Translator: Củ khoai tây sexy

Tần Hi đang nấu mì bỗng nhận được cuộc gọi từ Hàn Huân, hỏi anh sống ở nhà Sơ Nịnh như thế nào. 

Hàn Huân nghe xong không thể nhịn cười: “Anh Hi, kịch bản của anh máu chó như thế, không hiểu sao Sơ Nịnh tin được, đúng là dễ lừa quá mà.”

Tần Hi đeo tai nghe Bluetooth, đập trứng vào bát, vừa khuấy trứng vừa trả lời: “Tình cảm chân thành, chân thật, ai nghe cũng bị cảm động.”

“…”

Hàn Huân tấm tắc hai tiếng: “Chỉ là một câu chuyện thôi, lấy đâu tình cảm chân thành. Anh bớt khoác lác đi.”

Suy nghĩ trong chốc lát, Hàn Huân nói: “Anh Hi, Sơ Nịnh dễ dàng tin như vậy, anh cũng nên cảnh giác một chút.”

Động tác khuấy trứng của Tần Hi bỗng dừng lại: “Cậu nói gì?”

“Em đoán mò thôi”, Hàn Huân nói: “Đại khái là kịch bản của anh rõ ràng vô lý, máu chó quá mức, người bình thường làm sao có thể tin tưởng dễ dàng như vậy cơ chứ?”

Tần Hi hỏi lại: “Khó tin đến thế cơ à?”

Hàn Huân: “Anh nghĩ sao?”

“Anh thấy nó rất hay. Anh đã vận dụng tất cả tài năng biên kịch của mình mà.”

“…”

Tần Hi nhớ lại phản ứng của Sơ Nịnh khi nghe chuyện của anh.

Cô ấy tin những lời anh nói và đồng ý cho anh ở nhờ quá dễ dàng. Rốt cuộc là vì phỏng vấn hay cô vẫn có chút quan tâm anh?

Hàn Huân: “Dù sao cũng là anh bịa chuyện. Em chỉ lo cô ấy sẽ chỉ tin một thời gian thôi. Lúc đó anh nên cầu nguyện.”

“Không sao.” Tần Hi nói: “Cô ấy có cung phản xạ dài hơn người bình thường.”

Anh có thể nghĩ ra giải pháp trước khi cô phản ứng.

Bây giờ có thể sống trong nhà cô, ở gần cô hơn một chút làm anh cảm thấy giữa bọn họ vẫn còn chút hy vọng. 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Hi vô thức nhìn về phía cầu thang, nghĩ đến lời nói của Hàn Huân, chìm vào trầm tư. 

Sơ Nịnh ngủ không ngon, đại não cứ như chiếu phim điện ảnh, các loại hình ảnh liên tục hiện lên. 

Vì ngạt mũi, cô theo bản năng thở bằng miệng nên cổ họng khô khốc nhưng lười uống nước. Lông mày cô bất giác nhăn lại. 

Điện thoại được đặt trên tủ đầu giường không ngừng rung, đó là tiếng thông báo của WeChat. 

Mọi người lúc bị bệnh đều rất khó ở. Cô cầm điện thoại, thấy cuộc gọi đến từ Tần Hi, cô càng khó ở. Sau khi ấn nghe, cô không thể không cáu giận: “Tôi đã nói đừng làm phiền rồi mà?”

Âm thanh của cô hơi khàn, có lẽ lời nói hơi lớn, không nhịn được ho khan kịch liệt. 

Bên kia trầm mặc hai giây, sau đó truyền đến âm thanh không chút cảm xúc của Tần Hi: “Xuống nhà ăn cơm.”

Tông giọng anh thấp, nhưng giọng nói vốn tròn trịa, ngọt ngào, khi truyền vào tai cô có chút quyến rũ. 

Bàn tay cầm điện thoại của Sơ Nịnh bỗng cứng đờ, sự khó chịu vì bị quấy rầy cũng không cánh mà bay. 

Cô ho khan hai tiếng, vẫn tỏ vẻ tức giận như cũ trả lời: “Tôi đã nói tôi giảm cân, không ăn tối rồi mà?”

Tần Hi: “Làm hơi nhiều, không thể ăn hết một mình được.”

Sơ Nịnh bất mãn, đầu óc rối rắm, mí trên mí dưới đang dính nhau: “Vậy đổ đi.”

“Đổ đi?” Tần Hi có vẻ khó chịu “Em thật sự không biết tiết kiệm mà. Em đã học bài “Mẫn Nông” chưa thế? “Có ai biết bát cơm trong mâm/Mỗi hạt đều là hạt đắng cay cực khổ.” 

