Editor: Yu

Khuỷu tay Sơ Nịnh chống lên lồng ngực của Tần Hi, mặt cô nóng bừng, đỏ lựng lên.

Cũng may mà ánh sáng trong phòng yếu nên Tần Hi không nhìn thấy được.

Cô thử vùng vẫy một tí thì Tần Hi đột nhiên hô lên một tiếng đau, lông mày nhăn lại.

Sơ Nịnh đột nhiên nghĩ đến việc hai ngày trước anh vừa làm phẫu thuật viêm ruột thừa, không biết có phải bị cô đụng trúng vết mổ rồi hay không.

Cô vội vàng lo lắng: “Anh làm sao vậy, đau ở đâu sao? Có phải em chạm vào miệng vết thương của anh rồi không?”

Sơ Nịnh sợ lại làm anh nên trong thoáng chốc không dám nhúc nhích. Ngược lại Tần Hi lại không để ý, vòng tay ôm chặt eo của cô thêm một tí nữa: “Không phải là rất quan tâm tới tôi sao, em cứ như vậy có phải tốt hơn nhiều không.”

Sơ Nịnh cúi trên người anh, trong chốc lát không có cách nào đổi tư Tần Hiế, xấu hổ mở miệng: “Ai quan tâm tới anh chứ, mau thả tôi ra.”

“Không thả. Không phải em muốn nhìn tôi sao? Như này không phải nhìn rõ hơn hay sao?”

“Ai muốn nhìn anh chứ? Anh có thể đừng tự luyến như vậy được không?”

“Không nhìn tôi?” Lông mày Tần Hi khẽ nhích, cười như không cười: “Em tưởng tôi mù nên nãy không thấy sao?”

Nói xong, anh bỗng dưng xoay người đảo lộn vị trí hai người. Sơ Nịnh bị anh đặt ở dưới người.

Anh vừa mới tắm rửa xong, trên người mang theo mùi của nước hòa với hormone mãnh liệt của đàn ông. Trái tim của Sơ Nịnh cứ treo lơ lửng, cả người cứng ngắc không dám nhúc nhích.

Ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa sổ rơi vào trong phòng. Cô lờ mờ nhìn sườn mặt sắc bén đẹp trai của Tần Hi, đường cong ở cằm bén nhọn, xuống tí nữa là yết hấu chầm chầm chuyển động.

Màu mắt giấu trong đêm tối, sâu thẳm và hun hút, nhìn không thấy đáy.

Gương mặt kia chậm rãi đưa sát tới cô, bờ môi dường như muốn chạm tới cô. Hơi thở của hai người vờn quanh nhau.

Một giây trước khi anh đặt môi lên thì Sơ Nịnh hoảng loạn nghiêng đầu qua, hai mắt nhắm nghiền: “Tần Hi, anh đang làm cái gì vậy? Đừng như thế có được không?”

Tần Hi dần dần tỉnh lại, nhìn cô gái đang nằm dưới người. Tình cảm sâu trong đáy mắt cuồn cuồn không ngừng, yết hầu lại chuyển động nhấp nhô lên xuống hai lần, khi cất giọng thì lại đặc biệt khàn: “Tôi làm gì? Không phải em muốn nhìn tôi sao? Tôi xích lại gần cho em ngắm không được sao?”

“Vậy bây giờ tôi không nhìn, anh mau buông tôi ra.”

Tiếng cười Tần Hi lan ra, anh ngồi dậy, giọng điệu vừa bất đắc dĩ lại vừa cưng chiều: “Được, em nói sao cũng được.”

Sơ Nịnh vội vàng ngồi dậy, bò lên giường, chui vào trong chăn, không dám nhúc nhích gì nữa.

Bình tĩnh một lúc lâu, nhịp tim của cô vẫn nhanh tới mức đáng sợ.

“Em nhanh đi ngủ đi.” Tần Hi cất giọng nói ấm áp, nhìn vào bóng lưng của cô, thở dài, từ bộ chăn đệm dưới đất đứng dậy.

Anh mang giày đi ra ngoài.

Cửa phòng đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình Sơ Nịnh.

Sơ Nịnh xoay người lại, nhìn vào bộ chăn đêm rồi nhìn cánh cửa phòng đóng chặt. Không biết đêm hôm khuya khoắt anh ấy còn đi đâu nữa.

Chờ trong chốc lát không thấy anh quay về, ý thức Sơ Nịnh dần dần mơ hồ, trong chốc lát liền ngủ thiếp đi.

Hôm sau tỉnh lại, chăn đệm dưới đất đã được Tần Hi xếp dọn lại, không thấy bóng dáng người đâu.

Cô mở cửa phòng ra, ánh sáng bên ngoài chiếu lên mặt cô, bên tai vang vọng tiếng chim hót.

Ông Lương đánh Thái Cực Quyền ở trong sân, Sơ Nịnh cười chào hỏi: “Chào ông buổi sáng ạ!”

“Cháu gái dậy rồi à.” Ông Lương cầm ly nước trên bàn uống một ngụm “Bà cháu sắp làm xong đồ ăn sáng rồi đấy, cháu đi rửa mặt đi.”

Sơ Nịnh nhìn xung quanh nhưng không thấy bóng dáng Tần Hi đâu, bèn hỏi: “Ông ơi…”

“Hỏi bạn trai cháu hả?” Ông Lương lộ biểu cảm [ông hiểu mà], cười chỉ vào ngọn núi phía sau “Trời vừa sáng thì nó dậy rồi, nói là lên núi xem, rèn luyện cơ thể.”

Nói xong ông cảm thán: “Người trẻ tuổi bây giờ phần lớn sáng sớm đều không chịu dậy chứ nói gì là rèn luyện thể dục thể thao. Thằng bé này không tệ, thân thể rất cường tráng.”

Sơ Nịnh sờ nắn lỗ tai vài lần: “Người trẻ tuổi, không dậy sớm, không tập thể dục. Sao cháu nghe như kiểu ông đang nói cháu vậy?”

Ông Lương cười haha: “Ông đâu có nói cháu. Chẳng qua là cháu cũng tự mình biết mình đấy.”

Sau khi Sơ Nịnh rửa mặt, bà Lương làm cơm xong cũng không thấy Tần Hi quay về. Sơ Nịnh gọi điện thoại cho Tần Hi thì anh bảo đang còn ở trên núi, mọi người cứ ăn trước đi.

Sơ Nịnh vừa dậy nên ăn không thấy vị gì. Cô suy nghĩ không biết Tần Hi ở trên núi làm gì bèn nói một tiếng với hai ông bà rồi lên núi tìm anh.

Lâu rồi không vận động, thể lực Sơ Nịnh không được tốt, tới ngang sườn núi đã hết hơi hết sức.

Cô ngồi ở một tảng đá lớn gần đó, tính nghỉ một lát rồi đi lên trên.

