Edit: Tiểu Nhật Dạ

Cơn lốc cát sau khi chui xuống lòng đất, đột nhiên không thấy động tĩnh gì nữa.

Đào Hải cùng các thôn dân mở to mắt nhìn chằm chằm vào nhất cử nhất động của Ngôn Bình, không dám thở mạnh dù chỉ một chút.

Tầm hai, ba giây sau, trong lòng đất bỗng truyền đến một âm thanh rầu rĩ, tựa như tiếng đất núi sạt lở ma sát, cơ hồ có vật gì đó dưới đất đang chầm chậm nhúc nhích, mặt đất cũng khe khẽ rung rung.

Mọi người sợ hãi thắt tim, nín thở, ai ai cũng khẩn trương đến nỗi nội tạng xém chút tọt ra khỏi cổ họng.

Phần đất trước mặt Ngôn Bình bắt đầu rạn nứt, nhú lên một thứ gì đó. Đầu tiên là một đống đất nho nhỏ, sau đó đống đất ngày càng dày. Bỗng nhiên, một đầu rắn màu đen từ dưới lòng đất nhô lên. Cả thân mình màu đen xen lẫn hoa văn màu vàng đất.

Lúc đầu, đại xà chỉ lộ ra nửa thân, sau đó nghe thấy tiếng niệm mật ngữ của Ngôn Bình, lại còn ngửi thấy mùi bùa chú riêng biệt, biết được sự lợi hại, liền ngoan ngoãn dùng tốc độ chậm chạp quấn thành một vòng trước mặt Ngôn Bình.

Ngôn Bình ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng xoa đầu an ủi đại xà, tay còn lại kiểm tra xem đại xà có bị gãy xương không.

Rốt cuộc, ở vị trí giữa mình đại xà, Ngôn Bình quả nhiên sờ thấy một cục xương gồ lên, có lẽ đây chính là chỗ trước kia bị xà nhà đè.

“Bị thương ở nơi này sao?” Ngôn Bình hỏi.

Đại xà ngoan ngoãn gật đầu.

“Như vậy, những người trong thôn bị đau thắt lưng cũng vì lý do này?” Thanh âm của Ngôn Bình có chút nghiêm khắc.

Đại xà dường như hơi chột dạ, cúi thấp đầu, thân mình lay động.

Sắc mặt Ngôn Bình đột nhiên trở nên nghiêm khắc, đứng dậy, lớn tiếng quát to: “Nghiệt súc! Ngươi có thể hóa thành tinh quái là nhờ đất nơi đây bảo dưỡng, vốn phải có chức trách bảo vệ mảnh đất này, nhưng cũng chỉ vì chủ nhà nhất thời vô ý, lòng ngươi liền sinh ra thù oán cá nhân. Chẳng những không làm tốt chức trách bảo vệ ngôi nhà, còn làm hại đến sức khỏe, thậm chí là tính mạng của người trong thôn. Hiện giờ đã có một vài thôn dân vì lòng oán hận của ngươi mà phải chết, thậm chí đến cả căn nhà ngươi phải bảo hộ, cũng vì sự tư thù của ngươi mà trở nên tan hoang, đổ nát.

Ngươi vốn chỉ là tinh quái trong nhà, lại cả gan tự mình tổn hại chủ đất; ngươi kết thù kết oán, làm hại bao sinh mệnh; khi tết đến xuân về, trong thôn còn có người chết vì căn bệnh này, vậy mà ngươi vẫn không dừng tay lại, còn cố ý làm khó dễ. Chỉ cần một trong những lý do trên thôi đã đủ để quăng ngươi xuống địa phủ, vĩnh viễn không được siêu sinh, thậm chí vĩnh viễn không có cơ hội lên trời thành tiên.”

Đại xà có lẽ cũng không nghĩ tới việc có linh sư tới đây, không dám phản kháng, chỉ biết cúi lạy không thôi, dập đầu như giã tỏi.

Ngôn Bình lấy bùa từ trong ngực ra, dán vào đốt xương mà đại xà bị thương, đẩy lùi đau đớn cho thân thể đại xà.

Đại xà không dám lộn xộn, thân mình run rẩy co rúm lại.

Tro bùa rơi trên đầu trên mình đại xà, tựa như gánh phải nghìn cân.

Đại xà không biết làm gì, toàn thân khẽ run rẩy. Chỉ thấy người đại xà bùng lên một ánh sáng xanh lam, đồng thời, những thôn dân ở xa xa dường như cũng lóe sáng lên một cái.

Bỗng nhiên có thôn dân ngạc nhiên cười một tiếng, “A? Thắt lưng hình như không đau nữa.” Sau đó là những tiếng phụ họa không ngớt.

“Hình như tôi cũng không đau nữa.”

“Ơ, đột nhiên khỏe hơn rồi.”

….

Ngôn Bình nghe thấy mấy lời bàn luận này, liền gật đầu, yên lòng.

Lại quay đầu nói với đại xà: “Bây giờ ta sẽ đưa ngươi xuống địa phủ, thỉnh Diêm vương định đoạt.”

Vừa nói, Ngôn Bình vừa cố sức ấn bùa lên mặt đất, lớn tiếng niệm chú ngữ.

Ánh địa quang từ dưới lòng đất lóe lên, bỗng nhiên, một khối sáng bao lấy đại xà. Đại xà sợ hãi, muốn chạy trốn, nhưng đã bị Ngôn Bình dùng bùa hạn chế sự tự do di chuyển. Mọi người chỉ thấy đại xà bị kim quang bắt lấy, nhanh chóng chui xuống lòng đất.