Quý Tả gửi email công việc đến, tác phong làm việc của anh luôn khiến người ta yên tâm. Tống Ngạn Thành dù giữ chức vụ Phó tổng tập đoàn, thực ra cũng không có thực quyền. Anh đã quá rõ hành động vào ba năm trước đây của ông cụ Tống, một là chặn lại lòng dạ anh, hai là chặn miệng của người đời. Ba chữ “người thừa kế” tốt nhất cũng đừng nghĩ tới, có thể thưởng anh một miếng cơm ăn dưới cái danh nhà họ Tống đã là một ơn huệ lớn hơn trời.
Không tranh, không đoạt, không vượt lên, chỉ làm một người bình thường.
Đây là đánh giá của người ngoài đối với Tống Ngạn Thành, và anh cũng tự để cho bản thân là người như vậy, quả thật cũng giảm bớt không ít phiền toái.
Tống Ngạn Thành dựa vào mép bàn, đối mặt với cửa sổ sát đất, im lặng châm một điếu thuốc. Phòng làm việc này của anh có thể thu hết ánh sáng rực rỡ của Hải Thị. Đêm yên tĩnh, tâm tư cũng rất dài.
Thời gian một điếu thuốc, Tống Ngạn Thành dập tàn thuốc, đi đến phòng khách.
Lê Chi đã không còn ở đó, ánh sáng từ khe cửa phòng ngủ cô lộ ra bên ngoài.
Tống Ngạn Thành nhẹ giọng chế giễu, không có cuộc sống danh vọng mà vẫn còn cố gắng.
Sáng sớm hôm sau, Lê Chi cùng Tống Ngạn Thành đồng thời mở cửa phòng ngủ ra. Cô trang điểm, mặc quần áo đi ra ngoài, mỉm cười ân cần với anh, “Chào buổi sáng!”
Tống Ngạn Thành liếc nhìn nàng một cái, “Trời còn chưa tối mà đã thức dậy rồi?”
Lại nữa, nghiện châm chọc rồi đúng không. Cô tức giận mà sửa lại: “Tôi cũng có công việc riêng của tôi.”
Tống Ngạn Thành hơi cúi đầu, thong thả ung dung mà đeo găng tay vào, bên cạnh mang theo một cái vali, đều là màu xám đậm giống như áo khoác ngoài của anh, tinh tươm thẳng thớm. Anh tỉ mỉ thưởng thức một phen, sau đó đánh giá nói: “Không tồi, có chí khí.”
“……” Không chấp nhặt với anh, Lê Chi hỏi: “Anh đi công tác sao?”
Tống Ngạn Thành liếc nhìn cô một cái, “Bằng không thì đi đâu, hả hikikomori*?”
(*Hikikomori là kiểu người sống khép kín, không ra ngoài xã hội, không đi học, không đi làm, chỉ ru rú ở nhà)Lê Chi kháng nghị: “Tôi nói rồi, anh đừng chọc ngoáy khiêu khích nữa. Chẳng qua là tôi không nổi tiếng thôi, nếu tôi mà nổi, tiền lương mỗi tháng anh đưa có khi còn phải hơn mười vạn đấy, giúp anh tiết kiệm tiền, còn không đối xử tốt với tôi một chút.”
Cô nói một tràng, Tống Ngạn Thành vẫn luôn bình tĩnh nhìn chăm chú. Dần dần, Lê Chi đối diện mắt anh mà bắt đầu mất đi khí thế.
Tống Ngạn Thành gật gật đầu, “Cảm ơn.”
Lê Chi: “?”
“Thiệt tình hy vọng cô duy trì hiện trạng, tiếp tục làm người tốt.”
“…”
Tống Ngạn Thành cầm găng tay, đẩy vali chất hành lý ra cửa. Lê Chi ngơ mất vài giây mới lấy lại tinh thần, nguyện vọng trong sinh nhật năm tới cô nghĩ kĩ rồi, cầu mong ông trời làm dây thanh quản của Tống Ngạn Thành bị hỏng, vĩnh viễn mất đi giọng nói.
