Tên quẻ thẻ, tạm dịch: Giữ đèn khát lửa.
A Chiếu ngồi đối diện bàn anh trợ lý, hỏi dò: “Hôm nay anh Bảy gọi em có việc gì thế ạ?”
Vị trợ lý là một anh chàng lớn hơn A Chiếu hai tuổi, người Hồng Kông, kể từ khi tốt nghiệp Đại học liền đi theo Phó Kính Thù đến tận bây giờ. Anh ta đẩy đẩy mắt kính, lắc đầu vẻ lực bất tòng tâm.
Sáng sớm hôm nay, A Chiếu nhận điện thoại, Phó Kính Thù nói có việc cần, bảo nó đến văn phòng một chuyến. A Chiếu không dám khinh nhờn, đến sớm hẳn nửa tiếng thì được biết, ông Phó đang tiếp khách trong văn phòng, bảo nó ngồi chờ bên ngoài.
Phó Kính Thù gọi A Chiếu đến giao việc là chuyện bình thường, nhưng có lẽ vì đêm hôm trước nó với Minh Tử vừa cãi nhau to, sáng sớm nay đã bị Phó Kính Thù gợi lên, nên nó chột dạ, trong lòng lo sợ bất an. Nhỡ sự việc kia bại lộ thì nó chuốc hoạ to, chẳng biết phải nhìn mặt anh Bảy thế nào, càng không biết phải xử trí sao cho ổn thoả.
Quãng thời gian chờ đợi, đứng ngồi không yên đối với A Chiếu thật là miên man bất tận, cuối cùng, cửa văn phòng của Phó Kính Thù bật mở, có người từ trong đi ra.
A Chiếu nhìn thấy Phó Chí Thời, mặt càng khó coi, cố tình quay đi giả vờ không trông thấy, cười nói với anh trợ lý: “Cứ tưởng ai? Mới sáng sớm mà chó đã có sh*t ăn, gâu gâu gâu!”
Anh trợ lý gượng gạo cười hùa, lại ngước về phía Phó Chí Thời ra ý chào hỏi. Trong những trường hợp thế này, Phó Chí Thời sẽ không chấp nhất với A Chiếu, gã đường hoàng gật đầu chào anh chàng trợ lý, rồi bỏ đi như chẳng nghe thấy gì.
“Ông Phó hỏi tôi anh đã đến chưa, anh mau vào đi.” Anh trợ lý bỏ ống nghe điện thoại nội bộ xuống, nói với A Chiếu.
A Chiếu bấm bụng gõ cửa bước vào, Phó Kính Thù đang cúi đầu xem một tờ kế hoạch, nghe thấy tiếng chân, chỉ ngẩng đầu lên nhìn một cái, nói: “Hôm nay cậu đến sớm hẳn, xem ra tối qua uống không quá nhiều.”
“Vốn dĩ em đâu có uống.” A Chiếu tề chỉnh ngồi xuống phía đối diện, cười hỏi, “Anh Bảy có việc gì muốn giao cho thằng em?”
Phó Kính Thù lúc này mới đặt giấy tờ trong tay xuống nói: “Thế này, nửa tháng nữa là đến sinh phần của cụ bà, chiếu lệ cũ mỗi mười năm phải tổ chức lớn một lần. Chuyện này giao hết cho cậu, làm cho chu đáo một chút, có gì chưa rõ thì đến hỏi anh.”
A Chiếu đi theo Phó Kính Thù nhiều năm, nghe nhắc đến “cụ bà” thì hiểu ngay ám chỉ mẹ ruột của Phó Học Trình, bà Hoàng Thị. Nhà họ Phó phất lên từ đời Phó Học Trình, cụ tổ là người con có hiếu, sau khi chết hài cốt cả hai mẹ con cụ tổ đều mai táng ở đảo Qua Âm. Hiện nay tuy con cháu phân tán khắp nơi, nhưng mỗi khi đến ngày giỗ cụ, cho dù không nhất định phải có mặt đầy đủ, nhưng ít nhiều phải cắt cử đại diện đến lo liệu, nhằm thể hiện đại gia tộc con cháu vẫn đông đủ sum vầy.