Tần Hi vừa lúc đi từ trên xuống, vừa đi vừa gọi điện. Anh liếc mắt thấy tảng đá cách đó không xa có bóng người, khóe môi nâng lên, nói vào điện thoại vài câu rồi cúp máy, đi tới bên đó.

Sơ Nịnh đưa lưng về phía anh, không phát hiện ra anh đang tới. Cô đang mải ngắm phong cảnh phía xa xa.

Tần Hi chầm chậm bước đến, cúi người xuống, ghé vào bên tai cô, nói: “Tới tìm tôi hả?”

Sơ Nịnh sợ tới mức nhảy dựng từ cục đá lên.

Đây đang ở giữa sườn núi, thoáng chốc cô không đứng vững được, thân thể nghiêng xuống dưới.

Tần Hi thuận thế giữ một tay cô lại, kéo cả người trở lại, nụ cười trên mặt càng rõ: “Em phấn khích như vậy làm gì chứ?”

Sơ Nịnh liếc anh một cái, lại ngồi lại nhìn phương xa: “Ai tới tìm anh chứ. Phong cảnh ở đây không tệ, tôi tới đây ngắm cảnh.”

Tần Hi ngồi sát bên cạnh cô, vô liêm sỉ mở miệng: “Cảnh nào có đẹp bằng tôi chứ? Em ngắm nó không bằng ngắm tôi nhiều hơn.”

Sơ Nịnh câm nín quay đầu: “Anh không thể bớt tự luyến hả?”

Tần Hi cười mà không nói.

Hai người ngồi thêm một lát, Tần Hi nói: “Gió thổi rồi, ngồi đây lâu dễ bị lanh. Em có muốn đi lên trên núi xem không?”

Sơ Nịnh ngẩng đầu nhìn độ cao núi, có chút muốn bỏ cuộc: “Không đi.”

Tần Hi đứng dậy kéo cô: “Đi cũng đi được một nửa rồi, sao em lại muốn lùi bước lúc này được chứ? Cảnh đây sao đẹp bằng trên đỉnh núi?”

Sơ Nịnh bị anh kéo dậy, thoáng chốc im lặng: “Không phải nãy anh mới từ trên ấy xuống sao.”

Tần Hi cười nham nhở, nhếch môi: “Tôi muốn đi lên trên đấy với em thêm một lần nữa.”

Sơ Nịnh bị anh kiên trì kéo lên đỉnh núi, mệt tới mức không kịp thở, cả người như mới mất nửa cái mạng.

Vừa đến đỉnh núi, cô ngồi phịch trên mặt đất, hai tay chống đất, hít từng ngụm to bằng miệng.

Tần Hi nhét tay vào túi quan sát cô, bất chợt bật cười: “Em yếu thế, giống y như hồi cấp 3 vậy.”

Hồi cấp 3, môn thể dục của Sơ Nịnh nát tới mức không thể nát hơn, giờ cũng không tiến bộ hơn gì cả.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Anh ngồi xuồng bên cạnh cô, một tay chống xuống bãi cỏ, mắt cười hỏi: “Cái sức này của em có qua được thể dục trên đại học không thế?”

Sơ Nịnh tức giận nguýt anh: “Không!”

“Vậy cũng quá đau khổ rồi.” Tần Hi cất tiếng cười, đột nhiên nằm xuống, nghiêng hướng về phía cô.

Vốn Sơ Nịnh đang nằm trên đất không cảm thấy gì, bỗng thấy anh nằm lại gần, cô lập tức cảm thấy không thoải mái, vô ý thức dịch ra xa.

Tay Tần Hi thuận theo vươn qua, nắm lấy tay cô, tách năm ngón tay ra, mười ngón tay đan vào nhau.

Sơ Nịnh giật mình, muốn né ra, anh lại càng nắm chặt hơn.

Ánh sáng mặt trời rực rỡ chiếu vào hai người, nhẹ nhàng không nóng cháy, làn gió thổi qua còn mang theo hương cỏ xanh.

Sơ Nịnh hơi nghiêng đầu, mở mắt ra nhìn anh.

Anh từ từ nhắm hai mắt, lông mày giãn ra, gương mặt mang nụ cười dịu dàng. Từng thớ da trắng ngần như được điêu khắc từ ngọc vậy.

Dáng môi rất đẹp, màu đỏ, không quá dày cũng không quá mỏng.

Gương mặt này của anh đi đến đâu cũng đều thu hút sự chú ý của người khác. Bất kể là đến chỗ nào cũng không thiếu các cô gái yêu thích.

Trong đầu cô bỗng xuất hiện hình ảnh mà cô nhìn thấy ở đầu đường phố nước Anh ba năm về trước.

Sơ Nịnh di chuyển tầm mắt xuống, nhìn vào những ngón tay đang quấn chặt lấy nhau của hai người. Đầu ngón tay cô hơi cử động, trong ánh mắt cô hiện lên sự khó xử, cô gọi anh: “Tần Hi.”

“Ừm?” Giọng của anh rất nhẹ, lười biếng trả lời.

Sơ Nịnh mấp máy môi, hồi lâu sau mới nói tiếp: “Tôi có thể hỏi anh một chuyện được không?”

“Hỏi gì thế?”

Anh không nghe được câu hỏi của Sơ Nịnh bèn mở mắt ra nhìn cô, hỏi: “Em muốn hỏi tôi chuyện gì?”

Sơ Nịnh cười một cái, rút tay mình khỏi tay anh, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời xanh: “Không có gì, định hỏi anh lúc nào thì quay về.”

Lòng bàn tay anh không còn gì cả, Tần Hi nắm chặt lại: “Trong công ty có việc nên tối nay bay về.”

Sơ Nịnh chớp mắt, đây là chuyện ngoài ý muốn của cô. Bỗng dưng trong lòng cô trào lên cảm giác mất mát, cuối cùng nhẹ nhàng đáp lời: “Ồ.”

“Em thì sao?” Tần Hi hỏi cô “Có muốn về cùng với tôi không?”

Không chờ cô trả lời, anh bồi thêm một câu: “Tôi để thư ký Giang mua vé giúp em rồi.”

“…”

Sơ Nịnh nắm đám cỏ trong tay lại, nhỏ giọng nói: “Tôi cũng không nói là muốn về với anh, anh đây là tiền trảm hậu tấu đấy.”

Tần Hi cười: “Tôi không ép em. Nếu em muốn ở đây chơi thêm một thời gian thì để tôi bảo thư ký Giang đổi vé.”

Vừa dứt lời thì điện thoại di động của Sơ Nịnh đổ chuông. Là Trì Diên gọi tới. Tín hiệu chỗ này không tốt lắm nên Sơ Nịnh phải đi chỗ khác tìm tín hiệu.

Nghe xong điện thoại cô trở về thì thấy Tần Hi vẫn nằm nguyên vị trí cũ.

