“(_) đạo sĩ, ngươi ấm đầu hả, dẫn ta đi xa như vậy là để đến tìm một sỏa tử (kẻ ngốc) sao? Đào Hải tỏ vẻ bất mãn.

“Đúng vậy.” Ngôn Bình cười hì hì, “Đào Hải, ngươi không cảm thấy người này —- bộ dạng có chút quen mắt sao?”

“Nhìn quen mắt, quả thật là có điểm quen mắt.” Quan sát một chút, Đào Hải xoa xoa cằm, “Cái diện mạo này….” Chăm chú nhìn kỹ, đột nhiên hoảng hốt sợ hãi, “Tướng mạo người này, sao lại giống như…”

Ngôn Bình gật đầu, “Không sai không sai, người này mà tắm rửa sạch sẽ thì rất là đẹp trai, còn giống một xú tiểu quỷ nào đó nữa, ngươi nói xem có đúng không?”

“(_) đạo sĩ, không phải là ngươi muốn đem ta…”

“Tất nhiên rồi, ta đi xuống địa phủ tìm mất mấy buổi tối liền nha. Mau nhập vào thử một chút đi.”

“Thế nhưng… Cậu ta còn sống mà…” Chẳng lẽ phải dùng thân thể này thật?

“Không sao đâu, lúc năm tuổi người này phát một trận sốt cao, đãng nhẽ là phải chết rồi. Thế nhưng lúc Hắc Bạch Vô Thường tới câu hồn cậu ta đi thì chưa hoàn toàn câu hết ba hồn bảy phách, còn sót một hồn lưu lại trong cơ thể, hai hồn bảy phách kia thì đã đi đầu thai rồi, vậy nên cậu ta mới trở thành kẻ ngu si, ngốc nghếch như vậy. Ngày hôm qua ta đã nói chuyện với phán quan, thống nhất đem dư hồn còn lại mang về gom cùng những hồn phách khác. Hơn nữa, cha mẹ cậu ta cũng đã qua đời, chỉ còn lẻ loi một mình, không thể tái hợp được nữa.”

“Thế nhưng… Người này… Thật là thối… Trên người nhất định là có bọ chét…” Trong khí Đào Hải nói, sỏa tử vô thức gãi gãi người, có vẻ như thật sự là có bọ chét —- (_) thực bẩn a.

“Không sao đâu, tắm một cái là sạch luôn ấy mà.” Ngôn Bình nói, vỗ vỗ túi của mình, “Nhìn xem, ta còn cố ý mang theo một bộ đồ dùng, xà phòng tắm rửa, cam đoan là sạch sẽ ngay thôi.”

“(_) lẽ nào,… Bắt buộc phải dùng thân thể này sao.” Đào Hải túm lấy áo Ngôn Bình, phồng má nói.

“Ngươi ghét bỏ sao?” Ngôn Bình buồn buồn nhìn Đào Hải, “Một tháng nay, ta vì giúp ngươi tìm thân thể, không hề có lấy một buổi tối ngủ ngon, ngày nào cũng xuống âm phủ lật tìm sổ sách sinh tử, lật tìm đến nỗi vành mắt đều đen… Đào Hải, lẽ nào ngươi ghét bỏ cả những công sức mà ta đã phải khổ cực bỏ ra hay sao?” Ngôn Bình nói đến nỗi nước mắt gần như sắp rớt xuống rồi.

Nhìn khuôn mặt tiều tụy của Ngôn Bình, ngực Đào Hải trồi lên bao áy náy. Đạo sĩ phải tốn rất nhiều tâm tư mới tìm được a, mặc dù là kẻ ngốc, nhưng có vẻ rất khó khăn mới tìm được một thân thể thích hợp như vậy. Nếu như mình không cần, tức là đã phụ công mấy ngày gần đây Ngôn Bình hao tổn tâm trí rồi a.

“Được… Được thôi.” Đào Hải khẽ cắn môi, cùng lắm thì tắm thêm vài lần nữa vậy.

“Thế mới đúng chứ.” Ngôn Bình cười meo meo vỗ vỗ đầu Đào Hải, “Mau đi chào hỏi thân thể sau này của ngươi đi.”

Đào Hải nhíu mi, cau mũi, vẻ mặt không cam lòng đi tới gần sỏa tử.

Sỏa tử không nhìn thấy Đào Hải, vẫn đang ngồi rung đùi đắc ý, ê a bi bô nhìn bầu trời.