Sự kiện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không phải nhỏ. A Chiếu tự thấy có thể giải quyết ngon ơ, chỉ khó hiểu một điều, rõ ràng Phó Chí Thời vừa ở đây đi ra, gì thì gì cái thằng rùa khốn kiếp ấy mới là người nhà họ Phó chính hiệu con nai vàng. Anh Bảy cho dù trăm công nghìn việc, nhưng mấy chuyện trong nhà, vẫn nên giao cho Phó Chí Thời làm thì hợp lý hơn.
Phó Kính Thù cứ như nhìn thấy tâm can A Chiếu, chẳng đợi nó hỏi, liền nói: “Việc này do các phòng lần lượt đảm nhận, lần trước Phòng Nhì đã phái người về sắp đặt, lần này theo lý đến phiên Phòng Ba. Phó Chí Thời dù sao cũng là người Phòng Lớn, kêu hắn đi làm e không ổn, việc này giao cho cậu, cũng coi như tự tay tôi làm vậy.”
Nói như vậy, tức là Phó Kính Thù hoàn toàn coi A Chiếu là người nhà. Trước mặt người khác, Phó Kính Thù rất hiếm khi nặng lời, mặc dù nói chuyện với chân sai vặt như A Chiếu, hắn cũng luôn miệng khách sáo, không bao giờ trách mắng, rất hiếm biểu lộ tình cảm. A Chiếu kính trọng hắn, càng sợ hắn. Dù luôn coi hắn như anh ruột, nhưng nó không thể nào tự nhiên thoải mái với Phó Kính Thù như khi bên Phương Đăng được. Lúc này nghe anh Bảy thốt ra mấy câu thân tình một cách nhẹ nhàng, A Chiếu chợt ấm lòng, cảm thấy mình coi anh Bảy như người thân quả không uổng. Đem lên bàn cân, câu chuyện giữa nó và Minh Tử quả thật chỉ là cơn ác mộng. Chưa bao giờ nó thấy chán ghét bản tính ngông cuồng phóng túng của mình như lúc này, nếu không có bà chị cảnh tỉnh, không biết nó còn sai đến độ nào, nhỡ chuyện vỡ lở ra biết nhìn mặt anh Bảy kiểu gì được?
Phó Kính Thù tiếp tục vùi đầu vào mớ tài liệu kế hoạch, mất một lúc, nhận ra A Chiếu vẫn ngồi sững trên sô pha, bèn hỏi: “A Chiếu, cậu còn việc gì nữa không?”
“Không... không ạ!” A Chiếu lúc bấy đang đắm chìm trong cảm giác xấu hổ bất tận, liền hoảng hồn đáp.
Phó Kính Thù thấy nó như thế, nói: “Tuổi cậu không còn nhỏ nữa, làm việc gì cũng nên cẩn trọng, có vậy chị cậu mới hài lòng, tôi cũng yên tâm giao cho cậu nhiều việc khác.”
A Chiếu cảm thấy mình không thể che giấu thêm được nữa. Phương Đăng bảo nó dù có bị đánh chết cũng không được thừa nhận chuyện này, nhưng đàn ông con trai, dám làm thì dám chịu, anh Bảy đối tốt với nó như thế, nó đã làm sai, lại gian dối, còn đáng mặt làm người hay không?
Nóng đầu lên, nó đứng bật dậy bước đến trước bàn làm việc của Phó Kính Thù, nín thở nói: “Anh Bảy, em... em đã làm một việc có lỗi với anh!”
Phó Kính Thù khẽ nhíu mày, ngả người ra ghế.
“Vậy ư?”
A Chiếu bỗng cảm thấy lúng túng khó khăn lắm mới thu hết dũng khí đứng lên mà nên chẳng biết nói từ đâu. Chuyện này thật quá khó mở miệng, một kẻ chẳng sợ trời chẳng sợ đất như A Chiếu cũng có lúc trở nên lắp bắp.
“Em...”
“Ý cậu là cái này?” Phó Kính Thù đưa tay lật giở đống tài liệu trên mặt bàn, rút ra một vật ném tới trước mặt A Chiếu.
A Chiếu cầm xem, máu tức thì dồn lên não. Trên tay nó là mấy tấm ảnh chụp lén, cặp tình nhân dính nhau như keo trong ảnh chẳng phải là nó và Minh Tử thì là ai?
“Anh Bảy, lúc đó em không biết con bé là ai, em xin thề đấy!”