Mồ hôi vừa rơi xuống kết hợp với hơi lạnh trên đỉnh núi. Sơ Nịnh nói: “Chúng ta về thôi.”

Tần Hi ngồi dậy, trên tay cầm một ngọn cỏ xanh, hỏi ra vấn đề hoang mang trong lòng bấy lâu: “Sao Trì Diên lại giới thiệu Kiều Kế Hằng cho em chứ. Bạn thân em không phải nên tốt với em sao. Kiều Kế Hằng lớn hơn em nhiều thế mà cô ấy còn mai mối cái gì chứ?”

“Ơ?” Sơ Nịnh sửng sốt trong giây lát mới hiểu anh đang nói cái gì.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---

Vốn Tần Hi bảo Kiều Kế Hằng nói hết với anh nên Sơ Nịnh cho là cũng bao gồm cả mối quan hệ giữa cô với nhà họ Kiều. Bây giờ nghe anh nói vậy, cô mới rõ là Kiều Kế Hằng chưa kể hết tất cả.

Nhìn gương mặt như trứng thối của anh, dường như không quá vui vẻ, Sơ Nịnh bật cười: “Chuyện này liên quan gì tới anh chứ?”

“Sao lại không liên quan tới tôi.” Tần Hi đứng dậy, đi tới trước mặt cô “Em nhìn kỹ đi. Có điểm nào tôi không bằng anh ta chứ?”

Sơ Nịnh bất đắc dĩ lắc đầu, đi xuống núi: “Quan hệ giữa tôi với Kiều Kế Hằng không phải như vậy đâu.”

Tần Hi đi theo sau: “Vậy là mối quan hệ như nào?”

Lời tới bên môi Sơ Nịnh nhưng lại dừng lại.

Tình cảm giữa cô với Tần Hi còn chưa rõ ràng. Bây giờ cho anh biết cô cũng là con gái nhà họ Kiều thì sống chung lại càng ảo ma hơn.

Yên lặng trong chốc lát, cô nói: “Nhiều bạn quen nhiều người thôi. Trì Diên không bắc cầu cho hai bọn tôi đâu, tôi xem anh ta như anh trai vậy.”

“Thật sao?”

“Tất nhiên là thật rồi.”

“Vậy anh ta nghĩ nào sao em biết được? Lỡ như anh ta thích em thì sao?”

Sơ Nịnh bỗng câm nín, quay đầu lại nhìn anh: “Có phải anh thấy tên đàn ông nào dính với tôi thì đều thích tôi hả?”

Tần Hi sờ sờ cái mũi, hờn kiểu con nít nói chuyện: “Không phải là anh không có cảm giác an toàn hay sao. Nếu như bây giờ em bảo em chỉ thích mình tôi thì tôi không nghĩ lung tung nữa.”

“Thấy thế nào?” Anh thử cô, cúi người xuống, đưa lỗ tai qua “Ngoan, nói cho tôi nghe đi?”

Sơ Nịnh đi vượt qua anh: “Không nói.”

Tần Hi nhìn chằm chằm bóng lưng cô, đuổi theo: “Nhưng mà tôi chỉ thích mình em. Với lại ngày nào tôi cũng thoải mái nói cho em nghe hết.”

Trái tim Sơ Nịnh hẫng hai nhịp. Cô cúi đầu nhìn đường dưới chân, không trả lời lại.

Thung lũng Bạch Đầu nằm xa xôi, Tần Hi phải lên máy bay nên giữa trưa anh đã phải lên đường ra sân bay.

Anh đang thu dọn hành lý trong phòng ngủ thì Sơ Nịnh đứng ở cạnh cửa không nói gì cả.

Tần Hi không mang gì nhiều, chỉ có một cái ba lô.

Kéo khóa xong, anh quay qua hỏi Sơ Nịnh: “Nghĩ kỹ chưa, có muốn về với tôi luôn không?”

Sơ Nịnh suy nghĩ một lát, lắc đầu: “Anh về trước đi, tôi ở lại với ông bà thêm mấy ngày nữa.”

Tần Hi dừng lại, cũng không ép buộc gì: “Cũng được. Em tự chăm sóc cho bản thân đi, khi nào rảnh tôi gọi cho em.”

Anh đi tới, cười nhìn cô, bỗng nhiên giang rộng vòng tay: “Ôm tôi một cái có được không?”

Sơ Nịnh rũ mắt, đứng im không động.

Cánh tay Tần Hi chậm rãi buông xuống, ngón trỏ co lại đụng vào chóp mũi cô: “Không cho ôm thì thôi, đồ hẹp hòi.”

Đi từ trong nhà ra, Tần Hi chào ông bà Lương: “Ông, bà, cháu có việc ở công ty nên phải về trước đây.”

Bà Lương đang phơi quả khô, nghe tiếng ngẩng đầu lên: “Để ông đưa cháu đến trạm xe buýt đi.”

Ông Lương đang ngồi ở cửa cầm kính lúp đọc sách nghe vậy thì thả ra, run rẩy đứng dậy.

Tần Hi vội vàng ngăn cản: “Không cần phiền tới ông đâu ạ. Cháu gọi xe thuê ngoài cổng thôn rồi ạ. Ông bà giữ gìn sức khỏe ạ.”

Nói xong anh nhìn về hướng cánh cửa phòng, nói: “Bạn gái cháu ở lại thêm mấy ngày, làm phiền ông bà để ý tới cô ấy ạ.”

“Phiền phức gì chứ, con bé này ở nhiều thì ông bà vui còn không kịp nữa.” Bà Lương vừa cười vừa nói, nhặt quả đã phơi cho vào túi đưa cho Tần Hi “Trong nhà không có đồ gì quý cả. Đây là quả dại trên núi, chua chua ngọt ngọt. Bé Nịnh thích ăn nên bà phơi mấy cái này. Còn chưa phơi kĩ lắm nhưng cháu cứ cầm một ít ăn trên đường đi, thử mấy miếng mới cho biết.”

Người già nhiệt tình đưa cho, Tần Hi mỉm cười nhận lấy: “Cháu cảm ơn bà ạ.”

Sau khi đi, Sơ Nịnh vẫn đứng ở cửa phòng. Ông Lương nhìn qua, đẩy cặp kính lão trên mũi lên, hỏi: “Cháu có tâm sự gì à?”

“Không có gì ạ.” Sơ Nịnh nói xong đi qua phụ bà Lương phơi mấy quả khô.

Ông Lương lắc đầu thở dài: “Ông của cháu sống cũng hơn nửa đời người rồi, nhìn người rất chuẩn đấy. Thằng nhóc kia ông thấy không tệ, trong mắt đều chỉ có cháu thôi. Cháu đừng bỏ lỡ nó đấy.”

Sơ Nịnh chép miệng: “Ông xem ông nói kìa. Ông mới quen anh ấy có một ngày thôi mà đã nghiêng về anh ấy rồi.”

