Trên đường lớn, Cảnh Luân phóng chiếc motor như một con báo nổi điên lên, tiếng gầm gừ của nó như tiếng lòng hiện tại trong anh,đến nỗi chiếc xe cũng khóc thét lên thay cho anh.

Bất chấp trên đường có trở ngại hay không, vượt qua bao nhiêu cái đèn đỏ vẫn không làm xiêu bớt nỗi thống khổ đang cào xé con tim.

Những cơn gió xông thẳng qua người anh như vừa muốn an ủi, như vừa muốn đánh tan sự ngu ngốc của anh.

Cứ tưởng khi yêu người con gái nào đó thì sẽ nhận định cô ấy là người mà anh sẽ ở bên nhau, nhanh chóng thổ lộ tình yêu của anh với cô, cô cũng sẽ đáp trả lại anh tình yêu chân thành mà anh hằng mong ước rồi hai người sẽ cùng yêu thương nhau cho đến khi tử thần chia rẽ.

Nhưng anh nghĩ sai rồi, Tô Hiểu Lam cô ấy không hề động lòng, không hề thật lòng yêu Cảnh Luân anh, cô chỉ muốn dùng danh tiếng, địa vị, tiền tài của anh để thỏa mãn lòng ích kỷ của cô thôi.

Thật châm biếm làm sao.

Lam nhi,nếu anh không có gì hết, em sẽ yêu anh chứ??.

Từng giọt nước mắt thi nhau chảy xuống má, làm nhòe đi tầm mắt,dù cố kìm nén nước mắt như thế nào vẫn không thể ngừng chảy.

Khi tới ngã tư, đèn giao thông đã chuyển màu đỏ, đồng loạt xe đạp thắng dừng lại thì anh vẫn bất chấp chạy qua, anh chỉ ước cho anh chết đi mới thể xóa bỏ hết kí ức của cô trong đầu, sẽ không còn đau đớn vì Tô Hiểu Lam nữa.

Đột nhiên, chiếc xe tải chở hàng đang đi từ phía bên phải Cảnh Luân bất ngờ khi thấy anh chạy lên, bác tài không thể nào thắng kịp được, tông vào hông xe anh.

Lực quá mạnh làm chiếc xe motor đắt tiền văng mảnh vỡ tứ tung,móp méo nằm ngang,cái bánh xe sau còn quay mấy vòng mới chịu ngưng.

Bác tài sợ hãi, lật đật mở cửa nhảy xuống chạy tới chỗ Cảnh Luân.

Cảnh Luân bị văng xuống đường, thân thể lăn vài vòng, sau đó dừng ở trên lề đường, tay chân chảy máu lênh láng thành một vũng, may mắn anh đội nón bảo hiểm, đầu anh đụng vào lề xi măng,chấn động lên cơ thể quá mạnh, hoàn toàn bất tỉnh.

Đây có phải điều anh đã mong ước không.

Bây giờ đã khuya lắc khuya lơ, chỉ có vài chiếc xe chạy trên đường, không một bóng người mà ông bác tài đang vui vẻ lái xe chở hàng về nhanh để về với vợ con, đâu ngờ từ đâu phóng thẳng trước đầu xe ông một thanh niên chạy xe motor.

Ông bác tài đổ nhiều mồ hôi, lo lắng chàng trai đang nằm bất động kia sẽ chết, ông sẽ đi tù, lập tức móc điện thoại gọi cho cấp cứu và cảnh sát.

Không lâu sau đó, hai chiếc xe chuyên dụng của cảnh sát và một xe cấp cứu nhanh chóng đến hiện trường.

Tung cửa xe cấp cứu, đội ngũ bác sĩ cầm cáng xuống, khám sơ người Cảnh Luân, xác định tay trái và chân anh bị gãy xương, còn nội tạng thì chưa rõ,cố định tay và chân anh xong khiêng anh nằm lên cáng, đẩy lên xe cấp cứu, tức tốc tới bệnh viện.

Cảnh sát ở lại ghi nhận lời khai của bác tài, khám nghiệm hiện trường, tạm thời giam ông lại để đợi chàng trai kia được cứu sống sẽ tiếp tục lấy lời khai, tiếp tục cuộc điều tra.

Chỉ vì trong lòng đã chết tâm, muốn đi tìm cái chết mà liên lụy đến người vô tội.