Ở khu tàu điện ngầm, Mao Phi Du gọi điện thoại thúc giục vài lần, Lê Chi chạy một mạch đến, cuối cùng không đến trễ.
“Nhanh lên, nếu không chị Phong sẽ tức giận.” Mao Phi Du kéo cánh tay cô đi lên phía trước. Lê Chi thở hổn hển bất bình, “Sao chị Phong lại tìm tôi?”
“Tôi không biết.” Mao Phi Du nhìn cửa kính, sửa qua tóc tai, “Chị ấy phá lệ tự mình bảo cô tới.”
Lê Chi tinh thần phát tán, thấp thỏm hỏi: “Không lẽ là công ty muốn khen thưởng tôi?”
Mao Phi Du hừ lạnh, “Trời còn chưa tối đâu.”
Lê Chi cúi đầu cười cười, không phải là mơ.
Công ty giải trí Ma Hải thành lập hơn mười năm, ở thị trường nội địa xếp hạng hàng đầu, mấy năm nay tuy rằng có dấu hiệu đi xuống, nhưng chỉ cần Kỳ Hạ hiện đang nổi tiếng đảm bảo được tên tuổi, cũng đủ để giữ cho tiếng tăm của công ty kéo dài không suy. Từ Phong là tổ trưởng tổ A của cục nghệ sĩ và là lãnh đạo của Mao Phi Du.
Tổ tài nguyên hiện tại đang ưu tiên cho một người mới, cách đây không lâu anh ta cũng đã đi tham gia cuộc thi tài năng thu hút sự chú ý của toàn thế giới. Tinh lực của Từ Phong đều dồn hết tại đây, theo lý là sẽ không tiếp kiến một nhân vật tép riu như Lê Chi.
Đợi trong phòng họp được năm phút thì thấy Từ Phong đi giày cao gót bước vào.
Mao Phi Du nịnh nọt thay nàng kéo cái ghế dựa ra, “Chị Phong.”
Lê Chi cũng đứng dậy theo, cung kính gọi: “Chị Phong.”
“Ngồi đi.” Dáng người Từ Phong hơi béo, tóc ngắn ngang tai, lại mặc váy ngắn, làm lộ ra đôi chân có vẻ thô chắc. Chị ta khoanh tay trước ngực, móng tay sơn màu đỏ có đính kim cương vụn lấp lánh, liếc nhìn Lê Chi một cái rồi dời tầm mắt ra chỗ khác.
“Công ty có kế hoạch mới nên chị đến thông báo cho từng người một. Những nghệ sĩ như em đều có những đặc điểm riêng, đương nhiên lộ trình sự nghiệp cũng sẽ khác nhau.” Từ Phong một lần nữa nhìn về phía Lê Chi: “Em vẫn luôn thiên về diễn xuất, nhưng em biết đấy, mấy năm gần đây thị trường cũng không tốt lắm, kịch bản nhận được cũng không có gì nổi bật.”
Ý tứ trong lời nói rất rõ ràng, Lê Chi gật gật đầu, “Công ty đã rất chiếu cố em, đã tranh thủ lấy rất nhiều vai diễn cho em.”
Vẻ mặt Từ Phong, “Việc này cũng không thể trách em, yêu cầu của người xem càng ngày càng cao, thật sự rất khó xuất đầu.”
Lê Chi nhấp nhấp môi, chậm rãi đợi câu nói tiếp theo.
Đây đều là lời khách sáo, là một vấn đề chung trong ngành của họ, không cần biết là nổi tiếng hay không, những câu hỏi han vẫn luôn không thể thiếu được. Cho dù là lời nói dễ nghe cũng đừng coi trọng, làm người là phải biết điều, đặc biệt là loại không thể kiếm được tiền cho công ty này như cô đây.
“Về phần em, điều kiện ngoại hình tốt, tuổi tác vẫn còn có thể làm, công ty đã nghiên cứu về ảnh của em, có năng lực biểu hiện, co được dãn được, chi bằng trải nghiệm nhiều hơn.” Từ phong cười nói.