Ông Lương cười ha ha: “Cháu ấy à, ông luôn hướng về cháu còn gì.”

Ông nói rồi để cuốn sách xuống, đứng dậy, kéo bà Lương ra, nói: “Eo của bà không tốt, đừng làm nhiều quá. Nghỉ một lát đi, để tôi phơi cho.”

Bà Lương đấm đấm vài cái vào eo: “Không sao, mấy cái này sao mệt được chứ.”

Ông Lương ép bà ngồi vào cái ghế ở bên cạnh: “Bà là kiểu như nào tôi còn không biết hay sao? Bây giờ thì cố như vậy, đến tối thì lại đau tới mức không ngủ được.”

Sơ Nịnh vo quả khô bỏ vào trong miệng, vị chua chua ngọt ngọt lan đầy đầu lưỡi, cô hâm mộ nói với ông Lương: “Ông ơi, tình cảm của ông với bà tốt thật đấy. Bây giờ chuyện tình như của hai ông bà sợ chẳng có nhiều.”

Ông Lương liếc cô một cái rồi đưa cho cô thêm một quả khô: “Cháu còn trẻ mà sao cứ nói mấy lời thở dài thở ngắn vậy… Giả như cháu gặp được hết người trên thế giới này, sao cháu biết chuyện tình như ông bà không có nhiều. Nếu để ông nói thì e là còn nhiều lắm.”

Sơ Nịnh cầm quả khô không ăn, lẩm bẩm trong miệng: “Bố cháu cưới ba bà vợ nhưng không một ai có thể đi cùng ông ta tới đầu bạc răng long cả. Chuyện hôn nhân của ông ta là sự bất hạnh, với Kiều Kế Hằng, với cháu, thậm chí là với Kiều Nhiễm đều là sự tổn thương cả.”

“Hơn nữa-” Cô dừng lại một chút, nói tiếp “Cháu cũng không tin mấy lời nói nhảm nữa. Tỉ lệ ly hôn bây giờ quá cao. Rất nhiều người vốn không hề chuẩn bị tốt ý định cùng một người đi đến cuối đời đã vội kết hôn. Bọn họ không gánh nổi trách nhiệm gia đình lại sinh ra một đứa trẻ, sau cùng là cảnh chia vợ xa con. Chuyện này đối với bất kì người nào cũng đều không tốt.”

Ông Lương chọc cô: “Cháu là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nếu nghĩ như thế thật thì thằng nhóc kia cũng sẽ chờ.”

Thấy Sơ Nịnh không nói lời nào, ông Lương lại nói tiếp: “Con bé này, hôn nhân cần phải tin tưởng vào nhau, cùng nhau vun đắp thì mới càng ngày càng tốt được. Nếu hai bên tình nguyện, tin tưởng lẫn nhau thì sẽ xuất hiện những vấn đề cháu nói sao? Trừ khi, cháu không tin tưởng thằng nhóc?”

Nét mặt Sơ Nịnh hơi cứng lại, không trả lời.

Buổi tối Tần Hi nhắn tin báo đã đến sân bay.

Sơ Nịnh nhìn nhưng không trả lời.

Ban đêm cô nằm trên giường, nhìn về vị trí tối qua Tần Hi nằm ngủ, trong lòng có chút trống vắng xen lẫn cảm xúc xoắn xuýt cùng rối rắm không nói ra được.

Bên tai cô như vang vọng câu nói cuối của ông Lương: Trừ khi, cháu không tin tưởng thằng nhóc.

Cô tin Tần Hi sao?

Nếu là lúc trước, cô nhất định sẽ không do dự mà lựa chọn là tin tưởng.

Nhưng bây giờ, cô không biết.

Trong lòng cô còn có một nút thắt mắc ở đó, lên không được mà xuống cũng không xong.

Cô ở thung lũng Bạch Đầu vài ngày, Tần Hi đến Đông Hoản thì thường xuyên nhắn tin cho cô, có khi cũng sẽ gọi điện.

Nếu là wechat thì Sơ Nịnh thỉnh thoảng trả lời. Nhưng anh gọi điện thoại tới thì cô chưa từng nghe.

Chiều hôm nọ, Tần Hi gọi điện thoại nhưng cô không nhận. Không bao lâu sau, wechat bên kia gửi tới 1 tin: [Mặc kệ là chờ bao lâu, tôi cũng sẽ chờ em.]

Sơ Nịnh cầm điện thoại di động, đi ra ngoài tản bộ.

Cô không hề để ý, đi vào ngọn núi phía sau. Nhân lúc rảnh rỗi, cô đi lên dọc theo đường núi quanh co.

Mấy ngày nay cô thỉnh thoảng có đi tới một chút nên lần này Sơ Nịnh lên núi dễ hơn lần đầu nhiều.

Lúc lên tới đỉnh núi thì đã là hoàng hôn. Bóng chiều tà đang ngả về phía tây. Mặc dù không bằng sự rực rỡ của bình mình nhưng lại rõ rệt đậm nét tươi đẹp hơn. Cỏ cây trên núi đều được nhuộm màu vàng kim chói lòa.

Dưới tán cây xanh tốt, Thẩm Uẩn ngồi trên đất, đang cầm bảng vẽ vẽ tranh.

Ánh mắt lơ đãng nhìn thoáng qua, anh vẫy tay cười: “Sơ Nịnh!”

Sơ Nịnh nghe tiếng đi qua, cất tiếng chào hỏi: “Thật là trùng hợp. Anh có hứng thế.”

Thẩm Uẩn cười: “Vẽ bậy bạ thôi. Em có muốn thử không?”

Sơ Nịnh lắc đầu, cầm điện thoại lên “tách” một phát, cười giỡn nói: “Muốn giữ lại cảnh đẹp thì cứ trực tiếp chụp lại, chẳng phải dễ hơn sao?”

Cô lại nhìn về phía bức tranh vẽ ánh chiều tà bằng màu nước: “Vẽ không tệ.”

Thẩm Uẩn cầm lon bia trong tay: “Lon này số độ rất thấp. Cảnh đẹp ý vui như này, em muốn uống một chút không.”

Sơ Nịnh hơi hoảng, nhận lấy, ngồi xếp bằng bên cạnh.

Một chân Thẩm Uẩn co lại, lưng tựa vào thân cây, ngẩng đầu nhìn cô: “Mấy ngày hôm trước tôi thấy em đi với anh chàng kia. Mấy hôm nay vẫn không thấy em, tôi còn tưởng hai người đi luôn rồi. Đó là… bạn trai em hả”

Sơ Nịnh mở bia ra, ngửa đầu uống một ngụm, không nhận.

Thẩm Uẩn cũng mở một chai, lộ nụ cười hiểu rõ: “Nhìn ra vẫn không phải.”

Anh nghiêng đầu: “Em có tâm sự hả? Tôi không ngại làm người lắng nghe đâu.”