Ở biệt thự Cảnh gia, kể từ lúc Cảnh Luân bỏ đi, nói ra hết cho người nhà anh biết,Hiểu Lam bị ăn một tát thật mạnh của Lệ Văn, chịu đựng cơn thịnh nộ của cả ba người, cúi đầu nghe những lời nói khó nghe.Sau một hồi,Lệ Văn bắt cô lên phòng, đợi Cảnh Luân về sẽ quyết định Tô Hiểu Lam cô sẽ ra sao.

Hiểu Lam không dám ngồi trên giường, trên đó vẫn còn dính máu của anh,cô chui vào một góc, mặt không còn cảm xúc gì, gập hai đầu gối ôm trọn cả cơ thể trước không gian rộng lớn yên tĩnh mà cô độc lạnh lẽo.

Đột nhiên, trong tim cô như có con dao găm thẳng vào, hàng vạn con kiến bò ngứa ngáy trong lòng, Hiểu Lam ngẫm nghĩ trong lòng, tại sao mình lại có linh cảm không tốt chút nào.

Linh cảm cô đã chính xác,điện thoại cô đổ chuông, đứng dậy chạm vào nút nhận.Hai phút sau, Hiểu Lam như bị hút hết sinh lực, buông thỏng tay đang cầm điện thoại, ngã quỵ xuống sàn.

Hiểu Lam bụm miệng, anh lái xe bị tai nạn, hiện đang cấp cứu, lục trong túi anh có điện thoại, thấy tên cô trong đó nên người ta gọi đến báo, kêu gia đình lập tức tới đây.

Bộ não một hồi mới tiêu hóa kịp,Hiểu Lam bật dậy, lao xuống lầu báo với mẹ chồng với hai vợ chồng Cảnh Ly là anh đang cấp cứu.

Lệ Văn cảm thấy cả thế giới sụp đổ, ánh mắt căm hận nhìn người phụ nữ xấu xa đang đứng trên cầu thang,bà đi lên xô cô ra,Hiểu Lam bị va vào tay vịn cầu thang, cắn răng chịu sự đau đớn, cô nói cô cũng muốn đến bệnh viện, Cảnh Ly vừa khóc vừa quát cô không có liêm sỉ, hại anh hai chưa đủ hay sao còn muốn tới bệnh viện coi anh hai chứ.

Hiểu Lam ôm mặt, chạy tuột lên phòng, đóng cửa lại thật mạnh, dựa lưng ngồi thụp xuống sàn đá lạnh tanh, gào khóc thảm thiết.

Từ Chính Vũ chở vợ với mẹ vợ tới bệnh viện, hai người tung cửa xe, lao thẳng vào phòng cấp cứu đang sáng đèn.Cảnh Ly chụp tay cô y tá hỏi anh tôi có sao không, cô y tá chỉ lắc đầu, khuyên người nhà bình tĩnh ngồi ghế đợi.

Những cảnh tượng này ngày nào mà những người hành y không thấy chứ, nhưng biết làm sao được, không lẽ ngồi đó an ủi người nhà, không bằng cố gắng cứu người thì hơn.

Cảnh Ly với chồng đỡ Lệ Văn ngồi xuống ghế, mắt vẫn dõi theo người đang đươc cứu chữa trong phòng, cầu nguyện đừng xảy ra chuyện gì, con trai,anh trai có mệnh gị gì, chắc chắn cả nhà sẽ không vượt qua nổi.

Hiểu Lam không còn khóc nữa,im bặt trấn tĩnh lòng mình, đứng dậy lấy điện thoại gọi cho cô bạn Tú Ly tới đây giúp cô soạn đồ ra khỏi đây.

Tú Ly đang ngủ thì bị tiếng nhạc điện thoại đánh thức, ngồi dậy xoa mắt một cái, nhìn vào màn hình, là Hiểu Lam gọi.Tú Ly liền nhận, áp vào tai nghe cô nói.

Cúp máy, Tú Ly tung chăn, nhảy xuống giường, thay đồ cấp tốc, cầm chìa khóa xe chạy thẳng tới biệt thự Cảnh gia.

Tới nơi,bảo vệ đã biết mặt cô rồi nên thoải mái mở cổng cho Tú Ly chạy xe vào.Lập tức chạy lên phòng ngủ của bạn, mở cửa ra nhào tới ôm Hiểu Lam.