Phó Kính Thù cười cười: “Dĩ nhiên cậu không biết, nếu biết mà dám làm thế này, thì đúng là tôi được dịp rửa mắt.”
“Sao anh lại có mấy cái này?” A Chiếu hoảng hồn, chẳng lẽ anh Bảy từ lâu đã không tín nhiệm nó nữa?
Phó Kính Thù chăm chú nhìn A Chiếu mấy lượt, mới hỏi vặn: “Cậu nghĩ sao?”
A Chiếu sực nhớ ra Phó Chí Thời ban nãy vừa đi khỏi, hiểu ngay ra tất cả, nghiến răng nói: “Biết ngay là con rùa khốn nạn đấy mà, tiểu nhân bỉ ổi!” Nhưng có chửi Phó Chí Thời thậm tệ đến đâu, nó cũng không cách nào lấp liếm được sự thật trên tay. Chuyện này nó sai đầu tiên nên mới bị người ta nắm thóp. Nó chắp tay nói: “Em có lỗi với anh, anh Bảy, bây giờ anh muốn xử lý em thế nào cũng được.”
Phó Kính Thù nghe xong lại như bị chọc cười, “Xử lý thế nào? Hay cho hai đứa vào rọ thả trôi sông nhé?”
A Chiếu rõ ràng chẳng bụng dạ nào trêu đùa, nặn mãi mới ra vẻ mặt tạm coi là thoải mái đáp lại. Phó Kính Thù thôi cười, bình thản nói: “Nếu anh có lòng trách cậu, sẽ không cho cậu xem mấy thứ này. Đích thực hai bên gia đình đều có ý tác thành anh và Cổ Minh Tử, anh cũng có nghiêm túc suy nghĩ, nhưng cô ấy còn quá trẻ, có thể thấy rõ không mấy nhiệt tình với chuyện kết hôn. Việc này thành thì tốt, không thành cũng không thể cưỡng ép, trước mặt bà Trịnh anh đã nói y như vậy. Cậu vốn không biết cô ấy là ai, tình cờ gặp nhau rồi... anh có thể thông cảm. Có điều, nếu chưa đến mức không dứt ra được, anh nghĩ tốt nhất cậu đừng qua lại với cô ấy nữa, thân phận cô ấy khá đặc biệt, nếu chuyện này truyền đến tai người lớn, không ai tránh khỏi xấu mặt.”
Giọng điệu hắn không quá nghiêm trọng, vậy mà A Chiếu nghe xong, mồ hôi túa ra đầy mặt, “Em không gặp con bé nữa đâu, anh Bảy, anh cứ yên tâm!”
“Cho nên anh mới dặn cậu phải thận trọng, làm việc gì cũng nên suy đi tính lại. Tự biết cẩn thận mới không bị người khác nắm được sơ hở. Cậu về nghĩ cho kỹ lời anh nói.”
Những lời khuyên bảo nhẹ nhàng như anh trai nói với em trai khiến A Chiếu hình như đỏ hoe cả khoé mắt, hận không thể moi tim ra cho hắn xem ngay tại trận.
“Anh Bảy, em sai rồi! Từ nay về sau em sẽ không để anh phải thất vọng.” A Chiếu nói cứ như tuyên độc lời thề. Nó không ngờ anh Bảy đã biết rõ tai vạ nó gây như lòng bàn tay, ấy thế mà không hề trách cứ. Càng như thế, càng khiến nó xấu hổ chỉ muốn độn thổ cho xong.
“A Chiếu, ban đầu anh đón cậu ra khỏi đảo Qua Âm, mang theo bên mình, một nửa là vì Phương Đăng đã mở miệng nhờ, một nửa do anh hiểu bản tính cậu. Từ bé anh không có anh chị em, đối với anh, cậu chẳng khác nào em trai ruột. Thường ngày có thể anh đối với cậu quá nghiêm khắc, nhưng anh chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi.”
“Em biết!” Cảm xúc trong A Chiếu lại dâng trào, đừng nói là nghe lời, cho dù lúc này anh Bảy bảo nó chạy ra đỡ nhát dao đâm đến, nó cũng không do dự mảy may. A Chiếu nghẹn ngào nói: “Anh Bảy, em là đứa mồ côi, từ bé bị chúng nó bắt nạt, nếu không có anh và chị em chẳng là cái gì. Trong lòng em hai người là người thân, chẳng có điều gì quan trọng hơn điều đó. Chúng ta làm chuyện gì cũng phải đồng lòng nhất trí y như hồi nhỏ ấy!”