Sơ Nịnh lại uống một ngụm bia, ánh mắt nhìn phong cảnh phía xa, chậm chạp mở miệng: “Mấy năm nay tôi vẫn luôn tự nói với mình rằng độc thân vẫn có thể sống tốt, cũng đã hạ quyết tâm không yêu đương, không kết hôn, bình thản trải qua cuộc sống của mình. Hiện tại tôi có chút lung lay nhưng lại rất sợ. Sợ lại chọn sai đường, sợ không có được kết quả tốt.

Thẩm Uẩn nhìn lon bia trên tay, ngửa đầu tu một ngụm lớn, nghiêng đầu nhìn góc nghiêng của cô, trầm mặc một lát rồi nói: “Sơ Nịnh, tôi thích em.”

Sơ Nịnh ngừng lại, ngạc nhiên nhìn qua.

Thẩm Uẩn cười khẽ: “Dọa em rồi sao?”

Sơ Nịnh có hơi bất ngờ, đưa mắt nhìn sang chỗ khác, kéo sợi tóc mai tán loạn: “Anh đang nói đùa hả?”

Mấy năm gần đây, mỗi lần cô tới thung lũng Bạch Đầu đều sẽ tìm Thẩm Uẩn nói chuyện.

Nhưng một năm cô cũng chỉ tới một tới hai lần, bình thường cô ở Đông Hoản cũng không thấy Thẩm Uẩn liên hệ với cô.

Tính của anh rất bình thản, cứ như nước vậy. Sơ Nịnh vẫn cảm thấy kiểu quan hệ này rất thoải mái, cô coi anh như người bạn có thể tâm tình.

Đây là lần đầu tiên Sơ Nịnh nghe thấy lời nói thẳng thắn của anh như vậy.

Thẩm Uẩn thản nhiên: “Không phải là đùa. Tôi vẫn luôn luôn thích em. Nhưng mà tôi chưa bao giờ chủ động liên lạc với em, biết tại sao không?”

Sơ Nịnh lắc đầu.

Thẩm Uẩn thở dài: “Bởi vì tôi cảm thấy em vẫn luôn sống trong cái vỏ rùa, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí bảo vệ bản thân, cũng không chịu thò đầu ra nhìn thế giới bên ngoài. Tính tôi lạnh nhạt, chỉ sợ vĩnh viễn không bao giờ vào được trong lòng em.”

Anh chỉ vào chân trời buổi chiều: “Em phù hợp với kiểu đàn ông bên trong nóng cháy lửa, giống như vầng thái dương kia vậy, có thể làm dịu em, chữa lành em. Hôm ấy ở nhà họ Lương gặp anh chàng kia, tuy bộ quần áo của anh ta có vẻ thường thường nhưng có thể thấy xuất thân không bình thường. Người ta vì em đi tới chỗ này, lại có thể tự mình đi vào phòng bếp nấu cơm. Ngày ấy anh ta ở trước mặt mọi người không kiêng dè gì ghen, lôi kéo em làm cử chỉ thân mật cho tôi xem, trong mắt và cả trong lòng ngoại trừ em ra không còn một ai khác. Có lẽ anh ta chính là kiểu người mà tôi nói.”

“Anh ấy à” Sơ Nịnh hai tay ôm lấy đầu gối, nhìn về quả cầu lửa đỏ bừng phía xa “Anh ấy đối xử với người lạ đều rất lạnh lùng.”

“Thật sao?” Thẩm Uẩn cười, thu hồi ánh mắt đằng xa, nhìn về phía cô “Có thể là tất cả nhiệt tình của anh ta… đều dành cho em.”

Thẩm Uẩn cất bảng vẽ của lại, đứng dậy, nói với cô: “Ông trời luôn ưu ái những người dũng cảm. Em có thể bản thân mình xem em có muốn sống một cuộc sống mà em có thể nhìn thấy kết cục trong nháy mắt, bỏ đi tất cả tình yêu, sống quãng đời chỉ còn lại một mình hay càng muốn thử hướng về phía trước tiến thêm một bước, đi ôm lấy mặt trời chỉ chiếu sáng cho em và xem cuộc sống này thật ra là như thế nào?”

Sau khi Thẩm Uẩn đi, Sơ Nịnh ngồi một mình lẳng lặng trên đỉnh núi, uống xong lon bia.

Cô lấy điện thoại từ trong túi ra, ấn mở Wechat, tìm ảnh đại diện Tần Hi rồi do dự ấn mở, nhấn video call.

Tần Hi vừa kết thúc một cuộc hội nghị, đang ở trong phòng họp. Anh liếc mắt nhìn màn hình điện thoại vừa sáng lên, ngẩng đầu nói với mọi người: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người giải tán đi.”

Anh là người đầu tiên đi ra bên ngoài.

Thư ký Giang sửng sốt một lát, đi theo sau, chuẩn bị đi vào báo cáo công chuyện với anh.

Vừa mới tới cửa phòng làm việc, cậu còn chưa kịp đi vào thì đã bị Tần Hi đóng cửa chặn ở ngoài.

Thư ký Giang: “…”

Tần Hi quay trở lại bàn làm việc, nhấn nút nghe. Trong điện thoại là gương mặt của Sơ Nịnh.

Hôm nay cô búi tóc tròn, cảnh xung quanh đều là cỏ cây, sợi tóc tung bay theo gió, gương mặt tinh xảo xinh đẹp.

Khung cảnh có chút quen thuộc, Tần Hi nhìn thời gian: “Muộn vậy rồi sao em còn ở trên đỉnh núi?”

Sơ Nịnh nhấn chuyển thành camera sau, trong điện thoại là cảnh mặt trời lặn chói lòa ánh sáng.

Cô nói: “Ban nãy có người nói ánh sáng này giống như anh vậy. Tôi nhìn như nào cũng không thấy giống anh. Anh cảm thấy sao?”

Tần Hi nhìn bầu trời màu vỏ quýt, xì khẽ một tiếng: “Cái màu cợt nhả như vậy dĩ nhiên không phải tôi rồi.”

Sơ Nịnh: “…”

Tần Hi hỏi cô: “Khi nào em quay về?”

Sơ Nịnh chuyển camera thành phía trước, chống cằm nhìn người đàn ông trong màn hình, suy nghĩ một lát: “Ngày mai đi. Tôi nghĩ mình không cần xin nghỉ dài như vậy, phải quay lại làm việc cho tốt.”

“Mua vé máy bay chưa, tôi mua cho em nhé?” Anh nói rồi mở phần mềm đặt vé ra “Bảy giờ ngày mai có chuyến, mua cái này nhé?”

Sơ Nịnh câm nín: “Từ chỗ này ra sân bay mất bao lâu anh không biết sao? Anh định để tôi mấy giờ dậy thế?”