“Hiểu Lam,không sao,có tớ ở đây!”.

Hiểu Lam không còn khóc được nữa, thoát ra khỏi cái ôm của Tú Ly, nói cô bạn phụ xếp đồ bỏ vào va li dùm.

Tú Ly hết hồn thấy máu trên gối, hỏi Hiểu Lam thì cô nói đó là máu của Cảnh Luân, mình nói sự thật cho anh ấy biết,anh kìm nén cơn giận không nổi nữa nên phun ra máu.

Vậy là Hiểu Lam đã nhẫn tâm chọn cách tổn thương Cảnh tiên sinh lẫn bản thân.

“Hiểu lam,nhất thiết phải vậy sao?”.

Tú Ly lắc đầu ngán ngẫm nhìn cô gái trẻ đang đứng trước tủ lôi hết đồ đạc ra, rồi kéo cái va li màu xanh trong góc ra,đặt trên giường,đang cúi đầu xếp thì nghe hỏi như vậy liền ngẩng đầu lên đáp lại.

“Đúng vậy, tớ phải ra khỏi cái nơi này,một phút một giây cũng không thể.Mình không hề yêu anh ta,tại sao phải cố ép bản thân ở bên cạnh anh ta,hiện giờ anh ta đang nằm trong bệnh viện hôn mê,đây là một cơ hội ngàn năm có một để mình trốn khỏi thành phố này,Tú Ly,cậu không được ngăn mình”.

“Cậu sao vậy,Cảnh tiên sinh yêu chiều cậu hết mực,chưa lần nào dám chọc giận cậu,không cho cậu đi làm bởi vì ngài ấy sợ cậu khổ,bị xã hội thị phi,cậu lại nhân cơ hội ngài ấy đang hôn mê muốn trốn đi!”.

Tô Hiểu Lam không phản bác lại vì đó là sự thật, nhớ lị anh ta ngay từ lần đầu gặp đã yêu cô mê muội,kiên nhẫn theo đuổi cô,sau đó quỳ xuống một gối cầu hôn cô,ánh mắt anh ta lúc ấy tràn ngập yêu thương lẫn sự mong chờ,khiến cho đối phương không nỡ cự tuyệt trước sự nhiệt tình, lãng mạn của anh.Lúc ấy cô như có ma lực,đầu óc không kịp tiêu hóa hành động cầu hôn đột ngột của anh,vô tình gật đầu chấp nhận.

Anh ta nhìn thấy cô gật đầu thì cười rạng rỡ,vui mừng không thôi,nhanh chóng đứng lên đeo nhẫn vào ngón áp út của cô,bàn tay anh ta giống như đang nâng niu bàn tay cô vậy,chỉ sợ sơ ý làm đau cô,đeo xong lại áp bờ môi nóng ấm lên mu bàn tay cô một cái,lúc đó trong lòng cô như bị điện giật vậy,như cô công chúa trong một giấc mơ đẹp gặp được vị hoàng tử của cuộc đời mình.Cô còn nhớ anh ta thì thầm bên tai cô.

“Cảm ơn em,Lam nhi, anh hiện giờ rất hạnh phúc”.

Nói xong,anh ta liền lấy tay vòng qua eo cô,làm cô ngã về phía sau,anh cúi đầu xuống đặt môi anh lên môi cô hôn nồng nhiệt, chỉ hận không thể hòa nhập chung một cơ thể.

Không biết cô đã chìm trong hồi tưởng bao lâu mà khi Tú Ly lay lay cánh tay cô, cô mới kịp hoàn hồn,ngơ ngơ một hồi mới hồi phục tinh thần lại,nhanh chóng xếp đồ hết vào va li,kéo tay cô bạn ra khỏi căn phòng mà cô đã từng cùng anh ngủ chung,cô không hề quay đầu lại nhìn một lượt căn biệt thự,quyết tâm ra khỏi đây,không hề luyến lưu,không hề đem theo bất cứ thứ gì anh tặng cho,chỉ mang theo đồ đạc của cô cùng cô bạn ra sân tới ga-ra lấy chiếc xe hơi kiểu dáng bình thường của cô ra lái đi,đạp chân ga phóng thẳng ra cổng an ninh của khu biệt thự,tiến tới cuộc sống mới sắp bắt đầu của Tô Hiểu Lam cô.

Vĩnh biệt,Cảnh Luân.

Hết chương 118