Edit: Tiểu Nhật Dạ

Tướng mạo xem như không có chỗ nào chê, môi hồng – không phải, là môi xanh răng trắng, mắt rất to, mũi cũng rất thẳng, đôi môi mỏng vì tức giận mà hơi cong lên. Vẻ mặt này xuất hiện trên mặt của một con quỷ, thật sự là có chút kỳ dị và khôi hài. Mặc dù biểu tình hung tợn, nhưng có thể thấy trên gương mặt vẫn còn chút tùy hứng trẻ con.

“Dáng dấp cũng không tệ nha.” Ngôn Bình chép miệng một cái, “Tướng mạo như vậy, nhìn qua cũng không giống người bất mãn mà tìm đến cái chết, thế nào mà lại biến thành sắc quỷ.”

“Liên quan cái rắm gì đến ngươi (Ngôn Bình nhíu mày, ngón tay càng thêm lực, sắc quỷ vội vã đổi giọng)… Chuyện gì?”

“Mặc kệ ngươi có nói hay không, ở trong nhà này, đừng có mà quấy rầy ta.” Ngôn Bình ngáp một cái rồi nói, “Hiện tại ta muốn tiếp tục ngủ, ngươi mà dám quấy rầy ta, đợi đến lúc ta cho ngươi hồn phi phách tán nhé. ” Nói xong, tiêu sái đi lên giường.

“Hừ, đạo sĩ thối, cướp giường của người khác mà còn dám nói lớn…” Sắc quỷ nhìn Ngôn Bình trên giường, bất mãn trề môi thấp giọng mắng, lời còn chưa dứt, lại bị Ngôn Bình quay người một phát đạp vào mặt, “A” một tiếng bay viu ra ngoài. Ngôn Bình còn chưa hết giận, chạy ra hung hăng đấm thêm vài quyền, “Ta ghét nhất bị người khác gọi là đạo sĩ, còn ở trước mặt ta nói hai chữ này, ta sẽ để cho ngươi nếm thử sự lợi hại của bùa phệ hồn.”

“Vẽ bùa bắt quỷ, ngươi không phải …. (đạo sĩ thì là cái gì)” Nhìn thấy biểu tình hung ác của Ngôn Bình, đương nhiên không dám nói mấy chữ phía sau ra khỏi miệng, “Được, không nói thì không nói, có gì hay chứ.” Sắc quỷ không phục hất cằm lên, xoay người ra khỏi phòng.

Loại bỏ được phiền phức, Ngôn Bình ngáp dài, lê dép lệt xệt bò lại vào ổ chăn. Đương nhiên, trước khi ngủ không quên làm xong các biện pháp phòng hộ bản thân.

Thấy yên tĩnh, không lâu sau Ngôn Bình liền nhập mộng ngủ say, trong mơ có gặp cảnh xuân nữa hay không thì cũng kệ.

Sắc quỷ cuối cùng nghe được tiếng thở say giấc của Ngôn Bình, liền bay về phòng, đứng ở cạnh giường, cúi đầu nhìn mặt Ngôn Bình đang ngủ.

“Hắn nhìn đẹp trai thật a!” Trong lòng Sắc quỷ không nhịn được cảm thán, tuy rằng không thể soi gương, thế nhưng hắn nhớ kĩ bản thân hồi còn sống cũng đã rất đẹp trai rồi, vậy mà tên đạo sĩ thối này còn đẹp hơn, vừa nãy dù là tức giận, đôi mắt phượng nheo lại cũng cực kỳ đẹp mắt, cảm giác như là nữ vương vậy, so với mình trong trí nhớ, người kia nhìn đẹp hơn nhiều.

Chỉ tiếc tính tình thúi quá, Sắc quỷ nhịn không được bĩu môi, tính tình hư hỏng như vậy, chắc chắn là không có người phụ nữ nào nguyện ý yêu anh ta, kể cả là đàn ông cũng không muốn.

Thật đẹp a. Nhìn mặt Ngôn Bình, Sắc quỷ không khỏi toàn thân ngứa ngáy khó nhịn, thẹn thùng chảy nước miếng (nếu như hắn có nước miếng). Nhớ lại cảm giác vừa sờ được vào làn da trắng mịn của Ngôn Bình, quên mất luôn lời Ngôn Bình vừa giáo huấn, hai tay không an phận nhịn không nổi mò xuống dưới chăn…

Vừa mới chạm lên người của Ngôn Bình, người Ngôn Bình liền bắn ra một trận kim quang, “A” một tiếng kêu thảm thiết, Sắc quỷ bị văng ra, đụng vào tường.

Tên đạo sĩ thối đáng ghét, trên người lại dùng kết giới, muốn sờ mó tí cũng không cho sờ.

Đáng ghét! Đáng ghét! Nguyền rủa ngươi gặp ác mộng không bao giờ tỉnh! Nguyền rủa ngươi mỗi ngày ra khỏi cửa đều gặp quỷ!!

Chỉ là, với pháp lực của Ngôn Bình, Sắc quỷ nguyền rủa đương nhiên không thể ứng nghiệm.

Từ mộng đẹp tỉnh lại, Ngôn Bình ở trong chăn duỗi người một cái, chăn mới mua có khác, ngay cả ngủ dậy cũng thấy thoải mái.

Ngồi dậy, thấy Sắc quỷ đang bặm môi ngồi trên ghế salon kế bên nhìn mình, nhớ tới sự tình trước khi ngủ, theo bản năng nhìn lá bùa trên người, quả nhiên là bị phai nhạt đi một chút. Điều đó cho thấy, trong lúc ngủ, Sắc quỷ này cũng chưa ghi nhớ lệnh cấm quấy rối mà Ngôn Bình vừa giáo huấn.

Ngôn Bình nhìn vẻ mặt không cam lòng của Sắc quỷ, khóe môi không khỏi nhếch lên trêu tức, “Lá bùa này hiệu quả cũng không tệ lắm ha? Chạm vào có thoải mái hay không?”

Tên đạo sĩ chết bằm! Đạo sĩ thối! Cầu cho ngươi sau khi chết xuống tầng 18 địa ngục, đầu trâu mặt ngựa mỗi ngày dùng nồi chảo rán ngươi, đem ngươi cưa thành hai nửa, xem chữ ngươi xấu như gà bới!

Đương nhiên, Sắc quỷ cũng chỉ dám len lén ở trong lòng mắng chửi một chút.

Ngôn Bình không có hứng thú để ý biểu tình khó chịu của tiểu quỷ, xuống giường, gấp gọn chăn chiếu, bắt đầu thu dọn hành lý của mình.