Vật lộn trong bếp hơn nửa tiếng đồng hồ thì Hạc Tư Đằng cũng đại náo thành công với tô súp gà lần đầu nấu. Anh nhanh chóng mang tô súp lớn về phòng cho La Ngữ Tịnh, từ ngoài vào thấy cô nằm nghiêng khép hờ mi mắt, anh đến gần đặt tô súp lên bàn, đưa tay sờ thử trán cô.
La Ngữ Tịch đã hạ sốt nhưng da thịt vẫn còn âm ấm chưa hết nóng hẳn, Hạc Tư Đằng ngồi xuống mép giường, lay người cô dậy: "Tôi nấu xong rồi, ăn đi." Mùi thơm của súp bay ngang trước mũi, La Ngữ Tịch mở mắt, chống tay ngồi dậy. Nhìn màu sắc "đáng tin cậy" của tô súp được đặt trên mặt tủ cạnh đầu giường, thật lòng đối với cô vẫn có chút lưỡng lự. Thấy La Ngữ Tịch có ý kỳ thị tay nghề của mình, Hạc Tư Đằng không nói không rằng chuyển người lên đầu giường ngồi sát bên cạnh cô. Bất ngờ, Hạc Tư Đằng kẹp cổ La Ngữ Tịch từ phía sau khống chế, bàn tay bóp miệng cô phải há ra. Hai tay La Ngữ Tịch theo phản xạ vung loạn phản kháng, Hạc Tư Đằng liền dùng chân mình gác lên hai chân cô, kẹp luôn đôi tay đang quơ quào của cô vào dưới chân đang gác. Kìm chặt được La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng múc một muỗng súp thổi mạnh vài hơi cho mau nguội rồi đút đến tận miệng ép cô phải nuốt vào. "Mau ăn hết cho tôi! Không tự giác thì tôi giúp cô ăn." "Tôi không đói!" La Ngữ Tịch cố nghiêng đầu tránh né. Ai chẳng biết Hạc Tư Đằng nổi tiếng ăn chơi, nay anh tự tay vào bếp, cô mà ăn chắc chắn sẽ chết vì ngộ độc. Trước sự kháng cự của La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng gằn giọng cưỡng chế: "Không đói cũng phải ăn hết cho tôi, công sức tôi nấu cho cô không được phí phạm!" Ở ngoài cửa, hai ba người giúp việc trẻ tuổi xúm chụm vào nghe lén. Tuy phòng có cách âm, nhưng âm thanh tranh cãi giữa Hạc Tư Đằng và La Ngữ Tịch vẫn lọt ra ngoài dù rất nhỏ. Bà Hạc thức dậy, vừa bước ra khỏi phòng vừa chỉnh lại mái tóc xoăn của mình. Bắt gặp ở phía hành lang đối diện, người giúp việc tập trung trước phòng Hạc Tư Đằng, bà liền vội vàng vòng sang kiểm tra. Đến gần, bà Hạc dùng giọng khó chịu hỏi: "Các người làm gì ở đây?" Nhóm người giúp việc vội đứng dạt ra một bên, nghiêm chỉnh cúi thấp đầu. Bà Hạc lườm ngoắc bọn họ một cái, sau đó chỉ thẳng vào cô gái đứng gần nhất tra hỏi: "Tôi hỏi cô ở đây làm gì?" Cô gái giúp việc sợ hãi không dám ngẩng đầu, trước khí thế áp bức của bà Hạc, cô ta chỉ có thể thành thật khai báo: "Thưa phu nhân, sáng nay mới năm giờ cậu chủ đã dậy nấu đồ ăn cho cô chủ, còn tự mình cho cô chủ ăn, bọn con hiếu kỳ nên đến xem ạ..." "Cái gì?" Bà Hạc bức xúc lên giọng, hai mắt trợn trừng long lên sòng sọc: "Con nhỏ quê mùa đó dám bắt con trai tôi hầu hạ nó?" Bà Hạc dùng giọng đay nghiến nhắc đến La Ngữ Tịch, ngay tiếp đó lại quay phắc qua quát mắng người giúp việc: "Lũ vô dụng! Nhà này nuôi các người để các người đứng xem chủ của mình bị ức hiếp sao? Cút ngay cho tôi!" Các cô gái vội vàng bỏ chạy, bà Hạc hừ lạnh một hơi, mang theo cơn phẫn nộ xông thẳng vào phòng Hạc Tư Đằng. Ngay ở cửa, nhìn thấy Hạc Tư Đằng ôm ấp La Ngữ Tịch, còn cầm muỗng đút cô ăn, cơn giận trong bà Hạc lập tức bùng nổ. Bà giậm mạnh chân xuống sàn, vứt bỏ hoàn toàn dáng vẻ cao quý, vừa đi tới vừa chỉ tay vào thẳng La Ngữ Tịch mà mắng mỏ: "Đồ không biết xấu hổ! Loại đũa mốc như mày còn dám sai bảo hành bạ con trai tao, hôm nay tao nhất định thay cha mẹ mày dạy dỗ lại đứa con gái không biết điều như mày." Ngay khi bà Hạc vừa vung tay định đánh xuống La Ngữ Tịch, Hạc Tư Đằng liền bật dậy giữ tay bà lại kéo tránh xa giường một đoạn. Anh nghiêm mặt nhìn bà, thấp giọng nhắc nhở: "Mẹ thôi đi." "Thôi cái gì mà thôi!" Bà Hạc giận dữ hét lớn, mặt mũi đỏ bừng bừng vì tức, bức xúc mà la oang oảng: "Nó là cái thá gì bắt con phải nấu đồ ăn cho nó! Con trai tao là con Trời con Phật, ai cho phép nó dám động vào?!" Hạc Tư Đằng đau đầu xoa trán, dập tắt cơn giận của bà Hạc chỉ bằng một câu nói nhẹ nhàng: "Là con tự nguyện nấu ăn cho cô ấy." "Cái gì? Con điên rồi sao? Con ăn bùa mê thuốc lú gì của nó..." Giữa lúc bà Hạc không ngừng lớn tiếng, La Ngữ Tịch lại vô cùng bình tĩnh ngắt lời: "Thưa mẹ, con có vài lời muốn nói." Bà Hạc quay phắt qua quát lớn: "Mày muốn nói gì?" La Ngữ Tịch bước xuống giường đứng, không chút kiêng dè nhìn thẳng vào bà Hạc, từ tốn cất lời: "Thưa mẹ, đầu tiên con muốn nói, con không hề bắt con trai mẹ phải hầu hạ, nấu ăn cho con. Thứ hai, nếu con có làm sai, xin mẹ hãy chỉ dạy, riêng cha mẹ con đã dạy dỗ con rất tốt, xin mẹ đừng lôi họ vào. Cuối cùng, con muốn nói rằng, con bước vào nhà họ Hạc làm dâu, con sẵn sàng nghe lời dạy dỗ của cha mẹ, nhưng Tư Đằng hư hỏng là do mẹ nuông chiều thái quá." Ngừng một chút, La Ngữ Tịch không chút kiêng dè đáp trả: "Mẹ không dạy được con trai mình ngoan ngoãn, con sẽ dạy giúp mẹ."