Cô nói Tần Hi mới nhớ tới chuyện này, anh kéo xuống dưới: “Vậy mười hai giờ được chứ?”

“Không cần anh mua. Hai chúng ta không quen không biết, tiêu tiền của anh không tốt lắm, con người tôi không thích nợ ơn người khác.”

“Mua xong rồi.” Anh nói rồi gửi screenshots cho cô.

Sơ Nịnh: “…”

Tần Hi: “Nếu em thấy áy này thì khi quay về lại để tôi ở chỗ em đi?”

Sơ Nịnh: “Anh cảm thấy thích hợp sao?”

Tần Hi: “Thích hợp, xem như là cho người theo đuổi em một món quà.”

Sơ Nịnh: “…”

Tần Hi nhìn sắc trời bên phía cô: “Muộn rồi, em nhanh xuống núi đi, một lát nữa là trời tối rồi.”

Ông bà Lương nghe Sơ Nịnh nói ngày mai đi thì đều cảm thấy đột ngột, muốn cô ở thêm vài ngày nữa.

Dưới ánh trăng, Sơ Nịnh ngồi trong sân nói chuyện phiếm với hai ông bà, cô nắm lấy cánh tay bà Lương khuyên nhủ: “Cháu ở đây cũng mấy ngày rồi, không quay lại đi làm thì không ổn. Chờ một thời gian nữa cháu quay lại thăm hai người.”

Bà Lương vỗ vỗ tay cô, nói: “Vậy lần sau lại dẫn bạn trai cháu cùng đi. Thằng nhóc đấy bà thấy rất được, bình thường dẫn nó lại đây chơi.”

Sơ Nịnh im lặng một lát, cười gật đầu: “Được, lần sau cháu đến sẽ dẫn theo anh ấy.”

Ông Lương cũng khuyên cô: “Hai đứa cũng đừng cãi nhau nữa, đều tốt cả, thông cảm lẫn nhau một chút. Thời gian dài luôn có thể mở rộng tấm lòng, tin tưởng lẫn nhau.”

“Cháu biết rồi ông.”

Trong sân dần dần lạnh, hai ông bà đỡ nhau về phòng nghỉ ngơi. Sơ Nịnh ngồi một mình ở trong sân, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, những chuyện tích tụ trong lòng đều xua tan đi không ít.

Có lẽ Thẩm Uẩn nói đúng. Cô cứ mãi trốn tránh không phải là cách. Có lẽ nên dũng cảm hơn một chút, cho cô và Tần Hi thêm một cơ hội làm lại.

Chiều ngày hôm sau, Sơ Nịnh đến sân bay Đông Hoản.

Vừa ra cửa, cô bất ngờ thấy Tần Hi.

Anh mặc áo jacket đen, thân hình cao ráo, thẳng tắp, đứng ở đằng kia, khí chất hơn người làm cho các cô gái xung quanh liên tục nhìn lén, xì xào bàn tán.

Trông thấy Sơ Nịnh, anh cười đi qua, nhướn mày với cô: “Có phải rất bất ngờ không?”

Sơ Nịnh đi thung lũng Bạch Đầu không mang hành lý gì, khi quay về lại bị ông bà nhét không ít đặc sản, đầy cả một túi.

Tần Hi nhận lấy: “Ông bà đối xử với em tốt thật. Hôm tôi đi, ông bà không cho tôi nhiều thứ như vậy. Đi nào, đến nhà xe.”

Thấy anh đi trước, Sơ Nịnh nhìn theo bóng lưng của anh, cười nhẹ một cái, đi theo sau: “Sao anh lại đến đón tôi?”

Tần Hi nói: “Theo đuổi không phải nên ân cần một chút sao?”

Sơ Nịnh nhỏ giọng lầm bầm: “Vậy theo đuổi không phải còn có hoa tươi sao?”

Tần Hi dừng lại, nhìn cô: “Em hiểu rõ thế?”

“…” Sơ Nịnh cúi đầu, nhanh chóng đi lên trước “Tôi chỉ nói lung tung thế thôi, không có ý để anh mua hoa đâu. Tôi cũng không cần.”

Suy nghĩ kỹ một chút thì quả thật từ trước đến giờ Sơ Nịnh chưa bao giờ nhận được hoa từ Tần Hi.

Hồi cấp ba hai người còn yêu nhau vẫn luôn đặt học tập là chính, không làm mấy thứ màu mè hoa hòe này.

Nhưng bây giờ đã trưởng thành, cũng không thể giống như vậy chứ?

Sơ Nịnh nhớ tới đồng nghiệp trong đài thỉnh thoảng nhận được hoa từ bạn trai, bất giác có chút hâm mộ.

Đột nhiên cô không muốn nói chuyện với Tần Hi nữa.

Cô yên lặng cúi đầu đi theo anh, Tần Hi nói cái gì cô cũng lười để ý. Anh hỏi cô sau khi về dự định lúc nào làm việc thì cô cũng vờ như không nghe.

Tần Hi liếc cô một cái, đi đến trước xe, mở cửa ghế phụ: “Lên xe đi.”

Sơ Nịnh đi qua, bỗng dưng nhìn thấy trên ghế phụ đặt một bó hoa tươi tuyệt đẹp.

Tần Hi cầm bó hoa lên, chỉ vào bông hoa nhỏ màu xanh nhạt: “Tôi vốn không hiểu mấy cái, vốn định mua hoa hồng nhưng thấy loài hoa này rất đặc biệt nên cuối cùng vẫn chọn nó, cũng không biết nó tên gì.”

Anh đưa hoa qua: “Em biết không?”

Sơ Nịnh nhìn hoa, do dự một lát, đưa tay nhận lấy, lẩm bẩm một câu: “Forget me not*.”

“Ừm?” Tần Hi cúi người xích lại gần cô “Hoa này tên gì vậy? Tôi nghe không rõ.”

“Forget me not.” Sơ Nịnh nói lại một lần nữa, đột nhiên ý thức được bị anh lừa, cô xấu hổ ngẩng đầu lên trừng anh.

Cặp mắt sâu hút, mê hoặc vừa lúc nhìn sang, cười như không cười, nhẹ nhàng nói mấy chữ: “Yên tâm, đời này mãi không quên em

* Truyện kể rằng, có một cặp đôi yêu nhau thắm thiết, chàng là một hiệp sĩ dũng cảm, anh hùng, nàng là một thiếu nữ xinh đẹp rạng ngời. Hai người hay cùng nhau dạo chơi ở khắp các cánh rừng, con đường làng hoặc các con suối.

Cho đến một ngày khi đang dạo chơi bên bờ sông Danube, cô gái vô tình nhìn thấy một chùm Lưu Ly màu xanh biếc trôi giữa dòng sông, nàng lập tức muốn lấy đóa hoa đó.

