Những lời khó nghe của Chí Hoành đều lọt vào tai của Hạc Tư Đằng không sót một chữ. Tâm tình vốn đang không tốt, những lời nói đùa hay mang ý châm biếm của anh ta thật sự chọc đến Hạc Tư Đằng.
Biết tính tình Chí Hoành không tử tế, ăn nói chẳng sợ trời chẳng sợ đất, Hạc Tư Đằng trước đây có thể ngoảnh mặt làm ngơ, nhưng vào ngay giây phút này lại vô cùng chướng tai gai mắt. Làm bạn bè ăn chơi nhiều năm, mối quan hệ duy trì cũng chỉ dựa trên đồng tiền và sở thích quậy phá, làm bạn tốt hay anh em chí cốt gì đó, Hạc Tư Đằng không có hứng thú nghĩ đến. Hạc Tư Đằng quay người bỏ đi, tỏ rõ thái độ không hài lòng dành cho Chí Hoành. Những người khác vừa lên tiếng xoa dịu cơn giận của anh, kết quả đều bị anh trở mặt. Dõi theo bóng dáng Hạc Tư Đằng rời khỏi cửa quán, một cô gái cùng nhóm lên tiếng góp ý: "Chí Hoành, lần này anh đùa quá trớn rồi đó." Chí Hoành nhếch môi cười đểu, từ ánh mắt đến nét mặt đều thoáng lên tia ẩn ý: "Các người không thấy, Hạc Tư Đằng vừa mới cưới vợ được hai ngày đã thay đổi gần như thành một người khác rồi sao? Đêm gọi điện không bắt máy, ngày gọi ra thì mặt mũi đều khó coi." Một nam thanh niên khó hiểu góp lời vào: "Thì sao? Cậu công kích cậu ta làm gì?" "Làm gì?" Chí Hoành cười lạnh, tỏ ra nhìn thấu tương lai gần, từ tốn giải thích: "Nếu cậu ta trở thành trai ngoan, vậy chẳng phải chúng ta mất đi một phần danh tiếng ăn chơi đến từ con trai chủ tịch công ty giải trí. Theo đó mất đi khoản cá cược lớn mỗi lúc ăn chơi, còn cả cơ hội tiếp cận người đẹp nổi tiếng trong showbiz nữa thì sao?" "Ra là muốn lợi dụng người khác." Một cô gái lên tiếng mỉa mai, Chí Hoành chỉ cười, không thèm quan tâm để ý. Đám người của Chí Hoành sau khi Hạc Tư Đằng bỏ đi vẫn cố ý nán lại chờ La Ngữ Tịch. Bọn họ chính là muốn biết, rốt cuộc một cô gái tầm thường chẳng chút tiếng tăm hay sức ảnh hưởng của cô tại sao có thể gả cho Hạc Tư Đằng. Lúc La Ngữ Tịch đàm phán xong với chủ quán Pub, cô một mình ôm giấy tờ ra về. Khi cô ra đến gần cửa quán, Chí Hoành bất ngờ bước ra chặn lối. Nhưng đáp lại dáng vẻ hống hách có khí thế muốn áp đảo của anh ta, La Ngữ Tịch lại chẳng chút e dè. La Ngữ Tịch hờ hững lách người, cô bước sang trái anh ta cũng bước sang trái, cô bước sang phải anh ta cũng bước sang phải. Chắc chắn người người mặt cố ý gây sự, La Ngữ Tịch ngẩng đầu nhìn anh ta, giọng điệu vẫn trong khuôn khổ lịch sự: "Xin hỏi anh muốn đi bên nào?" "Cô đi bên nào, tôi đi bên đấy." Nghe thấy giọng điệu khiêu khích của người đối diện, cơn bất mãn trong lòng La Ngữ Tịch càng lúc càng dâng cao. Chí Hoành thấy được sự mất kiên nhẫn trên mặt La Ngữ Tịch, anh ta cố tình bước tới sát, ỷ vào thân hình cao lớn để đe doạ. Ngay khi La Ngữ Tịch vừa nghĩ đến việc báo cảnh sát, Hạc Tư Đằng bỗng từ ngoài cửa đi vào, không chút ngần ngại chen giữa đẩy Chí Hoành đang cố áp sát cô ra. Trước mắt La Ngữ Tịch chỉ còn lại bờ lưng to lớn của Hạc Tư Đằng, giọng nói đè nén giận dữ của anh dành cho Chí Hoành rõ ràng ý bênh vực. "Tốt nhất đừng đi quá giới hạn, nếu không đừng trách tôi không báo trước." Chí Hoành bật cười thành tiếng, nháy mắt liền trở thành kẻ biết điều tránh làm mất mối quan hệ: "Tôi đùa thôi, sao cậu nghiêm túc như vậy chứ?" Những người khác từ phía sau lưng La Ngữ Tịch và Hạc Tư Đằng đi đến, nhiệt liệt hùa theo. "Phải đó Tư Đằng, Chí Hoành chỉ đùa một chút thôi mà, cậu biết tính cậu ta hay cà rỡn, nổi nóng làm gì cho mệt." Hạc Tư Đằng chợt xoay ngược người lại, vừa ôm lấy vai La Ngữ Tịch kéo vào gần người mình, vừa lên giọng cảnh báo: "Các người muốn giỡn thì tìm người khác, đừng có ở đó làm chuyện gai mắt." Dứt lời, Hạc Tư Đằng ôm La Ngữ Tịch đi thẳng ra cửa, bỏ mặc các tiếng gọi níu kéo phía sau. Vốn không còn niềm tin để trông mong ở Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch lần này chẳng hề có chút mềm lòng. Hôm nay anh có thể tử tế một, nhưng ngày mai vẫn có thể quay lại bộ dáng ăn chơi bất cần kia. Ra đến xe đậu sát lề vỉa hè ngay trước quán, Hạc Tư Đằng mở cửa ghế phụ để La Ngữ Tịch ngồi vào, sau đó đóng cửa cẩn thận mới quay lại vị trí của mình. Sau khi Hạc Tư Đằng vào xe, vừa quay qua định nói về chuyện ban nãy khi ở trong quán thì điện thoại La Ngữ Tịch đổ chuông chen ngang. Trong lúc La Ngữ Tịch nghe điện thoại, Hạc Tư Đằng khởi động xe lái đi. Cô bắt máy, chào người bên kia đầu dây nhưng cố ý nói cho anh nghe thấy: "Dạ, con nghe đây cha." Tuy dáng vẻ của Hạc Tư Đằng tập trung lái xe nhưng thực chất tâm trí lại để ở chỗ La Ngữ Tịch. Không rõ bên kia ông Hạc nói gì, anh tình cờ bắt gặp ánh mắt lạnh nhạt của cô lướt qua anh, trông có vẻ không thích nhưng vẫn giúp anh che giấu sự thật. "Bọn con vừa bàn xong, mọi chuyện tốt lắm ạ." Đợi La Ngữ Tịch cúp máy, khẳng định bản thân an toàn với ông Hạc, Hạc Tư Đằng mới thở phào nhẹ nhõm, cất tiếng nói: "Cảm ơn cô." La Ngữ Tịch xoay đầu nhìn ra cửa sổ, hờ hững đáp một cách đầy ẩn ý: "Phí lời nói cảm ơn tôi, anh hãy tự xin lỗi bản thân."