Phó Kính Thù nghe xong bỗng tỏ vẻ hơi buồn phiền, nghĩ tới điều gì đó, tự cười khổ một mình, “Làm sao mãi như hồi nhỏ được đây? A Chiếu, ai rồi cũng phải thay đổi.”
“Em sẽ không đâu!” A Chiếu ngây thơ nói, thấy Phó Kính Thù cứ rầu rĩ lặng thinh, chợt nhận ra mình hiểu nhầm, trong lòng anh Bảy bây giờ không nghĩ đến nó. A Chiếu nhớ đến mấy câu của Thôi Mẫn Hành, liên hệ với hành động của Phương Đăng gần đây, trù trừ một chút rồi hỏi: “Chị em với cái gã họ Lục ấy... là thật ư?”
“Có lẽ vậy, chị cậu nói muốn cùng hắn ra đi.” Gương mặt Phó Kính Thù lộ vẻ đắng chát.
A Chiếu sững sờ, “Đi? Chị định đi đâu? Như thế làm sao được!”
“Khi anh vừa nghe chuyện cũng cảm thấy khó tin. Nhưng ngẫm nghĩ lại, anh nợ chị cậu quá nhiều, cô ấy làm như vậy không có gì lạ.”
“Không được, em phải đi tìm chị, cái gã tốt mã họ Lục ấy có gì hay, chẳng xứng với chị tí nào. Chị em chỉ giận dỗi chút thôi, em không để chị đi đâu!” A Chiếu lớn tiếng nói.
“Cậu không khuyên nổi cô ấy đâu. Chuyện này cậu đừng xen vào, để anh từ từ nghĩ cách.” Phó Kính Thù đóng tập tài liệu trước mặt lại, nói vẻ mệt mỏi, “Cậu về trước đi.”
A Chiếu gật đầu, bước được hai bước lại sốt ruột quay lại nhìn. Nó chưa từng thấy chị và anh Bảy giận nhau đến mức này, trước kia có cãi cọ thế nào, trong lòng họ vẫn nghĩ cho người kia. Nó dù không phải người tinh tế, nhưng suốt bao năm kề cận bên họ, chỉ có nó hiểu rõ nhất. Có một số việc, người tâm tư càng giản đơn càng dễ thông suốt. Người khác đều không đoán ra mối liên hệ giữa Phương Đăng và Phó Kính Thù rốt cuộc là gì, còn A Chiếu chỉ biết một sự thật, rằng chỉ có anh Bảy mới khiến chị bất chấp tất cả, cũng chỉ có chị mới có thể làm anh Bảy buồn bã ủ ê mà thôi.
Trong lòng nó lo âu, nhiều chuyện hỏi cố một câu, “Anh Bảy, suốt bao năm qua, rốt cuộc chị em là gì với anh?”
Trong mắt A Chiếu, anh Bảy chẳng khác nào ông già Biết Tuốt thông thái. Nhưng lần này, đối mặt với câu hỏi của nó, Phó Kính Thù lặng thinh hồi lâu, một lát sau, chiếc bút đang cầm trong tay khẽ rơi xuống bàn, hắn cũng không hay biết.
Chớp mắt một cái đã gần cuối năm, việc buôn bán của cửa hàng khá bận rộn. Buổi sáng Cát Niên đến bệnh viện thăm cô cháu gái, phải xin nghỉ nửa ngày phép. Về cửa hàng, cô vào phòng định thay đồng phục, chợt thấy Phương Đăng đang ngồi ngẩn ra trên băng ghế.
“À, đúng rồi cô chủ, hôm trước tôi đi miếu Quan Âm có xin cho cô một cái xăm, cô có muốn xem không?” Cát Niên vừa nói vừa lục trong chiếc túi vải.
Phương Đăng suýt nữa quên bẵng chuyện này, cô đón mảnh giấy màu vàng rúm ró từ tay Cát Niên với vẻ ngỡ ngàng. Trên giấy có ghi: “Quẻ phép của Quan Âm, quẻ thứ mười, quẻ trung, cung Dần.”