Phải thừa nhận rằng, người này quả thực rất giống mình. Đào Hải uất ức mặt nhăn mày nhó, hận ghê cơ, vì sao lại là một kẻ ngốc vậy.

Quay đầu oán giận với Ngôn Bình, Đào Hải bị cảnh phía sau dọa cho giật mình, “Đạo sĩ, phía sau ngươi…”

“Phía sau?” Ngôn Bình nghi ngờ quay đầu lại, thấy phía sau mình có mấy thôn dân quần áo cũ nát đang đứng, cầm gậy gỗ, cuốc xẻng trong tay, nhìn chằm chằm Ngôn Bình.

“Người lạ này, sao anh lại tới tìm Lý sỏa tử?” Thôn dân dẫn đầu cảnh giác chất vấn Ngôn Bình.

Không ngờ sỏa tử này lại có người bảo vệ, Ngôn Bình ngẩn ra, vội vàng mỉm cười nói với mấy thôn dân: “Xin lỗi, tôi là người từ nơi khác tới, là họ hàng xa của Lý sỏa tử, muốn đến đón cậu ấy về nhà.”

“Nói bậy, cha mẹ lẫn tổ tông của sỏa tử đều là người thôn chúng tôi, cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe nói họ có họ hàng xa ở bên ngoài.”

Đào Hải sợ sệt, rúc người vào bên cạnh Ngôn Bình, “Đạo sĩ, sao bây giờ… Làm sao bây giờ… Hay là… Chúng ta đi thôi.”

Ngôn Bình không để ý tới Đào Hải, tiếp tục cười cười giải thích với các thôn dân: “Tôi thật sự không có ác ý gì, tới là để giúp đỡ Lý sỏa tử.”

“Giúp đỡ sỏa tử?” Các thôn dân liếc nhìn nhau, bỗng nhiên xúm lại tụ tập bàn tán gì đó.

Ngôn Bình không rõ họ đang nhỏ giọng bàn tán cái gì, trong lòng có chút lo sợ, suy nghĩ xem tiếp theo nên ứng phó thế nào.

Các thôn dân dường như đã thương lượng xong, xoay người nhìn Ngôn Bình từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: “Anh có phải là linh sư không?”

$ Phiên ngoại 5:

Ngôn Bình ngẩn người, trong lòng nghi hoặc, những thôn dân này sao lại biết thân phận của mình? Nhưng nếu mà các thôn dân đã hỏi như vậy thì có nói dối cũng không gạt được họ. Dựa theo tình hình thực tế, liền thừa nhận, “Tôi đúng là linh sư, họ Ngôn.” Trong lòng cũng hơi bất an, không biết sau khi thừa nhận sẽ có hậu quả gì.

Các thôn dân nhìn nhau, bỗng nhiên người dẫn đầu kia lại quỳ xuống lạy một cái thật sâu, “Ngôn sư phụ, hãy cứu chúng tôi.” Ở phía sau, mấy người thôn dân cũng lần lượt quỳ xuống lạy, miệng cũng nói xin hãy cứu giúp gì đó.

Ngôn Bình gãi gãi đầu, không hiểu chuyện gì đang xảy ra (*), nhìn Đào Hải một chút, vội vàng tiến lên đỡ các thôn dân đứng dậy, “Mọi người không cần khách khí như vậy, rốt cuộc là có sự tình gì, nếu có thể thì tôi sẵn sàng giúp đỡ.”

(*) nguyên văn là “trượng nhị hòa thượng”, ngơ ngác như bé này đây:

0b7b02087bf40ad1f72c7fcd552c11dfa8ecced0

Các thôn dân vội vàng kéo Ngôn Bình đến một gian nhà nhìn tốt nhất, có người vội vàng bưng trà rót nước, thôn dân dẫn đầu kia nói mình là trưởng thôn, ông kéo Ngôn Bình đến bên giường, ngồi xuống.

“Chuyện là như vậy, thôn này của chúng tôi đang gặp một đại tai đại nạn gì đấy. Tuy rằng nơi đây rất hẻo lánh, thế nhưng ai ai cũng chịu khó cần cù, đời sống coi như là đầy đủ sung túc. Nhưng mấy năm gần đây, thanh niên trai tráng trong thôn đều bị mắc phải một căn bệnh đau thắt lưng. Đặc biệt, mỗi khi đến vụ xuân cày bừa, bệnh đau thắt lưng lại càng lợi hại, thời tiết bình thường thì bệnh đỡ hơn một chút. Có vài người đã chết vì căn bệnh này, ví dụ như cha mẹ của Lý sỏa tử kia, cũng là bởi vì căn bệnh này mà thân thể yếu kém, mới chết năm ngoái. Hiện nay những thanh niên trai tráng trong thôn cũng không có cách nào xuống giường làm việc, lại cũng không thể ra ngoài làm công, thôn làng chỉ có thể ngày càng suy bại.”