“…” Sơ Nịnh thật sự không thể tin được những lời này được thốt ra từ miệng Tần Hi, “Anh chưa từng lãng phí đồ ăn sao?”

Hồi học trung học, hai người đi nhà ăn ăn cơm, món nào không hợp khẩu vị của anh, nói không ăn là không ăn nhưng bây giờ anh lại nói đến “tiết kiệm” sao? 

Tần Hi: “Hiện tại tôi nghèo, tốt nhất là không nên lãng phí đồ ăn, nếu không lòng tôi rối rắm, buổi tối sẽ gặp ác mộng.”

“…”

Tần Hi rất kiên quyết, Sơ Nịnh cũng không ngủ được, cuối cùng vẫn cắn răng chịu đựng ngồi dậy. 

Khi cô xuống tầng, Tần Hi vẫn đang bận bịu trong bếp. Anh nghe tiếng động, nhìn qua: “Ăn ở đâu đây? Bàn ăn hay bàn trà?”

“Bàn trà đi.” Bàn ăn trong nhà vẫn chưa được dùng bởi vì ngồi ăn ở bàn trà có thể vừa ngồi sofa vừa xem TV. 

Thật sự ở chung một chỗ với Tần Hi có hơi ngại ngùng nên Sơ Nịnh liền cầm điều khiển bật TV để tránh cảm giác xấu hổ. 

Đặt điều khiển xuống, cô lấy tấm chắn nhiệt trong ngăn kéo ra đặt trên bàn trà, rồi đứng dậy đi vào bếp. 

Tần Hi nấu mì nước trứng gà và rau, nhìn có vẻ thanh đạm, ngửi mùi cũng không hề tệ.

Sơ Nịnh không phải vì giảm béo mà không ăn tối, thật ra vì lười động tay động chân để nấu ăn, lâu dần lại thành thói quen. 

Bây giờ nhìn nồi đồ ăn, cô liếm môi dưới, bụng cũng réo hai tiếng. 

Trong không gian phòng bếp chật chội, hai người cách rất gần nên âm thanh cũng bị khuếch đại. 

Cô không khỏi xấu hổ, khó xử ngẩng đầu nhìn Tần Hi. 

Tần Hi tỏ vẻ không nghe thấy gì, tập trung lấy mì trong nồi, trên mặt không có biểu cảm gì. Lấy mì xong anh trực tiếp cầm bát mì đi ra ngoài. 

Cô đã nói đang giảm cân, không ăn tối, vậy mà giờ cô lại đói. Nếu đúng với tính cách của Tần Hi, trong trường hợp này, anh chắc chắn sẽ nói vài câu công kích cô, nói cô nghĩ một đằng nói một nẻo. 

Nhưng hiện tại, anh không hề nói gì, chắc chắn là anh không nghe thấy. 

Sơ Nịnh nhẹ nhàng thở ra, tự lấy cho mình một bát mì. 

Trong phòng khách, Tần Hi ngồi chính giữa sofa, mắt nhìn TV, cũng không thèm cho cô một ánh mắt. 

Sơ Nịnh ngồi xuống một góc khác của sofa, cầm bát mì và không nói chuyện với anh. 

Trên TV đang chiếu một chương trình thực tế, nhìn có vẻ sống động, cô giả vờ vừa xem chương trình vừa ăn mì. 

Cổ họng Sơ Nịnh đang khó chịu, không muốn ăn những món nặng vị nhưng nước mì không ngờ vô cùng thanh đạm, phù hợp với khẩu vị của cô lúc này. 

Nhờ bát mì nóng, bụng trở nên ấm áp hơn, cơ thể nặng nề, mệt mỏi cũng cảm thấy tốt hơn. 

Đây là lần đầu tiên hai người cùng ngồi ăn chung sau khi gặp lại. 

Nếu là trước kia, Sơ Nịnh chắc chắn không thể tượng tượng được một ngày lại có cảnh tượng như này. 

Hai người đều không nói lời nào, chỉ có tiếng cười nói trên TV, náo nhiệt nhưng lại làm lộ ra sự yên tĩnh của căn nhà. 

Sau này cùng sống chung một mái nhà ngẩng đầu không thấy cúi đầu gặp, nên cũng không thể như này mãi.

Sơ Nịnh do dự, chủ động mở miệng, không tiếc lời khen: “Anh nấu mì khá ngon, thanh đạm nhưng vừa vặn, ăn cũng được đó.”

Tần Hi khịt mũi, không trả lời nhưng trên mặt lộ ra vẻ kiêu ngạo “Ừ”, mang cảm giác không xem ai ra gì. 