Chiều lòng người yêu chàng đã nhảy xuống dòng sông nhưng do nước chảy siết và áo choàng của chàng bị vướng nên không thể lên bờ, chàng bèn ném chùm hoa lên bờ cho người yêu và nói “Forget me not”, nghĩa là xin đừng quên tôi. Kể từ đó, hoa Lưu Ly có tên là hoa Forget Me Not.

Còn cô gái vì quá đau đớn trước sự ra đi của người yêu nên nàng đã âm thầm sống một mình và trồng Lưu Ly quanh vườn nhà. Cho đến khi chết, cô đã cài những đóa Lưu Ly ở tóc và đi vào giấc ngủ thiên thu.

“…”

Tần Hi lái xe rời sân bay, đưa cô về Vịnh Tinh Lan.

Sơ Nịnh còn cúi đầu vuốt vuốt bó hoa trên tay, mùi hoa thơm nhàn nhạt tỏa khắp.

Tần Hi đưa mắt nhìn cô: “Em thích không?”

Sơ Nịnh nghiêm mặt, rất là bình tĩnh: “Thật ra tặng hoa là một hành vi tương đối thô tục.”

Tần Hi cười: “Vậy làm gì không tục? Nếu không em dạy tôi đi?”

Sơ Nịnh: “Dạy cũng vô dụng. Người trần tục làm gì cũng có chút tục cả.”

Cô nghiêng đầu nhìn ra cửa sổ, cẩn thận từng li từng tí ôm bó hoa tươi, hai gò má ẩn hiện lúm đồng tiền.

Về đến nhà, mở cửa vào trong, cô thấy phòng khách được dọn dẹp sạch sẽ, không nhiễm hạt bụi.

Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn về phía Tần Hi: “Anh quét dọn hả?”

“Không phải tôi chẳng lẽ là em?”

Sơ Nịnh đổi giày vào trong, cẩm bó hoa trên tay cắm vào bình hoa trên bàn cơm.

Cô liếc mắt trông thấy bình kẹo trên bàn. Cô cầm lên, trong đó là kẹo được đóng gói theo style thiếu nữ, in hình miếng chanh.

Cô ngẩng đầu nhìn Tần Hi: “Đây là gì thế?”

“Cái này à” Tần Hi đi qua, ngồi xuống trước bàn ăn “Gần đây mới thu mua được vị này, nghiên cứu ra vị kẹo trái cây. Đây là bình kẹo xuất xưởng đầu tiên.”

“Là vị chanh hả?” Sơ Nịnh đoán dựa theo hình trang trí.

“Em nếm thử không phải sẽ biết sao”

Sơ Nịnh lấy từ trong bình ra một viên, phát hiện trên vỏ có chữ. Cô đưa sát lại nhìn xem.

Chỉ thấy phía trên có một dòng chữ: [Tiểu Nịnh, tương lai của anh ở cùng với em.]

Lại lấy thêm một viên: [Tiểu Nịnh, em có biết em rất quan trọng không.]

Nhịp tim Sơ Nịnh tăng nhanh, giả vờ bình tĩnh lấy viên thứ ba: [Tiểu Nịnh, em vui vẻ cho nên anh cũng vui vẻ.]

Viên thứ tư: [Tiểu Nịnh, không có gì cả, chỉ là bỗng nhiên nhớ em thôi.]

Viên thứ năm: [Tiểu Nịnh, có em ở bên cạnh, anh mới không cần đi hâm mộ những người bên ngoài.]

Từng viên kẹo được lấy ra, chất thành đống trên bàn. Tai Sơ Nịnh nóng tới đỏ lên.

Cô chỉ vào những từ trên giấy gói kẹo hỏi Tần Hi: “Là anh viết sao?”

Tần Hi cầm lấy một viên, bóc giấy gói ra, nhét kẹo vào miệng cô: “Nếm thử xem có ngon hay không?”

Kẹo ngọt vị chanh. Bên ngoài được bọc bởi lớp đường ngọt. Vị chua chua ngọt ngọt lan đều lên đầu lưỡi, dường như có thể chảy xuôi vào trong lòng người ta.

“Có ngon không?” Anh nhìn cô hỏi.

Sơ Nịnh đem những viên kẹo còn lại thả vào trong bình kẹo, nhẹ nhàng gật đầu: “Ngon, chẳng qua sao tự nhiên anh lại nghĩ tới làm cái này?”

“Theo đuổi thì phải có lòng chứ, nghĩ biện pháp để có được niềm vui của em.” Anh nói, lòng bàn tay khều khều cằm cô, khiến cho cô ngẩng đầu nhìn mình, uể oải hỏi “Cũng không biết đã có được chưa? Ngoài ra, sau này tôi còn có thể tiếp tục ở đây không?”

Sơ Nịnh nhấp nháy hàng lông mi, nhìn anh: “Anh muốn tiếp tục ở đây bao lâu nữa?”

Tần Hi kéo eo cô, ôm lấy cô, hạ thấp giọng hỏi: “Em nghĩ có thể ở bao lâu?”

Sơ Nịnh đẩy anh ra: “Anh có tiền như vậy còn ở lại chỗ này ăn bám vui sao?”

“Cái này có gì ngại chứ? Em cũng không có phản đối. Tôi sẽ xem như em đồng ý, dù sao tôi cũng vốn không dọn đi.”

Sơ Nịnh nghe lời này của anh, nhìn về hướng phòng khách, hỏi: “Mấy ngày không có tôi ở đây, không lẽ anh vẫn còn ở đây hả?”

“Em không lấy thẻ phòng thì vì sao tôi không ở chứ?”

“Chính mình có nhà vì sao anh không ở?”

Tần Hi ghé vào cổ và vai cô, hít hà, cố ý trêu chọc: “Chỗ này có mùi của em, buổi tối tôi ở đây ngủ càng ngon.”

“…”

Buổi tối Tần Hi nấu cơm trong phòng bếp nấu cơm, Sơ Nịnh thì ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tivi, trên tay còn ôm lấy bình kẹo, ngồi đọc lại những dòng chữ trên vỏ kẹo thêm một lần nữa.

Trong miệng cô vẫn ngậm một viên kẹo chanh, hương vị chua ngọt kéo dài mãi không tan.

Đột nhiên bố cô Kiều Bang Quốc gọi điện thoại tới, Sơ Nịnh liền giật mình, nhấn nút nghe: “Bố.”

Kiều Bang Quốc: “Bố nghe ông bảo con từ thung lũng Bạch Đầu quay về rồi. Lúc đi không nói với bố, quay về cũng báo cho bố một tiếng? Đến Đông Hoản chưa?”

“Ừm, đã đến rồi ạ.”

“Vậy tối qua nhà ăn cơm không?”

Sơ Nịnh liếc nhìn Tần Hi đang bận rộn trong nhà bếp: “Con không đi đâu, con ở nhà mình tự ăn.”