Mao Phi Du hết sức tinh ý, lập tức nói: “Chị Phong nói rất đúng, cũng phải cảm ơn sự dìu dắt trước kia của chị.”
Từ Phong vỗ cằm nhè nhẹ, nói: “Tiểu Lê Minh đến công ty chụp một bộ ảnh gợi cảm, đến lúc đó phối hợp với tổ truyền thông, đăng lên Weibo”
Lê Chi im lặng.
Mao Phi Du liếc nhìn nàng một cái, cũng không nói chuyện nữa.
Họ đều đã nghe rõ, đây là muốn cô theo đuổi hình tượng gợi cảm.
Quyết định này ý thế nào không nói cũng biết, đập nồi dìm thuyền, đi theo nguyên tắc không lãng phí tài nguyên, đóng gói phân phối cho những người mãi không nổi tiếng. Sang hèn cùng hưởng, thường thường chữ “Tục” kia có thể thu được nhiều ánh mắt của người khác nhất.
Thật ra đi một bước này thì sẽ định hình cơ bản. Không nổi tiếng cũng không sao, lỡ như về sau xoay người muốn bước lên vị trí cao hơn cũng khó khăn.
Từ Phong gõ gõ mặt bàn, đôi mắt sắc bén, “Có ý kiến gì không?”
Lê Chi đối diện, “Chị Phong, em còn có cơ hội đóng phim chứ?”
Khuôn mặt hiện rõ sự không vui, Từ Phong hỏi lại: “Công ty chưa từng cho em cơ hội sao?”
“Đã cho.”
“Chưa từng cho em đóng phim hay sao?”
“Đóng rồi.”
“Kết quả thì sao?”
Lê Chi á khẩu, cúi đầu cố gắng che giấu sự gượng gạo.
Sự kiên nhẫn của Từ Phong đã dùng hết, đề cao ngữ khí nói với Mao Phi Du: “Tiểu Mao, tôi biết cậu có năng lực, trình độ nghiệp vụ mạnh, nhưng con người không thể sống mãi trong quá khứ, dẫn dắt nghệ sĩ thật tốt đi, hiện tại không phải là thời điểm nói điều kiện nữa đâu.”
Mao Phi Du cười trừ, liên tục lên tiếng trả lời, “Đúng đúng đúng, chị Phong nói đúng.”
Tiếng giày cao gót thanh thúy vang xa dần, cho đến khi hoàn toàn an tĩnh.
Mao Phi Du liếc liếc mắt Lê Chi ngồi một bên, không có nói móc oán giận như quá khứ, cứ như vậy lẳng lặng ngồi cùng cô mười phút. Cuối cùng đứng lên, nói: “Cứ thế đã, trước tiên phải sống sót.”
Lê Chi thấp cúi đầu, đáp một tiếng thật nhạt, “Ừ.”
——
Hà Lan có bão tuyết nên chuyến bay đến Helsinki bị hoãn lại một ngày. Một tuần sau đó, Tống Ngạn Thành mới có thể từ Thượng Hải trở về Hải Thị.
Quý Tả lái xe tới đón hắn, vừa lên xe đã báo cáo từng cái một, công việc vốn nhàn nhã, không cần phải quan tâm quá nhiều, chỉ có lúc nhắc đến hành động của mấy người nhà họ Tống kia, Tống Ngạn Thành mới đặc biệt chú ý tới.
“Ngài Tống đi kiểm tra sức khoẻ, theo báo cáo tôi thu được, không có chuyển biến tốt đẹp. Đưa cho lão Từ xem, anh ta nói, nếu không có tình huống đặc thù thì khả năng vẫn luôn cứ như vậy.”
“Anh trai anh ở bên kia cũng rất hay qua lại với thành viên ban quản trị, hơn nữa, anh ta cố ý tỏ ra ưu ái với Mạc Tổng, khả năng cũng nhìn ra manh mối giữa anh và Mạc Tổng.”
Tống Ngạn Thành hờ hững nói: “Chuyện này sớm hay muộn cũng xảy ra thôi.”