Khoé miệng Sơ Nịnh giật giật, cô cũng không thèm nói chuyện với anh nữa, tiếp tục ăn mì và xem chương trình thực tế, coi như anh không tồn tại. 

Tần Hi vừa nãy không lấy nhiều đồ ăn nên anh ăn xong rất nhanh. 

Dư quang quét qua phần mỳ còn lại trong bát Sơ Nịnh, đứng dậy, đi vào phòng bếp, cho tất cả đồ ăn còn lại trong nồi vào bát của anh, mang ra và lại ngồi xuống sofa. 

Chương trình thực tế đã hết, trên TV xuất hiện một loạt các quảng cáo. 

Sơ Nịnh dời mắt khỏi TV, chăm chú ăn mì.

Đang ăn dở, di động trên bàn trà có thông báo tin nhắn, Sơ Nịnh chạm vào màn hình thì thấy tin nhắn WeChat của Trì Diên. 

Là tin nhắn thoại, cô theo bản năng ấn mở nghe: “Tiểu Nịnh, cơ thể cậu như nào rồi? Đỡ cảm lạnh chưa? Tớ vừa xong việc đã vội vàng chạy đến chỗ cậu, đang trong thang máy đây này, chuẩn bị mở rộng cửa chào đón tớ đi…”

Sơ Nịnh vẫn còn ngậm sợi mì trong miệng, bất thình lình bị tin nhắn doạ sợ, chiếc đũa trong tay thiếu chút nữa rơi xuống. 

Cô hoảng loạn nên liền hít một hơi, sợi mì chưa kịp nhai đã nuốt trực tiếp xuống bụng. 

Cô nhìn anh vẫn ngồi yên ở đó, không nhúc nhích, Sơ Nịnh lo lắng: “Anh đừng ngồi yên như thế, Trì Diên đang tới!”

“Thì sao?” Tần Hi vẫn chậm rãi ăn mì, biểu cảm lạnh nhạt. 

Sơ Nịnh liền bật dậy: “Tôi phải giải thích thế nào nếu cô ấy thấy anh ở đây?”

Trì Diên đã vào thang máy có nghĩa là sắp đến nhà rồi. Bây giờ đã quá muộn để Tần Hi rời đi, có thể Trì Diên sẽ gặp Tần Hi trong thang máy. 

Sơ Nịnh có chút áy náy, hỏi: “Anh đi ra ngoài bằng cửa sổ được không?”

“Em muốn giết người à?” Tần Hi nhìn cô mà cạn ngôn: “Đây là tầng bảy, nếu tôi nhảy xuống còn sống được không?”

Đúng rồi, anh không thể nhảy xuống được. 

Nhưng làm thế nào bây giờ?

Cô còn chưa nghĩ ra cách thì chuông cửa đã reo. 

Sơ Nịnh đứng dậy, đặt bát đũa xuống, lối kéo anh vào phòng ngủ cho khách: “Muộn rồi, anh trốn trong này đi, dù có chuyện gì cũng không được ra đâu đấy.”

Cô nói xong liền quay lưng rời đi, cũng không quên đóng cửa. 

Chuông cửa vang lên lần nữa. Sơ Nịnh sợ hãi, nhìn lại ngôi nhà một lần nữa và phát hiện trên bàn trà có 2 bát mì. Cô vội vàng cầm lấy một bát và đưa vào phòng Tần Hi. Tần Hi mấp máy môi định nói gì đó nhưng bị đánh gãy bởi lời của Sơ Nịnh: “Anh ăn trong phòng, đừng nói gì hết, xem như anh không tồn tại đi.”

Tần Hi nhìn cô và bát mì, không phát ra tiếng động, chủ động đóng cửa phòng. 

Chuông cửa vang lên lần thứ 3, mang theo vẻ không kiên nhẫn của Trì Diên. 

“Đến đây!” Sơ Nịnh trả lời, khi đến cạnh cửa, cô vội vàng ném đôi giày da của Tần Hi trên giá giày vào tủ giày. 

Sau đó hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. 

Trì Diên cay đắng đứng ở cửa, trong tay cầm hoa quả: “Tớ đã gọi trước cho cậu rồi mà sao cậu vẫn chậm thế?” 

“Cậu chỉ mới báo trước cho tớ 1 phút, sao mà tớ phản ứng kịp được.”

Sơ Nịnh thấy áy náy: “Muộn như vậy rồi, sao cậu lại đột nhiên đến mà không báo trước cho tớ.”

Trì Diên cầm trái cây đi vào, vừa thay giày vừa trả lời: “Không phải tớ lo lắng cho bệnh của cậu mà là sợ cậu ở một mình, không có ai chăm sóc nên phải đến xem cậu như thế nào.”