“Bảng Vị Quan Trận?” Cô đọc từng chữ nhỏ xíu trên mảnh giấy một cách khó khăn, “... Ngọc vô giá ẩn tàng trong đá, lại mải tha hương mãi kiếm tìm, tay giữ đèn sáng còn khát lửa, cuối cùng vô ích lại lao tâm... Nghĩa là sao?”
Cát Niên chỉ vào hàng chữ dưới cùng của lá xăm nói: “Ở đây có phần giải quẻ này, đây là quẻ Trì đăng mịch hoả: Đừng nên tự giới hạn suy nghĩ của mình, sự thật ở trước mắt.”
“Sự thật ở trước mắt?” Phương Đăng lẩm nhẩm lại một lần, “Tôi hiểu thế này có đúng không? Nghĩa là, quyết định tôi đưa ra là đúng?”
Cô nắm chặt quẻ thẻ trong lòng bàn tay, ngẩng lên nhìn Cát Niên, “Chị tin vào những thứ này chứ? Một mảnh giấy nhàu nát, mấy câu văn mơ mơ hồ hồ mà tiết lộ vận mệnh con người ta ư?”
Cát Niên ngẫm nghĩ một lát, trả lời: “Tôi nghĩ thế này, có những thứ, nếu cô không tin, thì tất cả chỉ là ngẫu nhiên, nhưng nếu tin, thì cái gì cũng là chắc chắn.”
Phương Đăng nghe xong trầm ngâm một hồi, rồi đột ngột chuyển câu chuyện sang hướng khác, “Cát Niên, tôi muốn chuyển nhượng lại cửa hàng, chị có muốn mua không?”
Cát Nhiên chợt thót tim, “Cửa hàng đang làm ăn rất tốt, sao bỗng nhiên cô lại muốn sang nhượng?”
“Tôi định rời khỏi đây. Chị chỉ cần nói có muốn mua hay không thôi?” Phương Đăng hỏi ý Cát Niên là có lý của mình, từ khi mới khai trương cửa hàng đến giờ, tâm sức của Cát Niên đổ vào đây không hề ít hơn cô, Phương Đăng không nghĩ ra người nào thích hợp hơn.
“Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như thế?” Cát Niên lúng túng nói.
Phương Đăng nói một cái giá khiến Cát Niên phải ngạc nhiên, “Cô vội đi đến vậy sao? Cô hoàn toàn có thể bán lại cửa hàng này với giá tốt hơn nhiều.”
“Tôi mong cửa hàng sẽ đứng tên chị. Chị không cần trả lời tôi ngay, về chuyện tiền nong mình có thể thương lượng thêm. Chị nghĩ cách nào khác cũng được, nhưng tôi không chờ được lâu quá đâu.”
Cát Niên không phải không có tình cảm với cửa hàng. Phương Đăng đã nói đến vậy, cô cũng hơi động lòng, “Tôi nhớ ngày trước cô từng nói, cửa hàng này đối với cô rất quan trọng.”
“Đó là ngày trước, bây giờ đã khác, chị cũng vậy còn gì?” Những biến cố thời gian gần đây Cát Niên phải trải qua Phương Đăng không hẳn không hề hay biết, đột nhiên cô cất tiếng hỏi, “Chị bảo, phải làm sao con người ta mới từ bỏ và tha thứ được?”
Cát Niên kinh ngạc bật cười, “Chuyện này chính tôi cũng muốn biết.”
Phương Đăng hơi thất vọng, nhưng vốn cô không mong nhận được câu trả lời, “Tôi hiểu, đó là cửa ải khó khăn với tất cả mọi người.”
Cát Niên gật đầu, chậm rãi thay bộ đồng phục, vừa kéo phẳng nếp áo, cô vừa nói với Phương Đăng: “Cô chủ, cô đã nghe câu này bao giờ chưa: ‘Mưa đêm đèn thu, hoa lê hải đường vốn đồng bạn. Gió đông qua gác nhỏ, chuyện cũ chẳng thể quay lại nữa.’ Tôi nghĩ ý nghĩa mấy câu này có lẽ là, chuyện gì rồi cũng qua đi, tự nhiên sẽ có người thấu hiểu mình.”