Edit: Tiểu Nhật Dạ

Ngôn Bình nhìn Đào Hải, trên mặt Đào Hải là một loại biểu tình bi thương muốn chết.

Ngôn Bình mím môi, cúi đầu suy nghĩ một chút, rồi nói với Hàn Diệp: “Tôi không thích quá nhiều người, nếu như anh bằng lòng, có thể ngồi xuống tâm sự.”

Hàn Diệp liếc mắt nhìn về phía đám người xa xa, trưng ra vẻ mặt thắng lợi, sau đó định bụng kéo cái ghế đối diện Ngôn Bình ngồi xuống.

“Chờ một chút.” Ngôn Bình vội vàng ngăn cản, Đào Hải còn ngồi chỗ đó mà. Ngôn Bình đứng lên, nhìn xung quanh rồi kéo lấy cái ghế đặt ở bên cạnh, “Xin lỗi, bạn tôi chắc cũng sắp tới, tôi giữ chỗ cho cậu ấy.”

Hàn Diệp hứng thú nhìn Ngôn Bình, “Si tình như vậy, thật làm người ta cảm động.” Nói xong, ngồi xuống ghế.

Ngôn Bình không nói lời nào, chỉ cười nhạt, ánh mắt lại hướng về phía đối diện nhìn thần tình bi thương của Đào Hải, ngực khẽ thở dài.

“Còn chưa biết tên anh?” Hàn Diệp mỉm cười hỏi Ngôn Bình.

“Tôi họ Ngôn.”

“Nga, Ngôn tiên sinh.” Hàn Diệp luôn mang trên mặt một dáng vẻ tươi cười, “Ngôn tiên sinh chắc là lần đầu đến đây đúng không, trước đây chưa từng thấy anh.”

“Hàn tiên sinh thường xuyên đến đây sao?”

“Đúng vậy, thông thường đều có thể tìm thấy tôi ở đây.” Nói xong, chân mày khẽ nhướn lên, hạ giọng nói, “Ngôn tiên sinh nếu như muốn tìm tôi, cứ tới đây là có thể thấy.”

Lén nhìn sang bên cạnh, Ngôn Bình thấy đôi mắt của Đào Hải gần như phun ra lửa, toàn thân phát ra một vị bi ai nồng đậm.

“Hàn tiên sinh có bạn trai chưa?” Ngôn Bình hỏi.

“Bạn trai?” Hàn Diệp ngây ra một chút, rồi cười ha hả, “Làm sao có thể vì một thân cây mà buông tha cả rừng rậm được.” (ý nói mình rất phong lưu không có bạn trai cố định)

“Hàn tiên sinh xinh đẹp như vậy, người theo đuổi nhất định là rất nhiều đi, lẽ nào không hề động tâm?”

“Thật ra đã từng có một cậu bé nguyện ý vì tôi mà tự sát, suýt chút nữa là động tâm.” Hàn Diệp rút bao thuốc lá từ trong túi quần ra, châm một điếu, “Chết vì tình — lúc đang làm tình, ở thời điểm cao trào nhất thì chết.” Hàn Diệp phun ra một luồng khói, trong ánh mắt lóe lên sắc dục, “Lãng mạn cỡ nào a, không cần biết là có động cơ hay vì phương thức gì, chỉ đơn giản rằng, cách chết kiểu này là mỹ lệ nhất trên thế gian, thê mỹ tuyệt luân (thê: thê lương, mỹ: đẹp; thê mỹ tuyệt luân: vẻ đẹp mang theo chút u buồn đẹp không gì sánh bằng).” Hàn Diệp bỗng nhiên ghé tới gần kề Ngôn Bình, thanh âm khàn khàn, “Tôi hồi tưởng lại, liền thấy cứng rồi.” Thanh âm mềm nhuyễn, mang theo độ nóng bỏng của dục vọng.

Ngôn Bình nhắm mắt, không đành lòng nhìn biểu tình của Đào Hải; bởi vì phẫn nộ, tay nắm chặt ly rượu, từ bàn tay đến đầu ngón tay đều đang run rẩy.

Trong chớp mắt, không nghe thấy thanh âm của Đào Hải. Ngôn Bình hơi bận tâm, mở mắt, thấy Đào Hải toàn thân run rẩy, đến môi cũng run rẩy.

Bỗng nhiên, Đào Hải khóc lớn quát lên, “Ta không tin… Ta không tin… A Diệp, anh nói cho em là không phải vậy đi… Anh là yêu em, bởi vì không có biện pháp yêu nhau nên chúng ta mới tự sát… A Diệp, anh yêu em… Chúng ta yêu nhau…” Vừa nghĩ muốn đưa tay kéo áo Hàn Diệp, lại vì không có thực thể nên tay liền xuyên qua người Hàn Diệp. Vì vậy Đào Hải lại kéo áo Ngôn Bình, “Đạo sĩ… Những thứ này đều là ngươi đạo diễn đúng không… Có đúng không… Có đúng không… A Diệp… Anh ấy sẽ không như vậy… Ngươi nhất định là đã phù phép gì đó lên anh ấy đúng không… Đạo sĩ, ngươi nói cho ta biết, là ngươi bắt A Diệp nói những điều này… Có đúng không… Đúng không…”

Ngôn Bình mặc cho Đào Hải lôi kéo mình, không đành lòng nhìn, cũng không đành lòng nói gì cả.

Hàn Diệp không nhìn thấy những thứ này, chỉ thấy Ngôn Bình vẫn cúi đầu trầm mặc không nói, dưới ánh đèn lờ mờ, sắc mặt tái nhợt, “Ngôn tiên sinh, anh có khỏe không, sắc mặt có vẻ không tốt lắm, làm sao vậy?”

“Không có… Không có gì.” Ngôn Bình miễn cưỡng cười cười, liếc mắt nhìn Hàn Diệp phía trước còn lưu lại một tia dục vọng, bỗng nhiên nảy ra một ý định.

Ngôn Bình liếc mắt nhìn đồng hồ treo tường, “Người bạn kia của tôi… Chắc là không đến rồi.” Sau đó thấp giọng nói, “Anh nói không sai, không thể vì một thân cây mà buông tha cả rừng rậm.” Khóe môi giương lên một đường cung mê hoặc, “Như vậy, Hàn tiên sinh muốn đi nơi nào đây?”

Tuy rằng trong lúc nói những lời này, ánh mắt của Ngôn Bình muôn dặm là lạnh lẽo, nhưng Hàn Diệp cũng không chú ý tới, mắt lóe lên tia hưng phấn, “Anh muốn làm sao?” Sau đó đè giọng thật thấp, “Quanh đây tôi rất quen thuộc nha.”

Đào Hải cố sức kéo lấy Ngôn Bình, “Ngươi muốn làm gì… Đạo sĩ, ngươi muốn làm gì… Sao ngươi lại quyến rũ A Diệp…”

Ngôn Bình không để ý tới lời chất vấn đầy phẫn nộ của Đào Hải, chậm rãi đứng dậy, hơi nhướn mi, ánh mắt vẫn là lạnh lẽo, thế nhưng biểu tình lại mang theo mê hoặc, “Chúng ta đi nơi khác tâm sự thôi.”