Suy nghĩ một lát, cô lại bổ sung: “Bôn ba lâu như vậy cũng mệt rồi, con muốn nghỉ ngơi một chút. Cuối tuần này nếu rảnh rỗi thì con về ăn cơm với bố.”

Kiều Bang Quốc thở dài, đáp: “Không muốn đi thì thôi, cơm nước phải ăn uống cho đàng hoàng, đừng chỉ làm cho có. Con chăm sóc cho bản thân đi. Cuối tuần này bố ở nhà chờ con.”

“Được, bố cũng chăm sóc cho cơ thể đi.”

Cúp điện thoại, Sơ Nịnh đứng dậy đi phòng bếp nhìn Tần Hi nấu cơm.

Cô vừa mới gọi điện thoại, Tần Hi nghe loáng thoáng được vài câu, hỏi cô: “Bố em gọi tới hả?”

“Ừ, gọi hỏi tôi đến Đông Hoản chưa.”

Tần Hi do dự, cuối cùng cũng vẫn hỏi: “Vì sao mấy năm nay em vẫn luôn không sống với bố em vậy?”

Sơ Nịnh dựa vào quầy bar, cúi đầu trầm mặc.

Tần Hi mở máy hút mùi lên, trong phòng bếp yên lặng chỉ có tiếng máy móc chạy ầm ầm.

Lúc lâu sau, cô mới chậm rãi mở miệng: “Sau khi mẹ tôi qua đời thì quan hệ giữa tôi với bố càng cách ra. Lý do thì không nói rõ được, có lẽ là trách ông ta cùng mẹ tôi không phải tôi tình anh nguyện, lưỡng tình tương duyệt, mà lại sinh ra tôi.”

Tần Hi soạn bàn ăn thịnh soạn ra, quay đầu nhìn cô: “Sao lại thương cảm rồi. Không phải còn có tôi sao.”

Đôi mắt anh đảo qua, làn sóng trong mắt anh khẽ chuyển, khóe miệng hơi nâng, trong lúc vô hình lại trêu ghẹo người: “Về sau có tôi là đủ rồi.”

Sơ Nịnh ngẩng đầu, nhìn thẳng vào anh thật lâu, nghiêng đầu tránh đi, dường như cô nhớ điều gì, nói: “Đúng rồi, tôi có cầm theo thịt khô trong nhà ông quay về. Ông làm thịt khô rất là ngon đấy.”

Cô chạy tới sô pha mở túi ra, cầm thịt khô vào phòng bếp: “Tối này làm cái này luôn không?”

Tần Hi nhìn một chút, nói: “Để ngày mai đi. Thức ăn hôm nay cũng đủ rồi.”

“Được, vậy tôi cất vào tủ lạnh.” Cô mở cửa tủ lạnh ra, bỏ vào.

Trong phòng khách vang lên một hồi chuông di động, Sơ Nịnh nói: “Hình là điện thoại của anh kìa.”

“Đi tới cầm giúp tôi với.” Tần Hi nói xong liền thả nồi vừa mới xào xong vào bồn rửa bát, rửa sạch luôn.

Sơ Nịnh cầm điện thoại, nhìn thấy chú thích tên người gọi liền ngừng lại, cầm qua cho anh: “Bố anh.”

Tần Hi quét mắt nhìn ghi chú, nhìn về phía Sơ Nịnh.

Sơ Nịnh vừa lúc nhìn qua, cười với anh: “Anh cứ xem tôi là không khí đi, nhanh nghe máy đi.”

Tần Hi tháo tạp dề trên người ra, chà tay rồi nhấn nút kết thúc, giọng nói ấm áp nói với cô: “Em đi rửa tay đi rồi chúng ta ăn cơm.”

Anh bưng rau xào ra, đặt trên bàn cơm.

Sơ Nịnh đi qua, đứng ở phía sau anh, suy tư mở miệng: “Không lẽ gần đây anh xích mích với bố anh là vì tôi hả?”

Tần Hi ngừng lại, đứng trước bàn ăn xoay người lại, sờ lên đầu cô: “Không có, đừng có đoán mò.”

Sơ Nịnh mím môi trầm mặc hai giây, nói khẽ: “Tôi thật sự không có việc gì đâu, chuyện trước kia cũng đã là chuyện nhiều năm rồi. Ban đầu bố anh cũng vì anh cả. Anh đừng cùng ông ấy tức giận nữa.”

“Hơn nữa” Sơ Nịnh ngẩng đầu lên khuyên giải anh “Lúc trước anh nghe theo lời bố anh ra nước ngoài du học, vừa tốt nghiệp liền thu mua WHOLE LIFE. Con đường sự nghiệp phát triển tốt như vậy, ông ấy cũng đã giúp anh bớt phải đi qua những khúc khuỷu rồi.”

“Có thể là vì ông ta mà hai chúng ta phải cách xa bảy năm. Ông ta cứ luôn mồm bảo tốt với tôi nhưng thật ra lại chẳng biết điều tôi muốn nhất là cái gì.” Tần Hi sờ sờ gương mặt của cô, âm thanh mang theo chút bi thương: “Sơ Nịnh, đời người có bao nhiêu cái bảy năm để lãng phí chứ?”

Sơ Nịnh cắn môi không nói chuyện.

“Huống chi, ông ta còn nói chuyện làm tổn thương em.” Tần Hi nhìn cô, nét mặt chăm chú “Sơ Nịnh, tôi không cho phép bất kỳ ai làm hại em, bố tôi cũng không được.”

Sơ Nịnh cười với anh: “Vậy chúng ta không bàn luận tới những chuyện này nữa, ăn cơm trước đi.”

Mũi cô sớm đã ngửi thấy mùi thức ăn trên bàn: “Thơm quá đi, đồ ăn trên máy bay quá khó ăn, tôi sớm đói bụng lắm rồi.”

Cô muốn cầm miếng măng ăn thì bị Tần Hi cắt ngang: “Làm cái gì đấy, có phải em chưa rửa tay không?”

Sơ Nịnh rút tay về, bất đắc dĩ đi rửa tay.

Bên cạnh bồn rửa, Tần Hi đứng phía sau cô, vòng từ sau ôm lấy người, cầm tay của cô.

Sơ Nịnh khẽ giật mình, dùng bả vai đẩy anh: “Anh làm gì đấy?”

Mở vòi nước ra, Tần Hi chăm chú xoa xoa tay của cô, giọng ôn hòa lẩm bẩm bên tai cô: “Đừng nhúc nhích, tôi rửa giúp em.”

Sơ Nịnh câm nín, mắt trợn trắng: “Anh đang sàm sỡ tôi đấy.”

“Tôi giúp em rửa tay thật mà.”

“Tôi lớn vậy mà còn giúp? Anh xem tôi là đứa trẻ ba tuổi sao?”

Anh cười không tập trung, thấp giọng nói: “Ừm, bảo bối nhà tôi mới tròn ba tuổi thôi.”