(Xin lỗi những người anh em đang đọc Ngộ thượng quỷ quỷ, có chút sai sót khi tui edit mà chưa đọc hết truyện ಥ_ಥ linh sư họ hàng nhà Trương Hiểu là dì út của cô bé nhé, những nhầm lẫn trước đây đã sửa lại rồi nha (▰˘◡˘▰) lượng thứ lượng thứ, chúc một ngày tốt lành (づ3)づ – Tiểu Nhật Dạ)

Edit:

Hắc Vô Thường đi vào thông đạo, Bạch Vô Thường đứng ở phía sau, dừng một chút, cười nói với Ngôn Bình: “Ngôn sư phụ, đoạn thời gian trước trong lúc rảnh rỗi bọn ta có đi tìm Nguyệt Lão, nghe Nguyệt Lão nói một câu, hắn nói sao hồng loan (một phụ tinh trong tử vi) của ngài tuy rằng di chuyển, thế nhưng quỹ đạo lại hỗn loạn, khiến cho hắn cũng không có biện pháp tìm người phù hợp với ngài. Vừa lúc hôm nay bọn ta tới đây, nên nhắc trước cho ngài chú ý một chút.”

“A, có chuyện này sao?”Ngôn Bình hơi khiêu mi, cười nói, “Ông lão này sao lại tùy tiện như vậy, là của ta thì đương nhiên thuộc về ta, nếu không phải của ta ta cũng không cần.”

Bạch Vô Thường giật giật khóe miệng, liền theo Hắc Vô Thường đi vào thông đạo.

Giữa ánh kim quang, Hắc Bạch vô thường cùng Bối Bối chậm rãi biến mất, sau đó kim quang cũng tiêu thất, nhà kho lại khôi phục trạng thái ban đầu.

Trương Hiểu buồn bã trong lòng, vẫn cứ thấp giọng nức nở. Ngôn Bình đi qua vỗ vỗ vai cô bé, “Được rồi, trời cũng đã tối, quay về nhà đi, không người nhà của em lại lo lắng.

“Dạ.” Trương Hiểu gật đầu, theo Ngôn Bình đi ra cửa nhà kho.

Đóng kỹ cửa lại, trường học đã không còn một bóng người. Đèn hành lang vẫn sáng sáng tối tối như trước, tiếng bước chân bịch bịch vang dội, dường như vẫn còn khí tức âm u chưa tiêu tán. Mặc dù Ngôn Bình đi ở phía trước, thế nhưng Trương Hiểu vẫn cảm giác có chút lo sợ, theo bản năng một bước thành hai tiến tới gần Ngôn Bình hơn.

Đột nhiên, một con côn trùng lớn không biết từ đâu lao tới, ở bên tai Trương Hiểu xẹt qua, Trương Hiểu giật mình, a lên một tiếng níu lấy áo Ngôn Bình.

Ngôn Bình sững sờ một chút, biết là do Trương Hiểu sợ hãi, trong bóng tối nhíu mày một cái, kéo tay Trương Hiểu mang cô bé xuống lầu.

Cảm giác được độ ấm truyền đến từ tay Ngôn Bình, trong lòng Trương Hiểu an tĩnh trở lại.

Một màn này lọt vào mắt Sắc quỷ đang nhàm chán ở trong túi áo, không khỏi có phần ghen ghét, hừ lạnh một tiếng, “Sắc lang đạo sĩ!”

Lời này, đối với Ngôn Bình mà nói, mắt điếc tai ngơ là biện pháp hữu hiệu nhất.

Mới vừa xuống đến lầu một, bỗng nhiên dãy lầu học trống trải dồn dập một loạt tiếng bước chân, trên hành lang có người vội vã đi tới, thiếu chút nữa va vào trong ngực Ngôn Bình.

Ngôn Bình vội vàng dừng bước, đối phương cũng dừng lại, dưới ngọn đèn lờ mờ, mơ hồ có thể nhận ra được đây là một cô gái trẻ tuổi, xinh đẹp thời thượng. Ngôn Bình cau mày, từ trên người cô gái này cảm nhận được một ít hương vị quỷ dị quen thuộc.

“Hóa ra đã kết thúc rồi.”Cô gái từ trên xuống dưới đánh giá sơ lược Ngôn Bình.

Ngôn Bình trong lòng sáng tỏ, vừa muốn mở miệng, Trương Hiểu đột nhiên kinh hô một tiếng: “Dì út? Sao dì lại tới nơi này?”