Đi vào phòng khách, cô để trái cây trên bàn trà: “Tớ mua lê tuyết, giọng cậu không thoải mái, ăn cái này là hợp lí.”

Vừa ngồi xuống, Trì Diên liếc thấy bát mì nước, có chút bất ngờ: “Cậu tự nấu sao?”

Sơ Nịnh liền phản ứng nhanh, ngồi trên sofa: “Hơi đói nên tuỳ tiện làm thôi.”

“Cậu ăn chưa?”

“Tớ ăn rồi”, Trì Diên giục cô: “Cậu ăn trước đi, để chút nữa mì lạnh đấy.”

Sơ Nịnh cầm bát mì, tiếp tục ăn. 

Bất chợt, cô nhận thấy có gì đó không đúng. Chỗ cô đang ngồi giữa ghế sofa, đây là chỗ Tần Hi ngồi. 

Bát mì trước mặt cũng là của Tần Hi. 

Cô quá lo lắng nên đã đưa bát mì của cô cho Tần Hi mất rồi. 

“…”

Lượng thức ăn còn lại trong hai bát quá khác nhau, cô không biết liệu Tần Hi có phát hiện ra điều này không. 

Trì Diên đi vào phòng bếp rửa lê, tiện thể lấy dao gọt vỏ, thấy Sơ Nịnh bất động, cô hoang mang hỏi: “Sao cậu không ăn đi, ăn nhanh lên, cậu đang bị bệnh, không thể bị đói đâu.”

Sơ Nịnh buông đũa: “Tớ ăn no rồi.”

“Vậy ăn lê đi.” Trì Diên đưa lê đã gọt sẵn vỏ cho cô. 

Sơ Nịnh nhận lấy, dư quang nơi khoé mắt thỉnh thoảng hướng tới phòng ngủ cho khách, sợ Tần Hi ở bên trong tạo ra tiếng động lớn. 

Dừng một chút, cô hỏi Trì Diên: “Muộn như thế này rồi cậu còn về không?”

“Đi đây.” Trì Diên nhìn qua, chọc trán Sơ Nịnh: “Tớ vốn không yên tâm nên qua đây xem cậu thế nào. Nhưng giờ thấy cậu vẫn thở, còn tự nấu ăn được nữa nên tớ yên tâm rồi.”

Cô ngáp một cái, nói với Sơ Nịnh: “Bộ phim tớ chọn trước đó chuẩn bị bắt đầu, địa điểm quay là ở Đức, sáng mai tớ phải đi sớm. Tớ còn phải về thu dọn hành lý đây.”

“Đi Đức? Có lâu không?”

Trì Diên suy nghĩ một lúc: “Chắc là khoảng một tháng đấy.”

Nhắc đến cái này, cô liền hỏi: “Không phải sắp đến Quốc khánh sao, nếu cậu được nghỉ thì cậu nên đến Đức chơi với tớ, nếu không lại ở nhà một mình thì chán lắm.”

“Tớ sợ là không đươc”. Sơ Nịnh ăn lê, chậm rãi trả lời. “Bạn cùng phòng thời đại học của tớ sắp kết hôn, thời gian trước đã lĩnh chứng, nói tạm thời không tổ chức hôn lễ nên tranh thủ nghỉ Quốc khánh muốn mời chúng tớ đến nhà ăn bữa cơm.”

“Ok, nếu cậu có gì để làm, cũng sẽ không buồn chán.”

Trì Diên nhìn đồng hồ, đứng dậy: “Không còn sớm nữa, cậu đi ngủ đi, tớ phải về rồi. Sơ Nịnh tiễn cô ra cửa. Trước khi về, Trì Diên lại diễn vai người mẹ: “Cậu phải tự chăm sóc bản thân đấy. Đừng để bệnh cảm lạnh tệ đi. Nhớ đi ngủ sớm, đừng thức muộn. Tớ phải bay đến Đức sớm, không thể thăm cậu nhưng nhớ nhắn WeChat.”

Sơ Nịnh gật đầu tỏ vẻ tuân lệnh tất cả rồi đóng cửa. 

Vào phòng khách, cô hướng mắt về phía phòng ngủ của Tần Hi. 

“Lạch cạch”, cửa phòng ngủ bị người từ bên trong mở ra, anh bưng bát không đi ra. 

Sơ Nịnh ngơ ngác chỉ bát anh, có chút chột dạ: “Anh, anh… ăn xong rồi?”

“Nếu không thì?” Tần Hi lười nhác nhấc mí mắt liếc nhìn cô một chút, dừng ở trước mặt cô.