Quý Tả tự nhiên rõ ràng, nhưng việc này cũng có nghĩa là chuyện giao tranh của nhà họ Tống sắp đến hồi gay cấn. Tống Duệ Nghiêu dù sao cũng là người nối nghiệp mà ông cụ Tống đã chọn trước, chiếm cứ ưu thế địa lợi nhân hòa tuyệt vời. Tống Ngạn Thành không có hậu thuẫn, nếu muốn đối đầu, quả thực sẽ không dễ dàng gì.
“Ngoài ra tập đoàn đã bắt đầu chuẩn bị cho cuộc họp thường niên năm nay, tập đoàn đã gửi kế hoạch của Ban Tuyên truyền đến cho các lãnh đạo cấp cao, anh chú ý xem xét.”
Trò hề cũ rích, chỉ là mở hội ca múa mừng thăng bình* thôi, Tống Ngạn Thành cũng không ham thích mấy thứ này, cũng không để ý. Anh nhắm mắt dưỡng thần, làm việc liên tục nhiều ngày đêm như thế, hiện tại chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi do lệch múi giờ.
(*ca múa mừng thăng bình: đây là một thành ngữ Trung Quốc mang nghĩa tiêu cực, ý nhắc tới những bữa tiệc chúc tụng giả tạo)Mới hơn tám giờ, nhiệt độ không khí ban đêm càng lạnh hơn.
Tống Ngạn Thành mở cửa, không ngờ là trong nhà không có ai. Vừa mới buông vali xuống, Lê Chi đã xuất hiện ở cửa.
Cô mặc cái áo bông màu đen cỡ lớn, lớp trang điểm rất đậm, trông cô khá mệt mỏi.
Tống Ngạn Thành liếc cô một cái: “Mới từ đoàn phim trở về?”
Lê Chi không nói chuyện.
“Công việc còn có vẻ rất nhiều là đằng khác.” Giọng nói của anh không nhanh không chậm.
Lê Chi ủ rũ vô cùng, thái độ khác với bình thường, không có xù lông lên, trái lại Tống Ngạn Thành cảm thấy không quen.
Im lặng một hồi, Lê Chi yếu ớt tiếp lời: “Về sau anh đừng châm chọc, tôi hiện tại có công việc, có thông báo, thật sự rất phong phú.”
Tống Ngạn Thành mím môi dưới thật nhẹ, khắc chế ý cười, sự mệt mỏi sau khi đi công tác cũng giảm bớt không ít.
Lê Chi xoa cổ, ỉu xìu mà trở về phòng ngủ.
Điện thoại Tống Ngạn Thành vang lên tiếng thông báo, Quý Tả sợ anh quên, cố ý gửi lại kế hoạch họp thường niên. Thuận tay mở ra tệp đính kèm, lướt xuống vài cái, Tống Ngạn Thành ngẩn người.
Sợ mình nhìn lầm, anh nhìn lại thêm vài cái ——
Ở phần giao lưu còn đặc biệt mời các bunny girl* chuyên nghiệp biểu diễn các tiết mục múa, đồng thời còn có phần rút thăm trúng thưởng, ở dưới là danh sách tư liệu của những bunny girl được mời.
(*bunny girl: những cô nàng mặc trang phục có tai và đuôi thỏ giả)Với danh hiệu “diễn viên thâm niên của Công ty Giải trí Ma Hải”, một đống người mà cho dù có xem đi xem lại tám trăm lần cũng không nhớ nổi là đã đóng phim truyền hình nào, mà Lê Chi thình lình lĩnh vị trí thứ ba. Vì nhu cầu tuyên truyền, cô hóa trang rất đậm, mặc một bộ áo ren đen cúp ngực, lộ ra eo và bụng trắng nõn như củ sen, trên rốn còn đính kim sa, khuôn mặt bị chỉnh sửa quá đà, có chút méo mó, trông rất lòe loẹt.
Cho nên, đây là công việc mấy ngày nay của cô?
Bản kế hoạch này cũng không cần tiếp tục xem, đến đây là đã biết điểm cốt yếu rồi.
