỉnh bớt.

Hiểu Lam bị anh hất cũng không trách cứ,ngược lại,cô ân cần lo lắng cho tình trạng hiện tại của anh,cô thật sự lo cho Cảnh Luân,xuất phát từ tận đáy lòng.

“Để tôi lái xe đưa anh về nghỉ ngơi trước đã,chuyện của chúng ta,đợi anh tỉnh rượu đã rồi lại tiếp tục,được không?”.Giọng Hiểu Lam dịu dàng dỗ dành anh như dỗ một đứa trẻ đang càn quấy.

Cảnh Luân nghe,nhếch miệng cười khổ,nhất quyết cự tuyệt sự đụng chạm của Hiểu Lam,phớt lờ ý tốt của cô,quay lưng đi về cửa lái,đầu óc bắt đầu quay cuồng,chao đảo dựa cả người vào bên hông xe.

Hiểu Lam bực bội trong người,cái người này tính tình ngang bướng tại sao vẫn không chịu thay đổi,cô đi tới lục túi quần anh,lấy điện thoại của anh gọi cho người đến giúp,may mắn là anh vẫn không bỏ thói quen không cài mật khẩu màn hình,nhanh chóng lướt dãy số trên danh bạ.

“A lô,xin chào,…..”.

Cảnh viên.

“Cảm ơn anh,làm phiền anh quá”.Hiểu Lam đứng ở phòng khách cảm ơn một tiếng,nếu không có An phó tổng ngay lúc chiều cô đang do dự gọi tới thì cô không biết nên gọi ai đến giúp.

“Không có việc gì,Cảnh tổng anh ấy thành ra thế này cũng không lạ gì với tôi,hễ thả lỏng một chút là anh ấy lại rủ tôi uống rượu,chắc có lẽ Cảnh phu nhân đi ra nước ngoài lâu quá nên mới vậy thôi.Tình cảnh lúc trưa,tôi cũng bị anh ấy dọa một phen,tôi về đây,chăm sóc chồng cho thật tốt”.

An Diệm thấy không còn sớm,cũng không có ý định làm phiền hai vợ chồng nhà này,gật đầu chào rồi đặt điện thoại lên trả lời người bên kia,nở nụ cười rồi đi ra ngoài.

Hiểu Lam nhấn nút cảm ứng,hai cổng đen mở ra cho xe An phó tổng chạy ra rồi đóng lại,đi vào bếp dặn dò người giúp việc.

Lúc trước,ở đây,chỉ có cô và Cảnh Luân ở,anh nói không muốn người lạ ở ngôi nhà của hai vợ chồng anh,cớ sao bây giờ anh lại thuê người giúp việc,cô cũng không muốn hiểu.

Hiểu Lam viết số điện thoại mới của cô lên mảnh giấy,đưa cho cô Lưu,dặn cô ấy nếu ông chủ có tỉnh lại thì đưa cái này cho anh.

Cô Lưu đưa hai tay ra nhận lấy,gật đầu vâng.

Hiểu Lam đi lên lầu xem anh như thế nào rồi,anh đang ngủ,lại dời tầm mắt xuống chân phải của anh,trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Khi An phó tổng dìu anh về phòng,cô đi đằng sau thấp thoáng thấy ánh sáng từ đèn cầu thang chiếu thẳng vào mảnh kim loại,có chút chói mắt,nhìn kỹ thì đó là một cái nẹp cố định chân.

Lờ mờ đoán ra có lẽ là do sau tai nạn xe cộ đó gây ra cho anh mà cô lại là hung thủ gián tiếp hại anh.

Cả đời cô mắc nợ anh quá nhiều,cô phải làm gì đây.

Nhẹ nhàng đóng cửa lại,đi xuống lầu,Hiểu Lam định đi ra cửa thì bị cô Lưu giúp việc ngăn lại,nói với Hiểu Lam là cô ấy đã hết giờ làm nên phải về nhà mà cũng không thể để mặc ông chủ như vậy được.

Hiểu Lam bất đắc dĩ gật đầu,thấy cô giúp việc cảm ơn mình rồi lấy túi đi ra cửa,cười khổ.

Có phải ông trời trêu cô hay không,cô và anh lại ở chung với nhau,ngay tại căn nhà đã từng rất ấm áp của bọn họ.

Đêm nay có lẽ sẽ rất dài đây.