Cô gái hơi sững người trong thoáng chốc, cúi đầu nhìn xuống, ngược chiều ánh sáng, thấy Trương Hiểu đứng bên cạnh Ngôn Bình, “Hiểu Hiểu, sao cháu ở chỗ này? Cháu cùng linh sư kia có quan hệ gì?”

Trương Hiểu cũng không thích dì út nhà mình, thế nhưng lại không thể không nói lời nào, bèn giới thiệu với Ngôn Bình, “Thầy, đây là dì út của em, tên là Hạ Vũ Hàn. Dì ấy cũng là linh sư.”

“Hóa ra là Hạ tiểu thư.” Ngôn Bình khách sáo nói, “Tôi là thầy giáo của Trương Hiểu, tôi họ Ngôn, Hạ tiểu thư là tới đón Trương Hiểu sao, tôi đang chuẩn bị đưa em ấy về nhà, vừa vặn cô tới đúng lúc, vậy giúp tôi đưa em ấy về nhé.”

“Trương Hiểu thì liên quan gì tới tôi, đứa trẻ lớn như thế còn không tự mình về nhà được sao.” Hạ Vũ Hàn không hề khách khí cười lạnh một tiếng, “Tôi chỉ bỗng nhiên cảm giác có linh sư tự mình mở ra thông đạo Minh giới, muốn đến nhìn thử là kẻ to gan lớn mật nào, nghĩ không ra…” Hạ Vũ Hàn cao thấp đánh giá Ngôn Bình ăn mặc bảo thủ, “Nguyên lai là một tên nhà quê.”

Sắc quỷ ở trong túi áo nghe được, có phần khó chịu, liếc mắt nhìn Hạ Vũ Hàn, khinh thường nhả ra một câu: “Tôi còn tưởng là đại mỹ nhân nơi đâu, hóa ra là người phụ nữ xấu xí. Hừ, đạo sĩ lớn lên so với cô dễ nhìn hơn nhiều lắm.”

Ngôn ngữ trực tiếp đụng chạm không kiêng dè, Hạ Vũ Hàn bất thình lình nghiêng người qua muốn cướp búp bê Sắc quỷ. May mắn Ngôn Bình từ lúc nghe lời nói của Sắc quỷ liền nổi lên cảnh giác, che túi áo trước ngực, giúp Sắc quỷ tránh thoát mười ngón tay bén nhọn của Hạ Vũ Hàn. Sắc quỷ vội vàng trốn sâu trong túi áo Ngôn Bình.

“Hạ tiểu thư, mong cô tôn trọng một chút, không nên quấy rối *** tôi.”

Lời vừa nói ra, Hạ Vũ Hàn càng thêm nổi trận lôi đình, “Phi, tên quái dị, anh xem lại bộ dáng của mình đi, anh xứng được tôi quấy rối *** chắc?”

“Nếu như cô đối với tôi không có loại ý nghĩ quấy nhiễu *** thì sẽ không xuất hiện hành động tập kích ngực làm người ta hiểu lầm này.” Ngôn Bình nghiêm trang chững chạc nói, Trương Hiểu cùng Sắc quỷ nhịn không được bật ra tiếng cười khúc khích chế giễu.

Hạ Vũ Hàn giận sôi gan, “Vậy mà lại nuôi một thằng tiểu quỷ, anh là linh sư cái quái gì, căn bản không xứng làm linh sư.”

“Thật xin lỗi.” Ngôn Bình hơi hơi kiễng người nghiêng thân, “Tôi là thầy giáo, không phải linh sư, hiện đang dạy học.” Nói xong, kéo tay Trương Hiểu, “Trương Hiểu, đã khuya rồi, nếu Hạ tiểu thư không phải tới đón em, kia vẫn nên là thầy đưa em về nhà.”

Ngôn Bình nói, đang muốn rời đi, lại bị Hạ Vũ Hàn chặn ngang kéo cổ tay lại. Hạ Vũ Hàn nghiến răng nghiến lợi: “Ngôn tiên sinh, anh tự mở thông đạo Minh Giới, nuôi dưỡng tiểu quỷ, tôi nhất định sẽ đem những chuyện này báo cáo với các đại trưởng lão linh sư, anh cứ chờ mà chịu phạt đi.”

“Xin cứ tự nhiên.” Ngôn Bình khẽ khom người, kéo tay mình ra, rời đi.