Tống Ngạn Thành ngẩng đầu nhìn vào phòng Lê Chi, cửa không đóng, đoán chừng là quá mệt mỏi, đến giày cô cũng không cởi ra, trực tiếp nằm lên giường.
Ngủ rồi?
Tống Ngạn Thành tiến lên hai bước, thấy rõ ràng cô không ngủ mà đang cúi đầu xem kịch bản. Sợ làm phiền đến anh nên không phát ra tiếng, chỉ mấp máy môi nhẩm lại lời thoại.
Cánh cửa rộng mở giống như một khung hình, hòa thành một với màn đêm bên ngoài, an tĩnh đến tột độ.
Đặt vali ở cửa trước, Tống Ngạn Thành bước vào thư phòng.
Vốn định trở lại xem email công việc, ngón tay click mở rồi lại phân tâm. Sau một lúc lâu, cuối cùng anh quyết định gọi cho Tề Minh.
Tên này từ khi học cấp ba đã ham chơi thành tính, nhìn thì có vẻ là một tên không đứng đắn, nhưng thực chất lại biết rất rõ chuyện tình cảm nam nữ. Vừa nghe điện thoại, đã la hét bảo anh đến club đi.
Tống Ngạn Thành nói: “Mày ra chỗ nào đấy yên tĩnh đi, tao có việc muốn hỏi.”
Chẳng mấy chốc tiếng ồn ào đã giảm bớt, Tề Minh: “Hỏi đi.”
Tống Ngạn Thành: “Mày có quen người ở trong công ty giải trí Ma Hải hay không?”
“Có, phó quản lí là cháu tao, có chuyện gì?”
“Trong buổi họp thường niên của tập đoàn có mời đến một đội diễn xuất của công ty này, tao gửi WeChat cho mày rồi đấy, nghe ngóng xem họ là ai.” Tống Ngạn Thành thẳng thắn nói, giọng điệu rành mạch lạnh lùng, vẫn giống như thường lệ.
Quan hệ giữa Tề Minh và Tống Ngạn Thành rất tốt, tự nhiên sẽ hiểu một ít ý tưởng của anh em. Đối với những vấn đề của Tập đoàn Bách Minh, anh luôn thận trọng từng bước, luôn cẩn thận chú ý.
Rất nhanh, Tề Minh liền tra được, nhẹ nhàng thở ra, “Này! Đừng nghĩ nhiều, tao tìm thử, những người đó đều là nghệ sĩ trong công ty của cháu tao, không có danh tiếng gì, không kiếm ra tiền. Chung quy là để thế thì vẫn lỗ, vậy nên thành lập một tổ nghiệp dư, không quan tâm quy mô lớn nhỏ, chỉ cần có chỗ nào thương lượng đều sẽ điều đi diễn.”
Tề Minh trêu chọc nói: “Đi theo concept con mèo hoang nhỏ gợi cảm”
Tống Ngạn Thành cau mày, ngón trỏ gõ lên điện thoại.
“Làm sao vậy? Có vấn đề?” Tề Minh hỏi anh, vẫn không quên chính sự.
Tống Ngạn Thành dựa vào mép bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ sát đất, ngừng gõ ngón trỏ, hơi siết chặt lại, nói: “Mày giúp tao một việc, trong đó có một người tên Lê Chi, cô ấy không thích hợp với hình tượng kiểu này.”
Tề Minh một bên tiếp điện thoại, một bên xem WeChat, lướt xuống ảnh chụp xem, kinh hô: “Tao thấy cô ấy là đẹp nhất ấy chứ, ái chà chà!!! Đệch, xinh thấy mẹ! Ai bảo không hợp?”
Đại khái là Tề Minh lúc kinh ngạc mà la hét quá ồn ào, khiến cho màng nhĩ anh đột nhiên bị đau.
Tống Ngạn Thành không kiên nhẫn chen vào, thanh âm lạnh xuống, đáp: “Tao bảo thế đấy, có vấn đề gì?”
Tề Minh bị sặc, đứng hình mất hai giây, ngạc nhiên nói: “Mặt trời mọc ở đằng Tây, Tống Ngạn Thành mở miệng cầu xin người khác chỉ vì một cô gái!”