“Thế nhưng, linh sư cũng không phải là bác sĩ, tôi sao có thể giúp các vị chữa khỏi được loại bệnh này đây? Tôi nghĩ mọi người nên ra ngoài, đến bệnh viện kiểm tra một chút, nói không chừng là do đất đai khí hậu có vấn đề…”

“Không, không, không.” Thôn trưởng liên tục xua tay, “Lúc đầu chúng tôi cũng nghĩ là do khí hậu đất đai có vấn đề, đã đi bệnh viện kiểm tra, nhưng lại không có kết quả gì. Bệnh viện cũng không rõ được nguyên nhân căn bệnh, nói cách khác, dù có uống thuốc tẩm bổ như nào thì cũng vô ích thôi.

Hồi trước, có một sư phụ tuổi trung niên bỗng nhiên tới thôn, nhìn xung quanh làng một lần, sau đó hỏi mọi người trong làng có vấn đề gì không. Chúng tôi đem mọi chuyện kể với vị sư phụ ấy, vị sư phụ ấy lại hỏi một chút tình hình trong thôn, rồi đánh giá một chút phong thủy. Sư phụ nói, mấy ngày nữa sẽ có một người họ Ngôn, nhìn trẻ tuổi, lên núi tìm Lý sỏa tử (chắc chính là ngài rồi). Vị ấy nói sư phụ có thể giúp chúng tôi.

Bởi vì chúng tôi thấy ngài tới tìm Lý sỏa tử, cho nên mới thỉnh ngài cứu thôn chúng tôi.”

Ngôn Bình và Đào Hải liếc nhìn nhau, không nói gì chỉ thở dài, người sư phụ trung niên — tám phần mười là Ngôn Hiếu Thiên.

Xú lão đầu, lại tới quấy rối.

Xem ra nếu muốn mang Lý sỏa tử đi, không giúp các thôn dân thì sẽ không được.

“Được rồi.” Ngôn Bình gật đầu, “Nếu người kia đã nói như vậy, chắc hẳn là không sai, mọi người hãy dẫn tôi tới xem địa mạch nơi này đi.”

Các thôn dân vội vàng dẫn Ngôn Bình đi vòng vòng trong thôn.

Nhà cửa trong thôn phân bố rất mất trật tự, rời rạc lẻ tẻ ở khắp làng.

“Trước đây đã từng có người nào bị đau thắt lưng chưa?” Ngôn Bình hỏi.

“Trước kia thì không có.” Trưởng thôn nói, “Có thì cũng chỉ có một hai người, đều là bị bệnh phong thấp gì đó. Tình huống nam nữ toàn thôn đều bị đau thắt lưng trước đây chưa từng xảy ra.”

“Người đầu tiên có dấu hiệu bị bệnh là ai vậy?” Ngôn Bình lại hỏi, “Người đó đã từng ở, hay đang ở nơi nào?”

Trưởng thôn vội vã dẫn Ngôn Bình tới một căn nhà đã sụp một nửa, chỉ vào trong nói: “Nhà đầu tiên xuất hiện bệnh là người nhà họ Triệu. Hiện tại, người đàn ông trong nhà này đã chết, vợ ông ta cũng nhiễm bệnh đau thắt lưng, nhưng đó là vợ hai, tái hôn ở ngoài thôn. — Đáng tiếc a, trước khi nhiễm bệnh ông ta còn là một trong những người giàu nhất thôn, vừa mới sửa nhà xong, ai ngờ từ một nhà giàu có giờ lại trở nên lụi bại như vậy.” Vừa nói, trưởng thôn vừa thở dài.

“Sửa nhà?” Ngôn Bình vội hỏi, “Lúc sửa nhà có gặp sự tình gì không?”

“Lúc sửa nhà a.” Trưởng thôn híp mắt, xoa cằm cố gắng nhớ lại. Sau một lát, đột nhiên vỗ đầu một cái, “Nhớ ra rồi, lúc sửa sang trùng tu lại nhà dường như đúng là có xảy ra sự tình.”

“Sự tình gì vậy?” Ngôn Bình hỏi.